- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
- Chương 13
Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 13
Chỉ cần không phải xưng hô kỳ quái “chủ nhân”, Diệp Hi đều không bắt bẻ, gọi thế nào cũng được.
Anh không ngại để Chi Ma Hồ gọi tên đầy đủ của anh, hoặc dứt khoát gọi anh là “này” cũng được.
Dù sao, có thể biết gọi ai là được rồi.
Chi Ma Hồ lại không nghĩ như vậy.
“Anh là chủ nhân của tôi, tôi sao có thể gọi thẳng tên anh được chứ.”
Lúc cậu nói chuyện vẫn ung dung thoải mãi nằm trên đùi Diệp Hi, ngửa đầu, cười tủm tỉm, hoàn toàn không nhìn ra có điều gì kính sợ với “chủ nhân”.
“... Cậu cũng có thể coi tôi như bạn cùng phòng.” Diệp Hi nói.
Khi Chi Ma Hồ chỉ là một con mèo, từ trước đến nay đều không coi Diệp Hi là chủ nhân. Mèo không giống chó, chúng tùy hứng và độc lập hơn. Chi Ma Hồ chỉ làm việc mình muốn làm, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, thích nằm chỗ nào thì nằm, nào có nghe anh.
So với quan hệ phụ thuộc, Diệp Hi cho rằng hai người càng giống như bạn cùng phòng ỷ lại vào nhau. Họ ở cùng dưới một mái hiên, Diệp Hi phụ trách cung cấp thức ăn nước uống, Chi Ma Hồ phụ trách cung cấp ấm áp và lông xù xù. Cực kỳ bình đẳng.
“Không được,” Chi Ma Hồ lắc đầu, “Ít nhất cũng là quan hệ bao đưỡng.”
Diệp Hi sặc.
“Anh nuôi tôi, anh chính là đại kim chủ của tôi.” Chi Ma Hồ vừa cười vừa nói.
Diệp Hi cạn lời, nghĩ thầm, vậy thì sao, cậu muốn gọi tôi là Daddy sao?
Cũng không xem mình lớn thế nào rồi.
Thấy anh không nói gì, Chi Ma Hồ chép chép miệng, lại tự hỏi một lúc, nói: “Nói chung vẫn phải có xưng hô, đúng không?”
“Gọi tôi Diệp Hi.”
“Không được,” Chi Ma Hồ lắc đầu, “Gọi vậy thì không tôn trọng.”
Diệp Hi nghĩ thầm, còn cần tôn trọng nữa, cậu cũng không nghe tôi nói, tự mình quyết định mà.
Chi Ma Hồ đảo đảo đôi mắt: “Nếu gọi tên, ít nhất cũng nên sửa một chút.”
Trong lòng Diệp Hi lập tức có dự cảm xấu, sợ bệnh trung nhị của Chi Ma Hồ phát tác, nhất quyết gọi anh là Diệp Hi đại nhân gì đó.
“Tôi có thể gọi anh là... Khụ...” Chi Ma Hồ nằm lại, cọ tới cọ lui, như thể đang làm nũng lại như đang lo lắng, “Anh Diệp Hi?”
Diệp Hi phụt.
“Tôi lớn hơn so với cậu sao?” Anh hỏi.
Nói xong, liền thấy vấn đề của mình thật ngu xuẩn. Chi Ma Hồ mới 4 tuổi rưỡi, là tuổi trưởng thành của mèo, là trẻ em loài người.
Hoàn toàn là một bé con.
“Nghiêm túc mà nói gọi là chú cũng được, nhưng tôi muốn gọi anh là anh.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi nghĩ thầm, tôi đúng là nên cảm ơn cậu hạ.
Thấy anh không phản đối, Chi Ma Hồ cẩn thận gọi một tiếng: “Anh Diệp Hi?
Mặt Diệp Hi lập tức đỏ bừng.
Nhóc này đang làm nũng, rõ ràng cao lớn hơn so với mình, vẻ ngoài cũng không trẻ hơn so với mình, giả vờ giả vịt gì chứ.
Nhưng cách xưng hô này so với chủ nhân thì ổn hơn rất nhiều.
Thấy anh không phản đối, Chi Ma Hồ hăng hái: “Anh Diệp Hi!”
“... Cậu ồn quá,” Diệp Hi lại dời mắt đến cuốn sách, “Ảnh hưởng đến tôi đọc sách, đi chỗ khác chơi đi.”
Chi Ma Hồ lập tức ngậm miệng, ý là chính mình rất ngoan, kiên quyết không chịu đi ra chỗ khác, còn dổi một tư thế nằm thoải mái.
Diệp Hi không có cách nào, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đọc sách.
Anh đọc sách hai giờ, Chi Ma Hồ nằm trên đùi anh ngủ hai giờ.
Kỳ thật, bắt đầu không đến mười phút Chi Ma Hồ đã ngủ rồi.
Cậu bận rộn suốt một ngày, chắc hẳn rất mệt, ngủ rất sâu, hô hấp đều đều, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Rõ ràng rất an tĩnh, Diệp Hi lại không nhịn được mà thường thường sẽ liếc cậu một cái.
Chi Ma Hồ là một con mèo đen, nhưng cậu trai hôm nay gối đầu trên đùi anh ngủ đến không biết gì, làn da lại rất trắng.
Chi Ma Hồ cũng không ít lông trăng. Ngoại trừ một vài chỗ ẩn bên trong gần như phải nhìn kỹ mới phát hiện ra lông trắng, khi nó lật thân thể ngửa cái bụng ra, vị trí mềm mại nhất của cậu là cái bụng, có một khu vực nhỏ có rất nhiều lông tơ màu trắng.
Khu vực kia và hình dáng đều có chút kỳ lạ, Diệp Hi âm thầm cười nhạo, cảm thấy nó giống như một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng.
Diệp Hi cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc màu xám bạc hỗn loạn của Chi Ma Hồ. Ban đầu, chính bộ phận này mà khiến anh tin tưởng thân phận của người này.
Chơi tóc của Chi Ma Hồ trong một lát như vậy, trong lòng Diệp Hi đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ nguy hiểm.
Chi Ma Hồ ngủ rất sâu, có vẻ không dễ dàng bị đánh thức.
Một bàn tay anh lật sách như trước, tầm mắt lại không liếc qua, dọc theo gương mặt Chi Ma Hồ, thân thể, cuối cùng dừng ở giữa hai chân.
Diệp Hi nuốt một ngụm nước bọt.
Anh chuyển sách sang một tay khác, sau đó, run run rẩy rẩy mà duỗi tay qua.
Mắt thấy liền chạm vào rồi, Chi Ma Hồ lại trở mình.
Mặt của cậu hướng vào bụng của Diệp Hi, chép chép miệng, lại không có động tĩnh.
“... Chi Ma Hồ?” Diệp Hi nhỏ giọng gọi.
Không có phản ứng.
Con mèo này hơi có hơi gian xảo, không dễ tin. Để phòng vạn nhất, Diệp Hi cố ý thay đổi một xưng hô nghe có vẻ thân mật.
“Hồ Hồ?”
Vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Diệp Hi xác nhận an toàn, lại chưa an tâm, ngực bùm bùm như cổ vũ kịch liệt.
Tay anh vốn dừng ở giữa không trung lại từ từ tiến về phía trước, cuối cùng, đầu ngón tay cũng tiếp xúc với vải dệt mềm mại.
Diệp Hi lập tức nhịn thở.
Vẫn duy trì tiếp xúc rất nhỏ, dừng lại vài giây, sau đó anh hít một hơi thật sâu, ngón tay lặng lẽ dùng sức.
Gần như trong nháy mắt, anh còn chưa kịp cảm nhận được gì, người đang gối đầu trên đùi anh đột nhiên có động tĩnh.
Chi Ma Hồ đột nhiên mở to hai mắt, cực kỳ kinh ngạc mà nhìn anh chằm chằm, nửa giây sau, nhanh chóng kẹp chặt hai chân lùi về phía sau.
Sô pha rất chật, động tác của cậu quá mạnh, không cẩn thận một chút liền lăn xuống sàn nhà, phát ra phịch một tiếng.
Diệp Hi cũng sợ chết khϊếp, tay còn cương tại chỗ không hề nhúc nhích.
Một lát sau, Chi Ma Hồ giãy giụa bò dưới sàn nhà.
Vẻ mặt của cậu khẩn trương, ngồi dưới sàn nhà, tay chân cùng sử dụng mà lùi ra phía sau, kéo một khoảng cách ra với Diệp Hi.
“... Anh đang làm gì?” Cậu hỏi.
Diệp Hi thu tay lại, khẩn trương đến xoa tay.
Tôi muốn xác nhận một chút trứng của cậu có còn không.
Nên nói hay không.
Mặt Chi Ma Hồ dỏ ửng hết lên.
Cậu nhìn chằm chằm Diệp Hi một lúc, rất nhanh cúi đầu, dùng sức nhấp miệng, ra vẻ như thiên nhân đánh nhau không biết nên chọn bên nào bỏ bên nào.
Một lát sau, cũng không biết là đã quyết định thế nào, cậu lại ngẩng đầu lên.
Diệp Hi nhìn đôi mắt đột nhiên trở nên nóng rực của cậu, sau lưng phát lạnh.
Tác giả có chuyện nói:
Thật ra có thể.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
- Chương 13