Chương 49: Lái xe của anh đi

Vụng về như hắn, ban đầu còn cho rằng Phùng Kiến Vũ rất khó lay chuyển, từng từ trong lời nói âm vang, mới có thể khiến cho trái tim mẫn cảm đa nghi của chính mình trở nên trấn định.

Nhưng hôm nay, ngay lúc đôi môi khô ráp chạm vào nước mắt nóng bỏng, thật sự, cái gì cũng không cần thiết nữa.

Vương Thanh có cảm giác bản thân trong nháy mắt bị nóng đến chấn kinh, bị nóng đến mất đi lý trí. Hắn so bất cứ lúc nào cũng đều phải bình tĩnh, đều phải tự tin —— nam nhân trước mắt này, yêu hắn, cũng giống như hắn cũng yêu nam nhân này.

Dã hỏa liêu nguyên, vạn mã bôn đằng(1), đại não ở trong khoảnh khắc bài bỏ tất cả tạp niệm, Vương Thanh lung tung tháo ra dây an toàn trên người, nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ chính xác không lầm hôn lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi càn quét qua mỗi một tấc trong khoang miệng, hơi thở từ từ giao hòa với nhau. Hai tay của Phùng Kiến Vũ từ bờ vai của hắn di chuyển lên cổ, cuối cùng dừng ở cái ót, đan vào trong mái tóc mềm mại, lực độ trên tay càng tăng thêm một chút, túng tình hôn trả lại.

Tiếng thở thô suyễn tuôn ra giữa môi và răng tràn đầy toàn bộ buồng xe, giống như một cuộc chiến dịch thành công, bọn họ thế lực ngang nhau, không ai nhường ai, hung hăng kịch liệt muốn chiếm làm của riêng. Tất cả du͙© vọиɠ, sốt ruột, khó nhịn, kiềm nén cùng đau đớn, vào giờ khắc này đều tranh tiên khủng hậu(2) dung nhập vào trong nụ hôn này, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều lời không thể nói, chỉ có thể đem hết tất cả đều ký thác vào trong phần mãnh liệt điên cuồng này.

Nhiệt độ trong xe mau chóng khiến cho bọn họ huyết dịch sôi trào, Vương Thanh vừa như dã thú gặm hôn môi của người nọ, vừa đưa tay cởi ra quần của người nọ, bàn tay ở cách qυầи ɭóŧ bừa bãi phủ lộng tính khí, vào giờ phút này hắn hoàn toàn không để ý đến có kỹ thuật hay không, chẳng qua chỉ dựa vào du͙© vọиɠ thuần túy nhất mà tiến hành hết thảy.

Vương Thanh bất chợt hơi nghiêng đầu, thuần thục di dời về phía lỗ tai của Phùng Kiến Vũ, mυ"ŧ vào vành tai, phát ra tiếng mυ"ŧ nước bọt vô hạn phóng túng cùng xấu hổ. Ngay cả lửa nóng kí©ɧ ŧìиɧ của Vương Thanh cùng với tiếng thở gấp đều đồng loạt kí©h thí©ɧ lớp màng đại não, Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy một nửa thân thể của mình đều mềm nhũn, cổ họng nghẹn ngào gầm nhẹ một tiếng, thân thể theo bản năng muốn cách lui về phía sau, rồi lại bị người cậy mạnh hung hăng kéo trở về, đầu lưỡi ướt mềm tựa như trừng phạt chuẩn bị tiến vào địa phương sâu hơn, cậu đơn giản sắp bị hành hạ đến phát khóc.

Trong miệng hào hển thở ô ô mấy tiếng, người nọ lại bắt đầu theo cằm của cậu một đường hướng cổ hôn xuống, không phải là đơn thuần thân mật, càng giống như là đang cố ý lưu lại ấn ký, hoặc là dùng môi miệng nảy sinh ác ý mυ"ŧ vào, hoặc là dùng hàm răng nhẹ nhàng cắи ʍút̼. Người nọ vĩnh viễn đều là bá đạo như vậy, vừa nóng nảy lại vội vã muốn hướng tất cả mọi người tuyên cáo quyền sở hữu đối với cậu.

Lửa dục vừa chạm vào đã muốn nổ tung, men theo mơn trớn của người nọ, Phùng Kiến Vũ cũng không còn cách nào ức chế được du͙© vọиɠ đang hung hăng xông xáo trong cơ thể mình, tay của cậu không tự chủ được đưa vào trong quần áo của người nọ, cách da thịt cảm nhận được nhiệt độ chân thật kia khiến cho người ta run rẫy, cậu không nhịn được khít người đến sát gần hơn chút nữa, từ cái hông rắn rỏi thon gầy từng tấc từng tấc vuốt ve lên đến l*иg ngực bền chắc, xúc cảm căng phồng kia khiến cậu kìm lòng không đặng thở dài một tiếng, hạ thể đang bị người ra sức phủ lộng cũng càng thêm cứng rắn mấy phần.

Cho dù chưa từng chân chính làm đến được một bước kia, nhưng bọn họ đối với thân thể của đối phương cũng đủ quen thuộc, dứt khoác muốn chạm điểm nào chính là chạm điểm đó.

“Thao.” Vương Thanh đột nhiên dừng lại động tác cởi ra áo của người nọ, đè nén du͙© vọиɠ hừng hực thiêu đốt ở trong mắt, thấp giọng mắng.

Vốn là vừa mới uống một chút rượu, cộng thêm tìиɧ ɖu͙© thúc giục, khuôn mặt Phùng Kiến Vũ phủ đầy một màu hồng mê người, giờ phút này đang dùng ánh mắt ướŧ áŧ nghi ngờ nhìn về phía Vương Thanh, đôi môi ẩm ướt hơi hé ra thở hổn hểnh, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc mái hổn loạn dính vào trên mặt, trên cổ hằn đầy những vết tích bị hung hăng tàn phá rõ ràng, hình ảnh hoạt sắc sinh hương ở trước mắt này đơn giản chính là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ câu dẫn.

Ánh mắt Vương Thanh nhìn chằm chằm, đầy một bụng tựa như hỏa thiêu, không thể không bức bách chính mình nuốt một ngụm nước miếng, điều chỉnh hô hấp ngổn ngang.

“Trên xe này không có gì cả, lần đầu tiên của em …… không được, không thể trực tiếp làm như vậy.” Vương Thanh đem tay đặt tại hai bên thân thể của Phùng Kiến Vũ, trực lăng lăng nhìn cậu, trong mắt là du͙© vọиɠ không thể che giấu, trên mặt lại có mấy phần lúng túng, trong lời nói còn mang theo điểm ủy khuất, “Em sẽ bị thương, không được ……”

Phùng Kiến Vũ nháy nháy mắt, có chút thanh tỉnh, nghiêng đầu ngơ ngác cố gắng bắt kịp ý tứ trong lời nói của Vương Thanh, một hồi lâu mới phản ứng được. Cậu quan sát sắc mặt ủy khuất của người nọ, lại nhìn một chút một bọc phồng lên trong quần của người nọ, không tự chủ đưa tay cách quần bóp lấy một cái, người nọ nhất thời liền giật mình trợn to hai mắt, chân mày nhíu chặc. Tội ác trong cơ thể trong nháy mắt theo cấp lũy thừa bị kí©h thí©ɧ ra đến, cậu vươn tay trúc trắc vuốt ve bảo bối của người nọ, lại dùng ngón tay từng chút từng chút miết theo hình dáng của vật kia, cậu dư quang nhìn thấy yết hầu nơi cổ họng người nọ trên dưới hung hăng lên xuống, trong tay nhất thời vui vẻ bóp nhẹ một cái, cảm giác được tính khí thô cứng rắn ở trong lòng bàn tay mình giật giật.

Dường như là không nhịn được nữa, Vương Thanh một mực cắn chặc hàm răng, há mồm phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ gợi cảm đến trí mạng.

“Ha ha ha ha ha ha ……” Nhìn sắc mặt của Vương Thanh kiềm nén đến sắp thành màu gan heo, Phùng Kiến Vũ lên tiếng nở nụ cười, đem tay từ trên người người nọ rút trở về, còn không quên nhẹ nhàng búng một cái, hơi có chút ý vị trêu đùa.

Nhìn bộ dáng Phùng Kiến Vũ vui vẻ ra mặt, khuôn mặt đang tỏ vẻ ủy khuất giống như trẻ con không giành được kẹo kia bất chợt ngây ngẩn cả người.

Từ sau khi Phùng Kiến Vũ trở về, rất ít khi cười như vậy trước mặt hắn, hắn rất thích nhìn Phùng Kiến Vũ cười, ánh mắt cong cong, rực rỡ như tinh tú, vô cùng vô cùng đẹp mắt.

Đang lúc sững sờ, Phùng Kiến Vũ đưa tay đem hắn đẩy trở về chỗ điều khiển, sau đó bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, “Mau lái xe đi.”

Vương Thanh nghe lời bắt đầu khởi động xe, lại lỗ mãng nghiêng đầu liếc nhìn Phùng Kiến Vũ, “Vậy chúng ta sau khi trở về …… ? ”

Mới vừa rồi Phùng cảnh quan còn không có thẹn thùng không có xấu hổ, chợt bắt đầu đỏ mặt, vừa cài nút áo vừa hung hăng đạp Vương Thanh một cước, không có nhận lời của hắn, thẹn thùng nói: “Lái xe của anh đi.”

Vương Thanh bị một vố như vậy nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ, bởi vì hắn ý thức được bức tường chắn giữa hắn và Phùng Kiến Vũ trước kia dần dần từng chút một bị phá vỡ.

Quan hệ giữa người và người rất kỳ diệu cũng rất đặc biệt, vô luận là thân cận hay là xa lạ, chỉ cần có một loại biến hóa vô cùng nhỏ thôi, người trong cuộc cũng có thể rõ ràng cảm nhận ra được.

Phùng Kiến Vũ sửa sang lại quần áo, hai chân tùy ý bắt chéo, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.

Tim của cậu từ nãy cho đến bây giờ vẫn đập ở tốc độ vô cùng không bình thường, ngoại trừ sợ hãi cùng luống cuống, còn có rõ ràng là mừng rỡ như điên. Vương Thanh nói ba chữ kia đối với cậu mà nói là lực chấn động cùng lực cám dỗ quá lớn, cậu không có biện pháp kháng cự, nhất là sau khi bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện vào sinh ra tử như vậy, cậu bắt đầu thấy sợ, cậu bắt đầu cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn. Cậu biết cậu cần cái gì, nhưng cậu cũng biết cậu không nên lấy cái gì.

Có lẽ chuyện cũng không có phức tạp như vậy? Cậu có thể vừa thi hành nhiệm vụ, vừa hưởng thụ cùng người nọ chung đυ.ng cuộc sống …… có thể hay không? Đây quả thực so với lừa gạt lợi dụng còn muốn tàn nhẫn vô tình hơn. Nếu như ngây ngô ở bên cạnh cố gắng sửa đổi lời nói và hành động của người nọ, có giảm đi tội lỗi không? Đến cuối cùng có thể hướng tòa án cầu tình hay không? Có lẽ khi đó Vương Thanh sẽ hận chết cậu đi, nhất định sẽ vô cùng thất vọng về cậu ……

Nghĩ nghĩ như vậy, ngực lại bắt đầu cấu xé đến phát đau. Cảm giác rượu cồn xông thẳng lên não, khiến cho cậu cảm thấy suy nghĩ cũng biến thành một đống chuyện phiền toái. Càng phân tích hơn thiệt, càng cảm thấy một đoàn hỏng bét.

Một đường đạp cần ga đến tận cùng, Vương Thanh đang hấp tấp lái xe bỗng dưng liếc nhìn sang Phùng Kiến Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất thần sững sờ kia phá lệ chọc người đau lòng, hắn nắm lên tay của Phùng Kiến Vũ, há miệng cắn lên ngón trỏ, “Nghĩ gì vậy?”

Ý thức của Phùng Kiến Vũ thoáng chốc bị kéo trở lại, thần sắc không được tự nhiên, nhưng vẫn cười cười, “Không có gì.”

Vương Thanh cũng cười, cúi đầu cầm lấy tay của người nọ không đứng đắn hôn hôn, hôn đã rồi mới ôn nhu để xuống.

“Anh đừng vội như vậy a, lái nhanh như vậy đến em muốn ói trong xe luôn rồi.”

“Sao có thể không gấp được chứ a, không sao đâu, ói đi ha ha ha, anh sẽ không đau lòng ! ”

Mượn đèn đường, nhìn thấy người nọ trong mắt lấp lánh rạng rỡ sáng ngời, Phùng Kiến Vũ trong lòng lan tỏa ấm áp.

Con đường phía trước cho dù có gập ghềnh khó khăn cũng được, hiện tại, trước hết để cho em bảo hộ đoạn đường này đi.

- Hoàn chương 49 -

____________________

(1) hỏa liêu nguyên, vạn bôn đằng: Lửa cháy bừng bừng lan ra cánh đồng, muôn ngựa rong đuổi chạy như bay.

(2) Tranh tiên khủng hậu: chen lấn; vượt lên trước, sợ rớt lại sau.