Diệp Hi sững sờ ngay tại chỗ.
Anh kinh ngạc nhìn về phía Chi Ma Hồ, Chi Ma Hồ hơi nghiêng đầu híp mắt cười với anh như bình thường.
Giống như hành động ái muội vừa rồi chẳng có ý tứ gì đặc biệt cả.
Diệp Hi còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Chi Ma Hồ ôm lấy một lần nữa.
Cậu ôm lấy eo Diệp Hi, đem cằm gác lên vai Diệp Hi, một ít tóc cọ lên mặt và vành tai anh.
Diệp Hi nhất thời không thể phân biệt được cái ôm này hay nụ hôn ban nãy thân mật hơn.
Nửa phút sau anh mới ý thức được mình đã bỏ lỡ cơ hội dò hỏi và thời cơ uốn nắn lại Chi Ma Hồ.
Khi mới nuôi mèo, anh đã nghiên cứu rất kĩ một số kiến thức cần thiết.
Để sửa chữa hành vi sai lầm của động vật nhỏ thì thời điểm rất quan trọng, nhất định phải sửa chữa ngay lúc chúng phạm lỗi.
Khi mèo con đang duỗi móng cào sô pha thì phải nắm lấy phần da cổ nó xách ra chỉ vào mũi nó mà mắng, như vậy nó mới biết không được làm như thế.
Nhưng nếu khi sô pha đã bị cào rách rồi mới phát hiện thì có xách cổ nó lại phê bình nó cũng chỉ cảm thấy bạn thật kỳ lạ.
Đúng ra khi Chi Ma Hồ hôn anh, anh nên lập tức quay lại mắng cậu, nói với cậu làm như vậy là không được, hai người mà làm những hành động này là có ý nghĩa riêng, họ không thích hợp để làm như vậy.
Nhưng mà, hai người ngồi ôm nhau như thế này cũng không bình thường cho lắm.
Tâm tư Diệp Hi hoàn toàn rối loạn.
Anh bắt đầu tự biện minh cho mình.
Thật ra dạy cũng vô dụng.
Mèo rất xấu tính, dù biết làm như vậy là sai nhưng nó cũng sẽ không ngoan ngoãn, thành thật.
Nó sẽ nhân lúc bạn không chú ý mà cào trộm sô pha, giành giật từng giây khi bạn nhìn thấy nhưng không thể lập tức tới để cào hoặc là cố tình hấp dẫn sự chú ý của bạn khi bạn không để ý tới nó.
Diệp Hi nghĩ thầm, cho nên, vẫn là làm lơ đi.
Có lẽ Chi Ma Hồ chỉ là tâm huyết dâng trào lần này thôi, sau này sẽ không làm thế nữa.
Anh một bên nghĩ một bên tim lại đập loạn. Anh không biết rốt cuộc là do mình khẩn trương hay là hoảng loạn, muốn hít sâu bình tĩnh nhưng lại không dám làm động tác quá mạnh.
Vì thế, anh chỉ có thể lén lút nhắm mắt lại, cố nhớ lại kiến thức mới đọc hôm nay từ sách.
Đáng tiếc là không có hiệu quả.
Một mảng tối đen hiện lên trước mắt, tiếng đập trong l*иg ngực càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn có cả tiếng vọng.
Thình thịch, thình thịch. Thình thịch thình thịch.
Diệp Hi rất nhanh đã mở mắt.
Thật kì lạ, tại sao tiếng đập lại không đều, tiếng đập này còn nhanh hơn cả tiếng đập của anh.
Diệp Hi chớp mắt hai cái, thử vươn tay đẩy Chi Ma Hồ đang ôm chặt lấy mình ra.
Tiếng vọng lập tức biến mất.
Đó là tiếng đập của Chi Ma Hồ.
“…… Tại sao tim của cậu lại đập nhanh như vậy?” Diệp Hi hỏi.
Còn nhanh hơn cả mình.
Chi Ma Hồ nhẹ nhàng nói: “Có sao?”
Diệp Hi do dự một lúc rồi cầm tay Chi Ma Hồ đang đặt trên người mình lên ngực trái của Chi Ma Hồ.
Còn chưa kịp cảm nhận thì Chi Ma Hồ đã nhanh chóng buông lỏng tay ra, ngả người về phía sau.
“Anh làm gì vậy?” Cậu hỏi Diệp Hi.
Dáng vẻ thiếu niên nhà lành bị người khác sàm sỡ.
“Tôi đã là con người rồi,” cậu cau mày, “Anh không thể sờ ngực tôi như vậy.”
“……”
“Nhưng mà……” Chi Ma Hồ trở nên thẹn thùng, “Nếu anh …… aiz…… Cái kia……”
Diệp Hi cắt ngang lời cậu: “Nếu cậu đã là con người thì việc kia…… Cậu cũng không thể tùy tiện hôn người khác.”
Chi Ma Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Được, không hôn người khác.”
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
“…… Cũng không thể hôn tôi.” Diệp Hi chắp vá.
Chi Ma Hồ không vui. Cậu nheo mắt lại, mím môi, rõ ràng là trong lòng lại đang nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn.
“Không phải là tôi ghét cậu, nhưng mà…… Cậu biết nhiều như vậy thì chuyện kia hẳn phải biết……” Diệp Hi cố hết sức lựa lời.
“Vậy chúng ta đổi đi,” Chi Ma Hồ cắt lời anh, “Tôi có thể hôn anh, anh cũng có thể tùy tiện sờ tôi.”
“……”
“Cho anh sờ,” Chi Ma Hồ nói, “Chỗ lúc nãy cũng có thể sờ.”
Diệp Hi hóa đá một lúc.
Anh vùng vẫy bò từ trên người Chi Ma Hồ xuống, nghiêm túc nói: “Tôi không sờ cậu, cậu cũng đừng hôn tôi.”
Ngày hôm sau trên đường đi làm, Diệp Hi nghiêm túc suy nghĩ rất lâu xem có nên xin nghỉ hay không.
Quá ỷ lại vào một người khả nghi rõ ràng không phải là một hành động sáng suốt.
Nhưng mà giờ chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi, số tiền mới nhận này lớn hơn nhiều tiền lương bốn tháng của anh. Nên nếu anh có xin nghỉ cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng trong lòng vẫn không yên.
Nhỡ đâu Chi Ma Hồ không phải là Chi Ma Hồ của anh thì phải làm sao bây giờ.
Không phải là Chi Ma Hồ của anh thì có thể là ai?
Trên đời này còn có ai đối xử với anh tốt như vậy?
Diệp Hi hoàn toàn không nghĩ ra được.
Đến khi tới tiệm Diệp Hi vẫn còn do dự, anh nói với cửa hàng trưởng về chuyện muốn giảm thời gian làm việc.
Anh không giỏi nói dối, khi mở miệng mặt liền cúi gằm xuống, đỏ bừng hết lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “Trong nhà tôi có cho chút tiền nên tạm thời cũng không quá túng thiếu, vì vậy tôi muốn dành nhiều thời gian ôn tập hơn.”
Quản lý tỏ vẻ đã hiểu, nhưng hy vọng anh có thể ở lại đến khi tuyển được nhân viên mới.
Diệp Hi đương nhiên là đồng ý.
Buổi tối khi tan tầm, quản lý hỏi anh có muốn lấy bánh mì thừa hôm nay không.
Sau một đêm phất nhanh, Diệp Hi do dự một lúc rồi quyết định từ chối.
Trong lòng anh vẫn còn chút kích động. Bởi vì nhờ Chi Ma Hồ mà anh đã được thoát khỏi giai cấp thấp hèn.
“Tôi nói này…… Trước kia cậu túng quẫn như vậy, có phải là vì bạn của cậu không?” Quản lý hỏi.
“Hả?” Diệp Hi khó hiểu.
Trước kia nuôi Chi Ma Hồ tốn kém nhưng cũng không đến nỗi này.
“Là bởi vì cậu ta, cho nên cậu mới cãi nhau với người trong nhà sao?”
“…… Hả?” Diệp Hi càng mờ mịt.
Cha mẹ quả thật không thích anh nuôi mèo, ngại rụng lông. Nhưng cũng không đến nỗi bắt anh phải vứt mèo đi.
Quản lý cũng không biết là suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa, liên tục lắc đầu: “Các cậu cũng sống không dễ dàng. Giờ tốt rồi sao, người nhà chấp nhận rồi à.”
Diệp Hi mờ mịt chớp đôi mắt.
Trên đường trở về, Diệp Hi mới hiểu ra, quản lý hình như hiểu sai rồi.
Bị hiểu nhầm là come out nên mới bị đuổi ra khỏi nhà cảm giác hơi kỳ quặc. Diệp Hi nghĩ lần sau mình phải giải thích một chút.
Tới dưới lầu, lúc chờ thang máy thì anh tình cờ gặp mấy người hàng xóm.
Diệp Hi không thích nói chuyện với hàng xóm lắm nên vừa vào thang máy đã lập tức cúi đầu nhìn mũi giày. Nhưng vào thang máy cùng anh lại là một cặp vợ chồng trung niên, người vợ lại còn nhất định phải bắt chuyện với anh.
“Cậu ở tầng 16 hả, mới chuyển đến sao? Khi nào nhỉ, trước đây tôi chưa từng thấy cậu. A, chẳng lẽ cậu ở phòng 1063 à?”
Diệp Hi ngẩng đầu, cười cười có lệ với bà.
“Chúng tôi ở tầng 18, phòng 1802.” Bác gái vui vẻ giới thiệu.
Diệp Hi gật gật đầu: “Xin chào.”
Anh mong ngóng thang máy mau đến để có thể kết thúc cuộc xã giao lúng túng này.
“Cậu ở phòng 1603…… Bình thường có thấy chỗ nào kì lạ không?” Bác gái kia lại hỏi.
Diệp Hi khó hiểu nhìn bà.
Người đàn ông trung niên duỗi tay đẩy đẩy bà, ý bảo bà đừng nói nhiều.
Bác gái do dự vài giây, đẩy chồng mình ra rồi quay sang phía Diệp Hi, nhỏ giọng nói: “Chàng trai, có phải chủ nhà không nói với cậu không? Cái phòng kia không được sạch sẽ cho lắm.”