Chi Ma Hồ gần hai tuổi mới triệt sản.
Lúc đầu Diệp Hi cũng không đành lòng. Đều là giống đực, anh dường như sinh một chút đồng cảm không cần thiết với Chi Ma Hồ như thể bản thân mình cũng bị như vậy, cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Hơn nữa, quả cầu nhỏ tròn vo lông xù xù đáng yêu hết sức, nếu cắt bỏ như vậy, có hơi đáng tiếc.
Điều này đã gây ra rất nhiều hậu quả xấu.
Chi Ma Hồ dục (#.#) hỏa (#.#) đốt người trở nên không đáng yêu. Nửa đêm nó sẽ kêu to meo meo, cọ xát thân dưới vào gối đầu hoặc là đùi của Diệp Hi, cuối cùng thậm chí còn đi vệ sinh khắp nơi.
Diệp Hi không thể không đưa nó đến bệnh viện thú cưng.
Vốn là lục lạc mèo mượt mà căng tròn theo từng bước chân mà đung đưa sau khi bị đào rỗng gục xuống, biến thành hai mảnh da mềm mại trũng xuống.
Cảm giác tiếp xúc hơi khiếm khuyết một chút, chỉ có thể nói ít còn hơn không.
Diệp Hi rất hối hận, lại cảm thấy thực may mắn. Chi Ma Hồ loại bỏ được khối u ác tính lại lần nửa trở nên dịu ngoan dính người, hơn nữa còn béo lên một vòng.
Đáng tiếc chính là, nó đôi khi vẫn sẽ hoài niệm một thời oai hùng trước kia, ở một số nơi cưỡi lên sau đó cọ xát không không mục đích.
Nhìn qua rất đáng thương.
Cậu trai này đột nhiên xuất hiện lại tự xưng là Chi Ma Hồ, thể hình khác biệt rất lớn với Chi Ma Hồ, nhưng tính cách thật ra lại có điểm giống.
Mềm mại, dịu dịu dàng dàng.
Chi Ma Hồ biến thành như vậy là bị cắt mất thứ oai hùng, vậy cậu thanh niên này thì sao?
Diệp Hi có thể không chút áp lực mà nhìn xem trứng hoặc là vỏ trứng của Chi Ma Hồ, nhưng lại không có khả năng nửa đêm nửa đêm đi cởϊ qυầи của một người con trai.
Cho dù người đó đã từng là Chi Ma Hồ.
Hình người của Chi Ma Hồ vẫn giữ thói quen xấu dậy sớm.
Cũng may cậu ta cũng không giống như trước đây bò lên người của Diệp Hi, nhảy lên bụng của anh mà xoay tròn.
Khi Diệp Hi tỉnh lại, ra khỏi phòng, nghe thấy được từ trong bếp truyền đến một mùi thơm ngọt.
Con mèo này thật khó lường, không chỉ rửa bát, quét dọn vệ sinh, mà còn sẽ nấu cháo.
Bữa sáng trên bàn không chỉ có món chính, còn có đồ ăn kèm. Chi Ma Hồ cắt nhỏ dưa muối, trộn lẫn với trứng, dùng chảo đun nóng, thành phẩm là màu vàng óng hương vị tươi mới, cực kỳ mê người.
Trong nhà Diệp Hi chỉ có ít nguyên liệu nấu ăn, cậu ta đã dùng tất cả.
Nhìn qua rất khá, Diệp Hi lại không dám động.
“Cậu học ở đâu?” Anh hỏi.
Mèo biến thành người, không thầy mà biết nấu ăn, đến ngay cả chủ nhân là anh đây trước nay đều chưa từng thấy cách chế biến như vậy.
Chi Ma Hồ nghiêng đầu, mờ mịt nhìn anh. Như thể đang nói, không hiểu anh tại sao lại đưa ra vấn vấn đề này.
Diệp Hi thở dài một hơi nhỏ, cầm bát lên, uống một ngụm. Cháo được nấu chín vừa nhuyễn mịn, tản ra hương vị ngọt thanh đặc trưng của gạo, gần như không cần nhai cũng có thể nuốt.
(Editor: Ủa cháo còn cần nhai hả? :D )
Bỏ bát xuống, lại nhìn Chi Ma Hồ, vẻ mặt đã thay đổi.
Đôi mắt của Chi Ma Hồ mở to, hơi hơi động môi, vẻ mặt chờ mong. Trên trán viết hai chữ: Khen tôi.
“Sao cậu lại biết nấu ăn?” Diệp Hi lại hỏi lần nữa.
Chi Ma Hồ không có được đáp án mong đợi, cúi đầu. Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, đáp: “Là biết nấu đó.”
Nói xong, cậu lại nhìn về phía Diệp Hi lần nữa: “Tôi còn biết làm rất nhiều chuyện!”
Rò ràng là đang tranh công.
Trong lòng Diệp Hi đột nhiên dang lên một chút tội cảm. Chi Ma Hồ rất ngây thơ, hoàn toàn không ý thức được trong lời nói vừa rồi của anh có ẩn chứa nghi ngờ.
“Tôi có thể chăm sóc cho anh!” Chi Ma Hồ nói.
Cậu nói xong, nhìn về phía Diệp Hi cười.
Lý trí lại bị đuổi vào một góc, Diệp Hi quyết định tạm thời tin tưởng cậu ta.
Nếu thậ sự là người xấu, muốn lừa anh thì cũng phải có cơ sở. Diệp Hi tự mình xem lại, bản thân mình cũng không có gì có giá trị.
Anh rất nghèo, tiền tiết kiệm chẳng có là bao, chi tiêu hằng ngày dựa vào tiền làm công miễn cưỡng có thể duy trì.
Nếu không phải do căn phòng này cho thuê giá rẻ, nếu không căn phòng này anh cũng không thuê nổi.
Nghe nói, giá thuê rẻ là bởi vì nơi này trước đây từng xảy ra vài chuyện không tốt/ Diệp Hi không dám hỏi thăm, sợ biết nhiều quá tối lại không ngủ được.
Hiện tại mỗi tuần anh làm công 20 giờ ở cửa hàng thức ăn nhanh của Đại học C, thời gian còn lại phần lớn dùng để tự ôn tập, dự thính hơn phân nửa số giáo sư nổi tiếng của Đại học C. Mục tiêu là nửa năm sau trở thành nghiên cứu sinh của Đại học C.
Ngoại trừ tư liệu ôn tập hai bàn tay trắng, thứ quý giá nhất từng sở hữu, chỉ có Chi Ma Hồ.
Hôm nay không cần đi làm, dự định ở nhà ôn tập.
Trước kia Chi Ma Hồ rất thích quầy rầy lúc anh ôn tập. Nó sẽ nhảy lên đùi anh, hoặc là lăn lộn trên sách vở của ảnh, lộ ra cái bụng, phát ra tiếng kêu đáng yêu, bày ra tư thế dụ hoặc.
Hiện tại Chi Ma Hồ đã ngoan hơn. Cậu ta không quấy không phá, chỉ ở một bên yên tĩnh nhìn anh.
Diệp Hi vẫn cảm thấy bị quấy rầy như trước.
Nhưng vừa ngẩng đầu, Chi Ma Hồ nhất định sẽ cười với anh.
“Hiện tại tôi rất thông minh!” Cậu ta không đầu không duôi nói với Diệp Hi.
Diệp Hi khó hiểu nhìn cậu ta.
Chi Ma Hồ đi đến bên cạnh anh, dựa vào gần anh ngồi xuống, duỗi tay chỉ về phía sách vở trước mặt anh, thì thầm: “Năng lực hình thành tự nhiên, đối với hiểu biết thông thường của chúng ta mà nói, là dựa theo một quy tắc nào đó mà sẽ cấu thành vật thể trong tình huống tương ứng, hiển thị ra kết cấu có tính chất mục đích.”
Đang đọc, ngữ điệu dần dần chậm lại.
Cuối cùng, vẻ mặt cậu ta hoàn toàn trầm xuống, lộ ra bộ dáng khổ sở.
“Vốn dĩ tôi muốn nói, tôi có thể đọc hiểu,” Cậu ta nói, “... Rõ ràng mỗi một chữ đều biết, đứng cạnh nhau sao lại thành không hiểu.”
Chi Ma Hồ rất khổ sở.
Diệp Hi cúi đầu cười.
“Mỗi chữ đều biết đã rất lợi hại,” Anh hỏi, “Rốt cuộc vì sao cậu lại trở nên thông minh như vậy?”
Chi Ma Hồ ôm lấy đầu gối, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Bởi vì anh đối với tôi rất tốt.”
Diệp Hi chớp chớp đôi mắt.
“Tôi cũng muốn đối tốt với anh, muốn giúp anh,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể là lúc ước nguyện vừa lúc có sao băng trên trời bay qua.”
Diệp Hi nghĩ, Chi Ma Hồ của anh không chỉ trở nên thông minh, còn trở nên lãng mạn.
“... Có phải anh không thích?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi lắc đầu.
“Vậy...” Chi Ma Hồ nhích lại gần, còn lắc lắc đầu.
Cậu ta là đang ám chỉ, ý là muốn được anh sờ đầu.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Câu nói kia trích dẫn từ “Phê bình và phán đoán” của Kritik. Tôi đọc không hiểu.
Nên editor cũng chịu ☺