Chương 5

Lần đầu tiên Diệp Thần đi vào không gian độc lập này, bị cảnh tượng trong đó rung động sâu sắc: Không gian này cực kỳ rộng lớn, vì bị phong bế mà thiếu ánh sáng, nhung tơ màu đen giống như chất lỏng chảy về bốn phương tám hướng, trong không khí u ám lơ lửng hàng ngàn, hàng vạn bọt khí tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mỗi một viên bọt khí đều lưu giữ hạt giống hoặc mầm của linh thực, hoặc là cả một nhóc thần thú.

Những thần thú trong cuộc đại chiến đã mất đi pháp lực, cơ thể hay thậm chí là ký ức đều trở về trạng thái thú con, chờ đợi để hồi phục dưới sự bảo vệ của Cảnh Linh.

Diệp Thần nhìn thấy Chúc Long* bảo bảo chỉ bằng ngón tay út, trong miệng ngậm một ngọn nến be bé, như trẻ con ngậm núʍ ѵú cao su; còn có Phượng Hoàng bảo bảo nhỏ bằng bàn tay được bao trùm bởi một ngọn lửa, nó không sợ lạnh, ngửa mặt hướng về phía mặt trời phơi ra cái bụng nhỏ; một bé Thao Thiết* bảo bảo mập mạp, mũm mĩm, trên đầu bé có một đôi sừng nom còn lớn hơn đôi sừng hươu, lúc nào cũng mơ ngủ nghiến răng, nước dãi chảy đầy bọt khí...Bọt khí phát sáng bao lấy thần thú rất nhỏ, chỉ có vài con là trông lớn hơn hẳn, như vậy tức là sắp thức dậy rồi.

"Thật đáng yêu... Quá thần kỳ!" Một đôi mắt đối với Diệp Thần là không đủ, cậu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cảm thán. "Nhiều thần thú quá vậy, còn có cả linh thực, cây trồng này, thần thú này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp."

Trong điện thoại, Cảnh Linh nhẹ giọng giới thiệu, "...Sơn Hải cảnh được sinh ra vào thời Bàn Cổ*, là do trái tim của Bàn Cổ biến thành, thừa kế chí nguyện của Ngài, gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhân gian, che chở cho muôn dân."

Nếu như tà thần lại xuất hiện, những thần thú này sẽ trở thành những thanh kiếm sắc bén nhất, những tấm chắn cường hãn nhất, và điều này đã được chứng minh trong trận đại chiến vừa rồi, loài người được bảo vệ tốt đến mức, chẳng ai mảy may hay biết gì về chuyện này.

Nghĩ đến việc những thần thú trước mắt vì nơi này mà ngã xuống, viền mắt Diệp Thần không tránh khỏi có chút nóng lên.

Cảnh Linh sát phong cảnh nói: "Trước tiên chớ có cảm động, hết thảy thần thú nơi này sẽ do cậu chăm sóc, không nói cái khác, ăn uống ngủ nghỉ ít nhất phải để ý hẳn hoi, linh thực cũng phải do cậu trồng, cây trồng phải chiếm 80% Sơn Hải cảnh ta mới có thể xem như cậu đã đạt yêu cầu."

"..." Diệp Thần nghẹn chốc lát, sâu xa nói, "Càng muốn khóc hơn."

Để Diệp Thần nhanh chóng nắm bắt kiến thức, miễn cho đến khi làm việc lại luống cuống tay chân, APP, biến thân của Cảnh Linh, từ ngày hôm đó liên tục gửi bài luận văn về kỹ thuật cho cậu, nào là "Kỹ thuật trồng cây và chăm sóc sau khi trồng", "Kỹ thuật gây giống", "Phương pháp ngăn ngừa cây da^ʍ bụt sưng rễ", còn có "Chăm sóc trứng sau khi đẻ". "Làm sao để ngăn ngừa dịch tả lợn châu Phi", "Côn Bằng* song nhân cách không phải là bệnh"

Mỗi ngày Diệp Thần đều kiên trì đọc tài liệu Cảnh Linh gửi, càng đọc càng thấy linh thực rất khó trồng, hoặc là cần điều kiện phát triển rất nghiêm khắc, hoặc là cần một thời gian dài để chăm sóc, Diệp Thần không dám khinh thường, sợ mình trồng không hẳn hoi sẽ làm hạt giống linh thực quý hiếm chết hết. Cho nên trong quá trình bốn nhóc thần thú là Cùng Kỳ, Huyền Vũ, Bồ Lư và Hống thức dậy, Diệp Thần chỉ mua vài hạt giống và nông cụ thông thường, gác hết gánh nặng của một minh tinh sang một bên, mày mò trồng trọt bên trong Sơn Hải cảnh.

Dù sao chỉ cần là cậu trồng, rau củ đều mang theo linh khí, còn có thể cung cấp dinh dưỡng và linh khí cho mấy nhóc thần thú.

Bởi vì có mang dòng máu Thần Nông, tốc độ tăng trưởng của các loại cây do Diệp Thần trồng nhanh hơn bình thường, cây trồng bình thường mất 100 ngày để phát triển thì cây của cậu chỉ mất 10 ngày. Diệp Thần mày mò sờ soạng đất trồng rau gần một tháng, cuối cùng, khi dưới đáy hòm chỉ còn đúng mười đồng mới miễn cưỡng hình thành một chu kỳ thu hoạch tuần hoàn: mua -> trồng -> đem bán -> mua >..., có thể tự cung tự cấp.

Nhưng nếu vài thần thú nữa thức tỉnh, thức ăn như thế này sẽ không đủ, hơn nữa... Diệp Thần đứng trước bàn bếp làm mì sốt trứng cà chua, suy nghĩ về việc kiếm tiền ngày mai, cảm thấy thật sự cần phải mở rộng quy mô nuôi trồng.

Nấu xong mì sợi, Diệp Thần lấy ra năm cái bát, bốn lớn một nhỏ để đựng mì, dùng muỗng lớn múc trứng gà sốt cà chua vào vắt mì. Nước sốt nóng hổi rưới lên một lớp dày, theo khe hở giữa những sợi mì chảy xuống đáy bát, màu đỏ tươi mềm mướt của cà chua và màu vàng óng của trứng gà bao phủ lấy bát mì, Diệp Thần rắc thêm hành hoa thái nhỏ để bát mì dậy mùi cũng như trông ngon mắt hơn.

Ba bảo bảo từ lâu đã ngửi thấy mùi hương mà đi tới, Cùng Kỳ bảo bảo cõng Huyền Vũ bảo bảo đến gần bàn ăn, lại hợp lực với Hống bảo bảo nhấc Huyền Vũ đặt lên ghế, khung cảnh vô cùng ấm áp, tràn ngập tình yêu thương.

Diệp Thần chia cho bọn nhỏ ba bát mì lớn, lấy một bát lớn một bát nhỏ đi về phía sân sau, bát to đút cho Bồ Lư bảo bảo, còn mình thì ăn bát nhỏ hơn. Tiểu Bồ Lư khó khăn nghiêng miệng hút sợi mì, chỉ sợ lúc đang ăn mỗi chạm xuống đất sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị. Sau khi kết thúc bữa ăn tối đầy khó khăn, Diệp Thần lấy cái chậu nhỏ đến cho Bồ Lư bảo bảo đem nướ© ŧıểυ, rồi dùng khăn mặt nhúng nước lau mặt cho nhóc, cuối cùng, Diệp Thần mang một cái chăn bông đắp lên người Bồ Lư bảo bảo, dém chăn thật chặt, còn cẩn thận đặt mấy cục gạch chắn trước mặt cậu nhóc, tránh để gió lùa vào.

4 giờ sáng hôm sau, Diệp Thần bị tiếng chuông báo thức đánh thức, trở mình một cái rồi đứng lên.

Hôm nay, "Mưu đồ đoạt quyền" chính thức chụp ảnh, đúng 8 giờ tài xế sẽ tới đón cậu, mà hôm qua cậu vừa mới hạ quân lệnh, đảm bảo sẽ để tụi nhỏ được ăn đùi gà, cho nên không thể làm gì hơn là dậy sớm kiếm tiền mua đùi gà.

Diệp Thần khoác lên người bộ quần áo làm việc rách rưới, cầm lấy sọt đi thu hoạch nông sản, cà chua, đậu đũa, cải thìa....Mỗi loại cậu đều hái một chút cho đến khi đầy giỏ. Ngay sau đó, cậu nhét túi nilon vào trong giỏ, khẩu trang, mũ, kính râm trang bị đầy đủ tiến về hướng chợ sớm.

Kính râm Prada, thiết kế tinh xảo, gọng kính kim loại tráng men đặc biệt có phủ một lớp tuyến nhẵn, phối hợp với chiếc áo ba lỗ, giày cao su màu xanh và giỏ rau củ, khiến Diệp Thần tỏa ra khí chất thời thượng mà quật cường.

Đúng, quật cường.

*Chúc Long (hay còn được gọi là Chúc Âm, Trác Long) là một loại vị thần Trung Hoa, mình rồng đầu người.

*Thao Thiết là một trong tứ đại hung thú của Trung Quốc.

*Bàn Cổ là vị thần khai thiên lập địa trong thần thoại của người Trung Quốc.

*Côn Bằng thượng cổ linh thú xuất hiện ở thời kỳ hồng hoang, là một con cá lớn có cánh. Côn Bằng có hai nhân cách, tên là “Côn” và “Bằng”.