Chương 2

Diệp Thần cầm lấy cái túi đựng chai nhựa lên, đặt trên một mảnh nhỏ bên cạnh đất trồng rau trong không gian, không ít chai nhựa và hộp giấy chất đống trên mảnh đất này, đều là do mấy đứa nhóc thần thú nhân lúc cậu vắng nhà lén lút chạy ra ngoài nhặt. Diệp Thần đã nhắc tụi nhỏ mấy lần, nhưng mấy nhóc ấy lo lắng nên mỗi khi Diệp Thân không có nhà lại thừa dịp chuồn ra ngoài nhặt rác.

Dù thế nào, nhặt cũng đã nhặt rồi, Diệp Thần định là một ngày nào đó rảnh rỗi sẽ mang đống đồ phế liệu này đến xưởng tái chế, thực hiện một vụ buôn bán lớn.

Tiền chênh một chút thôi là có giao dịch buôn bán lên đến 100...

"Anh ơi, buổi tối chúng mình ăn gì thế ạ?" Hống bảo bảo xoa xoa cái bụng nhỏ xẹp lép của mình.

"Mì với sốt trứng cà chua?" Diệp Thần hỏi ý kiến nhóm cục cưng. "Mười mấy ý quả cà chua chín rồi."

Hống bảo bảo chọt chọt lỗ tai thỏ. "Được ạ."

Thịt mua bên ngoài đương nhiên rất ngon, nhưng thật sự giúp mấy đứa bé thần thú phát triển lại chính là linh thực Diệp Thần tự tay trồng.

"Mấy đứa đi chơi với Lư Lư một lúc đi, anh gieo nốt hạt rau hẹ này rồi sẽ đi nấu cơm ha." Diệp Thần sắp xếp.

Hống bảo bảo và Cùng Kỳ bảo bảo dùng bộ pháp kỳ môn độn giáp rời khỏi không gian, bóng dáng nhỏ bé trong chớp mắt biến mất trên không trung. Huyền Vũ bảo bảo chậm rãi nhấc bàn chân trái lên, trọng tâm hơi hướng về phía trước, gót chân rồi đến gang bàn chân rồi đến ngón chân lần lượt chậm rãi đặt cách chân phải 5cm - đây là bước một bước.

"Đưa...tớ...đi...với..." Huyền Vũ bảo bảo hô hoán gọi tiểu đồng bọn đã rời khỏi không gian.

"Để anh đưa em đi." Diệp Thần ôm lấy Huyền Vũ bảo bảo ở dưới đất lên, đi ra không gian trở về đình viện, thong thả đưa Huyền Vũ bảo bảo đến sân sau.

Huyền Vũ bảo bảo ở giữa không trung chầm chậm đập đập chân tay ngắn ngủn, khuôn mặt nho nhỏ tròn tròn tràn đầy sợ hãi: "Nhanh...quá......Em...sợ...lắm..."

Một câu nói còn chưa dứt lời, đã đến nơi rồi.

Ở sân sau, một đứa bé đang bày ra vẻ mặt "sống không còn gì luyến tiếc" nghiêng đầu nằm trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn dính chặt xuống đất, có chút biến dạng, nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy giữa mặt nhóc và mặt đất có một lớp keo đang đông đặc lại. Trước mặt nhóc là cái máy tính bảng đang chiếu phim hoạt hình, Cùng Kỳ bảo bảo và Hống bảo bảo một trái một phải ngồi bên cạnh, cùng nhóc xem phim hoạt hình.

Nằm rạp trên mặt đất là Bồ Lư, một nhóc thần thú không thể kiểm soát việc tự tiết ra chất dính của mình.

Bồ Lư là một loại thần thú thủy sinh có vỏ cứng, có thể bám vào thần thú cũng như động vật bình thường khác nhờ vào chất kết dính siêu cường để hấp thụ chất dinh dưỡng của chúng, hoặc là lợi dụng chất dính này làm vũ khí để cầm cố hành động của kẻ địch. Nhóc Bồ Lư này mấy ngày trước đùa nghịch ở sân sau không cẩn thận ngã sấp xuống, bởi vì ngã xuống quá đột ngột khiến nhóc quá căng thẳng, dẫn đến việc mất kiểm soát mà tiết ra chất dính, cả nửa người dưới của nhóc con đều dính chặt xuống đất, một lần ngã liền không dậy nổi.

Chất kết dính của thần thú quá bá đạo, Diệp Thần từng thử đủ mọi cách, nhưng không có cách nào có thể lôi Bồ Lư bảo bảo ra mà không khiến cậu nhóc bị thương, cũng may là khả năng dính của lớp keo này có giới hạn, khoảng chừng bảy ngày sau sẽ khô dần rồi bong ra thành từng mảng, mà Bồ Lư bảo bảo đã nằm úp sấp trên sân ba ngày, chỉ cần nằm thêm bốn ngày nữa là có thể đứng lên. Diệp Thần dùng ké wifi ở văn phòng của Cố Thu để tải hơn một trăm tập phim hoạt hình, để ở trong sân để cho Bồ Lư bảo bảo gϊếŧ thời gian.

Diệp Thần đặt Huyền Vũ bảo bảo xuống chỗ ba nhóc thần thú đang xem hoạt hình, dặn dò lần thứ N: "Mấy đứa đi đâu nhớ phải kéo theo em ấy nha."

"Em quên mất rồi..." Cùng Kỳ bảo bảo phàn nàn một tiếng, hơi buồn bực.

Hống bảo bảo vỗ ngực bảo đảm: "Lần sau chắc chắn em sẽ nhớ ạ."

Bồ Lư bảo bảo dính trên mặt đất, dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn đồng bọn chạy nhảy khắp nơi.

Diệp Thần trở lại không gian,gieo nốt hạt giống rau hẹ còn sót lại, hái cà chua

chín, nhổ một gốc hành tươi, đi vào nhà bếp nấu mì sợi.

Mấy bảo bảo thần thú đang tuổi ăn, lượng thức ăn lớn hơn người trưởng thành nhiều, Diệp Thần sau một đêm nghèo rớt mồng tơi, vốn không còn bao nhiêu tiền, lập tức bị mấy bảo bảo ăn sạch chỉ dư lại có mười đồng, cho nên mấy bữa cơm hôm nay đều không có thức ăn mặn, tất cả là dựa vào cây trồng phát triển nhanh trong không gian và lúc có tiền thì mua mì mua gạo để duy trì.

Mà chuyện Diệp Thần bạo nghèo trong vòng một đêm thì không thể không nói tới một chương trình truyền hình thực tế.

Một show truyền ninh thực tế noi tieng hài hước, có tên là "Thử thách của nhân viên chăn nuôi", để nhóm tiểu hoa tiểu thịt tươi chăm sóc động vật trong trang trại. Cách đây hơn một tháng, khi Diệp Thần đang quay cảnh cuối của chương trình, một con heo đực bất ngờ lao ra khỏi rào chắn vốn không được đóng kỹ, đâm Diệp Thần rơi xuống một con dốc.

Lúc đó Diệp Thần mặc quần áo của nhân viên chăn nuôi, mang theo thùng thức ăn gia súc, bị con lợn điên đuổi theo chạy. Diệp Thần không cam lòng bó tay chờ chết, thỉnh thoảng xoay người lại đánh lén, cậu dũng cảm solo cùng con lợn. Nhưng mà người thì không đánh lại lợn, Diệp tiểu thịt tươi đáng thương bất hạnh bị lợn đâm xuống sườn dốc, sau gáy trùng hợp đập vào một tảng đá, chết ngay tại chỗ.

Nguyên nhân cái chết: Heo đâm.