- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
- Chương 8
Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 8
Một người con trai không rõ lai lịch, thân trên trần, nằm ở trên giường của mình, phát ra âm thanh giọng mũi ủy khuất.
Diệp Hi chưa từng gặp trường hợp như vậy nên ngây người.
Cứ im lặng như vậy một lát sau, Chi Ma Hồ mới có động tĩnh. Cậu ta lại dùng sức hút mũi một lần nữa, so với vừa rồi còn rõ ràng hơn, cực kỳ khoa trương.
Cả người đều theo đó mà giật.
Diệp Hi rối rắm, từ trên bàn lấy ra một cái khăn giấy, đưa qua.
Chi Ma Hồ không nhận, còn cố ý dịch thân về phía trước, tránh anh.
Mắt thấy cả khuôn mặt Chi Ma Hồ đều vùi vào gối đầu, Diệp Hi có hơi sốt ruột. Anh sợ Chi Ma Hồ lau nước mũi vào gối, lại phải giặt.
Sau vài giây lo lắng, anh lại bình thường trả lại.
Không sao cả, Chi Ma Hồ sẽ tự giặt.
Anh đang miên man suy nghĩ, động tác chậm chạp không tiếp tục. Không phải không muốn, mà là lúc này không biết nên làm gì.
Chi Ma Hồ chắc chắn là không vui, đang giận dỗi. Kiểu dỗ dành gì đó, Diệp Hi sẽ không làm.
Anh yên lặng đứng ở tại chỗ, nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng sau lưng liền truyền đến tiếng động. Chi Ma Hồ nghiêng người từ trên giường lộc cộc bò dậy.
“Này!” Cậu ta hô về phía Diệp Hi.
Giọng điệu sốt ruột lại tủi thân.
Diệp Hi không xoay người, vẫy vẫy tay với anh, đi đến bên cửa lấy chìa khóa treo sau cánh cửa.
Chi Ma Hồ lập tức từ trên giường nhảy xuống: “Anh muốn đi đâu!”
Diệp Hi cầm chìa khóa, nhưng không mở cửa, lại quay lại phòng của mình. Anh mở tủ quần áo ra, sau đó lại dùng chìa khóa mở ra một ngăn tủ nhỏ ở bên trong.
Ngăn kéo không quá rộng, rất dễ dàng tìm được đồ vật cần lấy.
“Đây,” Diệp Hi đóng tủ quần áo, đi đến trước mặt Chi Ma Hồ, đưa tấm thẻ trong tay qua, “Thẻ ngân hàng.”
Chi Ma Hồ từ mơ hò đến kinh ngạc, cuối cùng ngơ nhác nhìn anh.
Bên trong chỉ có mấy ngàn đồng,” Diệp cau mày, do do dự dự nói, “Cậu... Cậu không cần mật mã đúng không?”
Chi Ma Hồ lại đứng ngốc một lát, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, duỗi tay nhận lấy. Cậu nhìn con số in trên thẻ, lẩm bẩm nói: “... Thật ra chỉ cần số thẻ là được.”
Nói xong, cậu lại nhìn về phía Diệp Hi, cường điệu giải thích: “Tôi không phải ý đó.”
Diệp Hi nghĩ thầm, tôi biết.
Dỗ dành người khác có rất nhiều cách, dỗ mèo cũng vậy.
Muốn anh bò lên giường, ôm một người con trai không mặc quần áo, càng làm khó người khác hơn. Chẳng may bản tính của Chi Ma Hồ không đổi, làm nũng cọ lên người anh không ngừng, sẽ rất kỳ quái.
So sánh ra, vẫn là đưa thẻ ngân hàng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sự thật chứng minh, hiệu quả không tệ.
Chi Ma Hồ cảm động muốn chết. Cậu nhìn về phía Diệp Hi ánh mắt phát sáng, môi hấp háy, vui sướиɠ lại không biết làm sao. Nhìn đến nỗi Diệp Hi không nhịn được muốn cười.
Lúc này nếu Chi Ma Hồ hỏi anh mật mã, anh chắc cũng sẽ xúc động nói ra luôn.
Anh xem như qua cửa rồi đi. Diệp Hi bước tới trước một bước, nâng tay lên, sờ sờ đầu người con trai cao hơn anh nửa cái đầu này.
“Không cần như vậy.” Đây là câu an ủi mà anh đã phải lục lọi trong kho từ ngữ của mình.
Chi Ma Hồ nhếch môi cười với anh.
Ngay giây tiếp theo, con khỏa thân đang vui sướиɠ này đột nhiên nâng tay, ôm chặt lấy anh.
Diệp Hi còn chưa lấy lại tinh thần, đã hoàn toàn bị ấn vào trong ngực, mặt đập lên vai cậu ta.
Ôm không tính, Chi Ma Hồ còn cọ. Cậu ta ôm chặt Diệp Hi, cúi đầu, mặt chôn vào gáy của anh, cọ qua cọ lại, xoa xoa vuốt vuốt.
Vừa ấm vừa ngứa.
Toàn thân Diệp Hi cứng lại.
Đã móc ra cả thẻ ngân hàng, sao vẫn không thể tránh khỏi bị trai khỏa thân nhiệt tình ôm ấp.
Anh quyết định nhịn đau mà bỏ ra một khoản tiền, mua cho cậu trai khỏa thân nầy một bộ đồ ngủ.
Đêm đó, Chi Ma Hồ cực kỳ ngoan ngoan mà về ngủ dưới đất.
Cậu làm trò trước mặt Diệp Hi, nhỏ giọng hát nghiêm túc trải đệm, lúc nằm trên đó còn lăn lăn một vòng.
Khi Diệp Hi nói với cậu ngủ ngon, cậu lại lăn một vòng ngồi dậy, nhoài người về phía Diệp Hi, xoa xoa đầu một cái.
Sau khi Diệp Hi nằm xuống, trong lòng lo lắng, anh hỏi: “Dưới sàn có phải không thoải mái không?”
“Còn tốt.” Chi Ma Hồ nói.
Ngay sau đó, mặt đệm dưới đất truyền đến âm thanh.
“Nhưng mà tôi muốn ngủ trên giường,” Chi Ma Hồ nói, “Có giường càng tốt, tôi thích giường.”
Diệp Hi xốc chăn lên, ngồi dậy.
Cúi đầu, trong căn phòng tối như mực, anh thấy cặp mắt kia sáng long lanh.
“Chúng ta đổi đi.” Anh nói.
Yên lặng vài giây, Chi Ma Hồ đột nhiên xoay người, còn kéo chăn trùm đầu.
“Không cần!” Cậu nói.
Diệp Hi và quản lý hẹn trưa hôm sau gặp mặt, chỉ hẹn thời gian, không hẹn địa điểm. Buổi sáng Diệp Hi gửi tin nhắn hỏi, quản lý gửi cho anh địa chỉ một quán trà.
Diệp Hi xem giá cả, cho rằng không tệ.
Đang lúc anh do dự xem phải nói thế nào, quản lý lại gửi một tin nhắn mới.
“Tôi mời cậu.”
Cái này, Chi Ma Hồ cũng cảm thấy không ổn.
“Anh ta thật sự rất kỳ lạ,” Chi Ma Hồ nghiêm túc mà cường điệu, “Quá ân cần, không hợp với lẽ thường!”
Diệp Hi nhìn cậu, nghĩ thầm, một con mèo tự xưng là con trai cũng có tư cách nói người khác không hợp với lẽ thường.
Nhưng anh đúng là không muốn để quản lý mời, chỉ là không biết từ chối thế nào.
Chi Ma Hồ đưa ra ý kiến cho anh: “Anh nói, không tiện, bởi vì anh muốn dẫn người đi cùng.”
Diệp Hi ngạc nhiên: “Dẫn ai?”
Chi Ma Hồ nhìn anh cười thẹn thùng.
“Vậy, vậy thì kỳ quá,” Diệp Hi lắc đầu, “Vì sao lại muốn dẫn người đi cùng, không có lý do.”
“Bởi vì chúng ta tối nay còn có việc khác, trước tiên tiện đường đi gặp anh ta thôi.” Chi Ma Hồ nói.
Ngay cả lý do cũng chuẩn bị sẵn, nghe ra còn rất hợp lý.
Con mèo này, rất giảo hoạt.
Quản lý đợi nửa ngày không thấy trả lời, gọi điện thoại tới, Diệp Hi đầu tiên rất khẩn trương.
“Cảm ơn quản lý, nhưng không cần đâu, tôi... Chính là... À, không phải khách khí, thật sự, tôi.. Chính là...”
Anh ấp úng, Chi Ma Hồ tiến lại gần.
“Lúc nào chúng ta xuất phát!” Cậu lớn tiếng nói.
Diệp Hi hoảng hốt mà nhìn cậu một cái.
Chi Ma Hồ đắc ý dào dạt.
“À, vừa rồi là bạn của tôi, buổi tối chúng tôi có việc,” Diệp Hi liếʍ môi, “Lát nữa cũng nhau tới, anh không ngại chứ? Ừm... Chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi được không?”
Cuối cùng, hẹn ở một cửa hàng KFC trong trung tâm thương mại cahcs nhà họ không xa.
Chỉ cần da mặt đủ dày, không mua đồ ăn cũng có thể ngồi.
“Cậu thật sự muốn cùng đi sao?” Diệp Hi hơi do dự.
Chi Ma Hồ vậy mà hơi do dự, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi không có giày.” Cậu nói.
Cậu chỉ có một cái áo thun cũ, một cái quần dài, hai cái qυầи ɭóŧ. Trong đó một cái qυầи ɭóŧ vẫn là của Diệp Hi cho.
Diệp Hi không dư giày thể thao. Anh cũng chỉ có hai đôi, một đôi đi trời nắng, một đôi đi ngày mưa, đều rất cũ.
Hơn nữa, cỡ giày của bọn họ hơn kém nhau hai số.
“Nếu không cậu đừng đi,” Diệp Hi đề nghị, “Cậu đi làm gì chứ?”
Chi Ma Hồ chưa từ bỏ ý định, ngồi xổm trước tủ giày trống trơn nhìn kỹ, một lát sau, rút ra một đôi dép lê từ bên trong.
“Đôi này!”
Diệp Hi muốn nói lại thôi.
Chi Ma Hồ lấy dép lê xuống, xỏ vào chân.
“Tôi có thể đi!”
Diệp Hi nghĩ thầm, tôi dây về sau chẳng phải sẽ không bao giờ được đi nó.
Chi Ma Hồ xỏ dép lê vào, đi vào phòng, ở bên trong một lúc, hỏi: “Anh có mũ không? Tôi còn cần một cái mũ.”
Diệp Hi chần chờ một lát.
Muốn mũ làm gì, che nắng sao? Hay là... Che mặt?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
- Chương 8