Chương 15

Diệp Hi nghĩ hay là mình ngủ dưới đất.

Cuối cùng cũng không nói vậy, bởi vì anh chắc chắn, nói vậy thì Chi Ma Hồ nhất định cũng sẽ xuống đất ngủ cùng.

Con mèo này da mặt rất dày, một khi đã mở miệng đều là logic thần thánh khiến người khác đau đầu, lời nói còn hùng hồn đầy lý lẽ, rất đáng giận.

Diệp Hi cố gắng nhẫn nhịn, cùng nằm trên giường với cậu ta.

Bởi vì chút quật cường cuối cùng kia, anh đem chiếc chăn thường ngày Chi Ma Hồ đắp dưới đất để lên giường, đặt ở bên cạnh Chi Ma Hồ.

Một chiếc giường nhỏ xíu, hai thanh niên trưởng thành cộng với hai chiếc chăn, thật sự là chật đến đáng sợ, ngay cả lúc xoay người cũng khó khăn.

Còn gối đầu thì không để cái thứ hai.

Chi Ma Hồ lúc này lại rất ngoan ngoãn, thấy anh ở bên cạnh bận rộn, chủ động cuộn chăn sang một phía khác, làm bộ mình rất gầy, không hề chiếm diện tích chút nào.

Chờ Diệp Hi cũng chui vào trong chăn, cậu trộm nhích ra một chút, cả giường lập tức trật ních.

Trong lòng Diệp Hi có chút không vui, không nói một lời, nhắm mắt liền ngủ.

Chi Ma Hồ vẫn luôn ở bên cạnh nhích tới nhích lui, anh cũng mặc kệ.

Cư như vậy qua mấy phút, Chi Ma Hồ roots cuộc không nhịn được.

“Có phải chật quá không?” Cậu hỏi.

Diệp Hi nghĩ thầm, dù tôi có nói rất chật, cậu cũng không xuống, hỏi cái gì mà hỏi.

“... Ngủ trên giường thật thoải mái,” Chi Ma Hồ lại nói, “Sàn nhà rất cứng, ngủ lâu, eo lưng tôi đều đau hết cả rồi.”

Giường đệm này là chủ nhân trước để lại, đúng là rất mềm mại thoải mái.

Chi Ma Hồ lần này rất biết bán thảm, trong lòng Diệp Hi đúng là có vài phần áy náy rồi.

“Tôi không thích ngủ dưới đất, cũng không thích anh Diệp Hi ngủ dưới đất,” Chi Ma Hồ nói, “Anh Diệp Hi nằm ngủ khó chịu, tôi sẽ rất đau lòng.”

Con mèo này, thật biết giả bộ.

Diệp Hi có không có cách nào khác, lại ngại không muốn đổi sắc mặt với cậu, nhắm hai mắt nói: “Hiện tại đã thoải mái chưa?”

Vốn anh muốn nói là, thoái mái thì mau ngủ đi.

Ai ngờ Chi Ma Hồ nghe thấy, rất miễn cưỡng mà xoay người trên chiếc giường chật ních, đối diện với anh, đầu còn có ý nhích qua.

Hai người vốn dĩ gối cùng một chiếc gối, lần này gần gũi đến độ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Chi Ma Hồ xoa mũi, nhẹ nàng ngửi ngửi trong không khí.

“Anh Diệp Hi, người anh thơm quá.”Cậu nhỏ giọng nói.

Diệp Hi vừa tắm xong không lâu, trên người ít nhiều còn mang theo mùi sữa tắm.

Sữa tắm nhà họ, là Diệp Hi nhân dịp giảm giá đặc biệt mua, một thùng to, là mùi hương của rẻ tiền.

Diệp Hi cảm thấy có hơi gay mũi, không dễ ngửi chút nào.

Hơn nữa, Chi Ma Hồ rõ ràng cũng là dùng loại sữa tắm này.

Anh không nói gì, Chi Ma Hồ cũng không ngại, lại hít hai cái xong lại nhích tới gần hơn.

Diệp Hi vừa muốn trốn, gò má lại thấy ngưa ngứa.

Chi Ma Hồ dùng đầu cọ gò má của anh.

Phần lớn đều cọ vào chăn và gối đầu, cũng không tiếp xúc với da thịt nhiều, nhưng Chi Ma Hồ vẫn rất vui vẻ, cười ra tiếng khe khẽ, sau đó lại ngoan ngoãn lùi lại.

“Ngủ ngon.” Cậu nói với Diệp Hi.

Diệp Hi trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Anh đã hoàn toàn thích ứng với không gian tối tăm, vì thế rất dễ dàng liền có thể nhìn ra hình dáng của Chi Ma Hồ gần sát trước mặt, cùng với cặp mắt mang theo ý cười kia.

Chi Ma Hồ nhìn anh, lại lặp lại lần nữa: “Ngủ ngon.”

Diệp Hi hoảng loạn thu lại tầm mắt: “... Ngủ ngon.

Ngày hôm sau, trong lúc làm việc Diệp Hi không cẩn thận lại thất thần.

Anh nghĩ tới một điểm rất khả nghi.

Chi Ma Hồ là một con mèo, cực kỳ ghét tắm rửa.

Nó chỉ thích xem Diệp Hi tắm rửa, cứ thấy Diệp Hi đi vào phòng tắm là lập tức theo vào, toàn bộ quá trình đều ngồi xổm trước vòi sen nhìn không chớp mắt.

Đến lúc Diệp Hi muốn tắm cho nó, quá trình đó thật sự chẳng khác gì một cuộc chiến.

Quá trình tắm rửa cũng cực kỳ gian khổi, sau khi tắm rửa thì tâm tình còn vỡ vụn một lúc, nếu không có đồ hộp thì không có cách nào trị được.

Nhưng cậu trai tự xưng là Chi Ma Hồ kia mỗi ngày tắm rửa đều rất tự giác, không hề có chút mâu thuẫn nào.

Cái này không thích hợp đúng không?

“Nghĩ đến cái gì mà nghiêm túc vậy?” Giọng nói của quản lý đột ngột vang lên từ phía sau lưng.

Diệp Hi hoảng sợ, cuống quýt lắc đầu, tỏ vẻ không có gì cả.

Quản lý đi đến bên cạnh anh, nói: “Người bạn kia của câu...”

Diệp Hi khϊếp sợ: “Sao anh lại biết?”

Anh nói xong, hai người nhìn nhau mấy giây, quản lý vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Cái gì?”

Diệp Hi ý thức được mình hiểu lầm gì đó, vội vàng lắc đầu xua tay: “Không có gì, quản lý anh nói đi. Người bạn kia của tôi làm sao cơ?”

“Người bạn kia của cậu dạy học rất khá,” Quản lý cười nói, “Lúc đầu tôi nhìn cậu ta thấy có hơi kỳ lạ, không yên tâm lắm, là vì nể mặt cậu mới để cậu ta thử một lần. Không ngờ hiệu quả tốt đến vậy, bạn của chị tôi cũng muốn mời cậu ta dạy học cho con mình.”

Diệp Hi từng dự giờ lúc thầy Hồ dạy học, đúng là ra hình ra dáng. Nhưng có thể nhận được khen ngợi nhiệt liệt như vậy thì vẫn là ngoài dự liệu.

“Chủ yếu là cháu tôi thực sự rất thích cậu ta, học tiếng Anh rất hăng hái, thành tích cũng rất tiến bộ.” Quản lý nói.

Trong đầu Diệp Hi đột nhiên lóe lên một ý tưởng kỳ quái.

Cái này thì rất hợp lý, trên thế giới này nào có bạn nhỏ nào không thích mèo con đâu chứ.

“Cậu về giúp tôi hỏi cậu ta có hứng thú không,” quản lý nói, “Giá cả cũng tương đương với trước.”

Diệp Hi đồng ý: “Được.”

Quản lý vừa lòng gật đầu, hỏi ra một vấn đề năm trong dự đoán: “Tình cảm của hai người rất tốt nhỉ?”

Diệp Hi chần chờ một lúc, tạm thời gật đầu thừa nhận.

“Nói chung thì tình cảm bạn bè dù có tốt thế nào, cũng không có khả năng để tiền cùng một chỗ.” Quản lý nói.

Diệp Hi chớp chớp đôi mắt nhìn anh ta, không rõ nguyên do.

“... Không có ý gì khác,” Quản lý cười cười xấu hổ, dời tầm mắt đi, “Tình cảm tốt thì tốt rồi.”

Trên đường về nhà, Diệp Hi nghĩ mãi, rốt cuộc cũng ngộ ra quản lý hiểu lầm cái gì.

Giữa bạn bè với nhau để tiền ở cùng một nơi rất kỳ lạ, càng không nói đến thu nhập của Chi Ma Hồ hoàn toàn là trạng thái giao nộp tất cả.

Nhưng nếu là tình nhân với nhau thì lại rất bình thường.

Lúc Diệp Hi xuống xe, mặt đều đã ửng hồng.

Khi mở cửa ra, trong phòng ánh đèn rực rỡ như thường lệ.

“Chào mừng về nhà!” Cũng như thường lệ truyền đến giọng nói mang theo sự vui sướиɠ của Chi Ma Hồ.

Đợi Diệp Hi thay xong giày, Chi Ma Hồ đã chạy ra đón, vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm thường ngày.

Diệp Hi vừa định mở miệng chào hỏi, đột nhiên cả người ngây ngẩn.

Vốn là Chi Ma Hồ quen thuộc, nhưng sao lại có chút gì đó không giống với ngày thường?

Anh cau mày, cẩn thận phân biệt một lát, mới nhận ra đến cùng là không đúng chỗ nào.

“Kính mắt?” Anh hỏi Chi Ma Hồ.

Đâu tiên Chi Ma Hồ nghi hoặc vài giây, sau đó bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng tháo cặp kính bỗng nhiên xuất hiện kia xuống.

“Lấy ở đâu đấy?” Diệp Hi hỏi.

Chi Ma Hồ cứng đờ mấy giây, lúc mở miệng lại đúng lý hợp tình: “Không biết!”