- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ly Hôn
- Không Có Tiền Ly Hôn
- Chương 33
Không Có Tiền Ly Hôn
Chương 33
Adrian không ngờ rằng, ngày hôm sau lại nhận được cuộc gọi tiếp khách nội tuyến.
“Chỉ huy, có người gọi tới, nói có việc muốn tìm ngài…”
Ngay từ đầu Adrian không ý thức được là ai gọi tới, thấy tiếp tân do dự không nói còn cho là đại nhân vật nào đó chỉ mặt gọi tên nên họ không tự quyết định được.
“Ai? Không phải tôi đã dặn tháng này rất bận, cuộc gọi như vậy đều nói là tôi đang vắng mặt rồi sao?” Adrian thuận miệng nói, “Chuyển cho phó chỉ huy đi.”
“Ơ, nhưng mà người này nói anh ấy là… là… ừm…”
Ấp ấp đến vậy, Adrian rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp, kịp phản ứng lại: “Chung Yến?”
“Vâng vâng, là anh ấy.” Tiếp tân nghe thấy Adrian không nổi giận, như được đại xá nói, “Ngài xem nên chuyển cho phó chỉ huy hay…”
“Y gọi tới còn chuyển cho phó chỉ huy làm gì? Nối máy cho tôi. Có nói có chuyện gì không?”
“Chỉ nói là chuyện gấp, cụ thể thì không nói. Vậy tôi sẽ nối máy cho ngài ngay.”
Sau âm thanh thông báo, giọng trong loa đổi thành của Chung Yến.
“Chuyện gì?” Adrian hỏi, “Thủ đô tinh có biến?”
Chung Yến nói: “Không phải… Tôi chỉ muốn hỏi, dao trong bếp đều để đâu hết rồi? Tôi nhớ mấy ngày trước còn thấy mà.”
Adrian như gặp phải địch, cảnh giác hỏi: “Cậu tìm dao làm gì?”
Chung Yến gần đây vẫn luôn không vui, mặt ủ mày chau. Tuy nói người này bình thường cũng không có tính tình hoạt bát, nhưng trông dáng vẻ bây giờ quả thực nặng nề. Adrian vẫn luôn lo lắng lại xảy ra mấy chuyện nhảy hồ gì đó, để phòng ngừa bất trắc, dao trong bếp hai ngày nay vẫn luôn để trong xe hắn mang đi làm.
“Tìm dao còn làm gì nữa? Thái thịt đó.” Chung Yến nói, “Tôi tìm khắp các tủ trong bếp đều không có, cậu cất đâu hết rồi? Tôi đang cần dùng gấp.”
Thái thịt thì có gì mà gấp? Adrian cực kỳ nghi ngờ tâm lý Chung Yến đã sụp đổ, chuẩn bị dùng dao tự mình hại mình, bèn vội vàng đứng dậy tắt màn hình ảo làm việc, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Dao gỉ hết rồi, để về tôi mua bộ mới.”
“Thế thì thôi, để tôi lên mạng mua vậy. Tôi thấy cửa hàng dùng drone giao đồ gần đây cũng nhiều lắm, chờ cậu tan làm biết đến bao giờ.”
“Không được!” Adrian từ chối nói, “Cậu chớ có mua loạn về nhà tôi. Giờ tôi về ngay đây, để tôi mua.”
“Sao cơ? Giờ cậu đã về rồi sao?” giọng Chung Yến nghe hơi kinh hoàng, “Sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
Adrian nghe thế càng thêm khẳng định suy đoán, nhận định chắc chắn là Chung Yến định dùng dao làm ra chuyện gì đáng sợ rồi. Hắn một bên cảm thấy may mắn trước khi đi đã mang hết dao theo, một bên kiên định nói: “Đúng, tôi sắp về đến nhà rồi, cậu ở yên đó đừng làm gì cả.”
Adrian một đường siêu tốc trở về, còn chưa để ý xe đã ngừng hẳn chưa đã vọt vào cửa.
Sau đó hắn bị một màn trước mắt làm sững người tại chỗ.
Chỉ thấy nhà bếp nguyên bản chỉ để cho đẹp giờ phút này bề bộn đủ thứ đồ. Trên bếp điện từ chưa từng được sử dụng là hai cái nồi. Trong nồi áp suất không biết đang nấu gì, chỉ thấy hơi nước theo lỗ khí cuồn cuộn bay ra. Chảo đang nằm trong tay Chung Yến, bên trong là rau dưa xanh mượt được xào nấu phát ra tiếng xèo xèo. Cạnh nút điều khiển đặt các gia vị nấu ăn đã được xử lý một cách chỉnh tề, gia vị thì được sắp gọn bên tay phải Chung Yến.
Trong không khí phiêu tán hương thơm của đồ ăn khiến căn nhà đã lâu không có hơi người lần đầu chân chính trở nên có không khí sinh hoạt.
“Cậu đã về rồi à? Sao nhanh vậy?” Chung Yến có hơi luống cuống tay chân. Từ việc y đồng thời làm hai món cùng lúc cũng có thể thấy đã cố gắng tăng tốc độ, “Chờ chút nữa nhé, sắp xong đây rồi. Dao đâu?”
Adrian nhất thời không nói ra lời.
Chung Yến vừa xào rau nhân tiện đưa mắt nhìn Adrian một cái —— hai tay trống trơn.
“Cậu chưa mua dao à?” Y nghi hoặc hỏi.
“… Mua rồi.” Adrian nói, “Để quên trên xe, để tôi lấy.”
Hắn lại mang bộ dao giấu từ nhà đi vào, Chung Yến nhận lấy rửa sạch, rồi bỗng nhiên khựng lại, kề sát mắt lại nhìn kỹ dao phay trong tay, rồi lại nhìn nguyên cả bộ dụng cụ.
“Bộ dao này… hình như giống bộ cũ.” Y mơ hồ nói.
Adrian: “…”
Hắn không muốn thừa nhận mình vì lo Chung Yến sẽ dùng dao tự tử nên hai ngày nay đều làm việc ngu xuẩn như mang cả bộ dao tới tổng bộ hai ngày liền được, chỉ có thể chày cối không nhận: “Tôi thích kiểu này đó.”
Chung Yến buồn bực nhìn qua bộ dao kiểu dáng cực kỳ đại chúng kia, ý đồ nhìn thấu xem Adrian thích bọn nó ở điểm nào.
“Nấu gì đây?” Adrian lại gần nhà bếp, nhìn nồi áp suất kia hỏi.
Chung Yến để bộ dụng cụ xuống, trả lời: “Là canh rau củ hầm thôi, rau tôi dùng tay xé, có lẽ sẽ hơi khó coi, nhưng nếu để thêm một lúc nữa mà không xử lý thì sẽ không tươi. Thế nên vừa rồi tôi mới vội vã muốn tìm dao. Cậu ngồi đi, đợi tôi làm xong món này là có thể ăn cơm…”
“Chung Yến.” Adrian cắt lời y, “Cậu đây là làm gì?”
Tay thái thịt của Chung Yến ngừng lại một chút, ngẩng đầu về phía Adrian, phát hiện sắc mặt người kia không vui, nhất thời lo sợ bất an nói: “Tôi… đang nấu ăn? Cậu có nói là có thể mua đồ ăn trên mạng…”
“Tôi nói cậu mua để cho mình ăn, không phải nói cậu mua nguyên liệu về làm cho tôi.”
Nói đoạn, Adrian ấn mở nắp nồi áp suất đang nấu dở ra. Chung Yến sợ hãi ngăn cản kêu: “Đừng! Đang nấu không thể mở ra được!”
Nhưng Adrian mắt điếc tai ngơ, mở nắp nồi áp suất ngay lúc đèn vẫn hiện ánh xanh.
Còn chưa nấu xong nhưng mùi thơm của canh rau củ đã bay vào mũi. Đây chính là món canh rau củ nhiều năm trước hắn từng khen rằng rất ngon, về sau được Chung Yến thường xuyên nấu.
“Thật đúng là giống ngày xưa như đúc.” Adrian nói, tiện tay ném nắp nồi áp suất qua một bên. Các nguyên liệu nấu ăn đã được sắp xếp trước bị lực xung kích đánh bay, tản mát khắp nơi trên bàn điều khiển, “Cậu có ý gì đây? Muốn ôn lại chuyện cũ với tôi sao?”
“Không phải…” Chung Yến vô thố buông dao xuống nói, “Tôi chỉ nghĩ là… Cơm ngoài không hợp khẩu vị của cậu, hơn nữa dù sao tôi cũng ở nhà…”
“Sao cậu biết tôi không hợp khẩu vị cơm ngoài?”
“Cơm tối hôm qua là cá, cậu không phải không thích ăn cá sao…”
“Giờ tôi thích ăn cá.” Adrian nói, “Bảy năm trôi qua, khẩu vị của tôi đã thay đổi rồi.”
Chung Yến hoang mang đứng đó, nhìn phòng bếp hỗn độn, ý đồ cứu vớt lại: “Tôi… Giờ cậu thích ăn gì, tôi có thể học. Tôi…”
“Không cần. Chung Yến, có phải cậu cảm thấy chỉ cần —— mỗi ngày dọn dẹp nhà cho tôi, nấu cơm, tôi sẽ một lần nữa yêu cậu giống như trước?” Adrian nói tới đây, không dấu vết chau mày. Bởi vì dưới đáy lòng hắn có một giọng nói mỏng manh nói, đúng vậy, chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ mày không dao động? Không bị hấp dẫn lần nữa?
Cơn tức giận dâng lên, hắn nổi giận với chính mình. Tuyệt đối không! Không thể mặc kệ chuyện này phát triển thế được.
Hắn cứ thế chặn lại giọng nói kia, đồng thời cũng nói ra miệng: “Tuyệt đối không thể. Nếu như cậu ôm tâm tư như vậy thì hết hy vọng đi. Tôi nói rồi, khẩu vị của tôi đã thay đổi, không chỉ là đối với đồ ăn.”
“Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ là… Chỉ muốn trong khả năng cho phép…” Chung Yến thấp giọng nói lại.
“Bồi thường cho tôi?” Adrian hỏi, thấy Chung Yến chần chờ gật đầu, lại nói, “Cậu không cần phải thương hại tôi, tôi không cần nhất chính là lòng thương hại của cậu.”
Chung Yến vội vàng nói: “Tôi không phải thương hại cậu! Tôi chỉ muốn ——“ Y bỗng nhiên dừng lại.
Y muốn làm gì? Tự nhiên là do biết được chân tướng cảm thấy áy náy, muốn đổi xử tốt với Adrian một chút. Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, y cũng thật sự mang tư tâm và hy vọng xa vời như thế. Hy vọng xa vời nếu năm ấy lặp lại, có thể có được một chút khả năng lặp lại kỳ tích.
Nhưng kỳ tích sở dĩ được gọi là kỳ tích đúng là bởi vì nó hiếm thấy trên thế gian. Y đã bỏ lỡ một lần, thế mà vẫn còn có thứ ảo tưởng này, quả nhiên… Chung Yến ngơ ngẩn nhìn nổi áp suất bị mở ra, không có dao, rau củ đều là y dùng tay xé, chúng vốn đã khó coi, giờ chưa làm xong đã bị người mở ra, hương vị cũng bị ảnh hưởng, đã định là một món ăn thất bại.
“Xin lỗi.” Chung Yến không tiếp tục giải thích, yên lặng nhặt lại nắp nồi đã bị Adrian ném sang một bên, “Lần sau sẽ không như vậy.”
Adrian nhăn chặt mày, “Cậu không cần luôn… luôn ăn nói khép nép như vậy. Tôi chỉ nói cậu không cần phải làm những chuyện đó, chỉ cần ở lại đây là được.”
“Tôi không ở lại đây bao lâu, Ad——“ Suy nghĩ, y lại không gọi lên cái tên này. Adrian sẽ giận mất, hắn nói không cho y gọi tên hắn, cũng không cho kéo áo hắn, không thể dọn nhà, nấu cơm. Đây đã từng là những chuyện Adrian hưởng thụ, hiện giờ đều trở thành chán ghét. Vậy cũng đúng, rốt cuộc Adrian đã không còn thích y nữa rồi.
“Hôm nay tôi đã xác nhận với Thủ đô tinh. Sau năm mới, Intron sẽ mang theo đội ngũ tới tinh khu Navi trước, đón tôi và Bayer trở về.”
Năm mới, cũng chỉ còn là chuyện của nửa tháng nữa.
Adrian nghe vậy, yết hầu trở nên căng chặt. Rõ ràng là hắn bảo Chung Yến báo Thủ đô tinh tới đón người, nhưng khi thật sự được báo thời gian cụ thể, trong lòng lại dâng lên một trận hối hận. Nhanh như vậy sao, như vậy ngày tháng sớm chiều ở chung cũng sắp phải kết thúc. Nửa tháng nữa xuất phát, nếu tính cả thời gian di chuyển, có lẽ Chung Yến chỉ còn có thể ở bên hắn không tới mười ngày.
Rồi không biết lần sau gặp lại sẽ là bao giờ nhỉ? Lại là một lần bảy năm nữa sao? Có lẽ không cần chờ lâu như vậy. Hiện giờ đã chuyển sang đối đầu trực diện, nhiều nhất là năm sau, mâu thuẫn giữa Navi và Thủ đô tinh sẽ hoàn toàn bùng nổ. Đến lúc đó, không cần biết là phương thức nào, bọn hắn chắc chắn sẽ gặp lại.
Hắn hôm nay vì sao phải mở nắp nồi canh nhỉ? Chỉ có mười ngày mà thôi, bảy năm cùng hận, chẳng lẽ hắn không kiên trì nổi được mười ngày hay sao?
“Đêm… đêm giao thừa cậu sẽ ở nhà chứ?” Chung Yến cẩn thận hỏi.
“Hôm đó tổng bộ có tiệc mừng.” Adrian nói.
“…Ừ.” Chung Yến rủ mi che lại tia thất vọng trong mắt, cầm giẻ lau lau vết canh bắn trên bệ bếp do nắp nồi vừa nãy văng ra.
Về phòng thôi, Adrian tự nói với bản thân, đừng mềm lòng, không thể mềm lòng với người này. Bài học của mày còn chưa đủ thảm hay sao?
Nhưng hắn như mọc rễ ở đó, nhìn Chung Yến một mình dọn sạch đống hỗn độn trong bếp. Rõ ràng là đồ ăn ngon miệng, vẫn là người con trai ấy bận rộn bên trong, nhưng đã không còn vui vẻ như khi hắn mới vào cửa nữa. Thật quạnh quẽ.
“Sao thế?” Chung Yến không nghe thấy giọng hắn, miếng cưỡng gượng cười: “Còn chuyện gì sao?”
Có. Hôm nay hắn nên chất vấn Chung Yến vì sao kết đảng với Pearson, lại vì sao rời khỏi, nhưng… Adrian thấy xung quanh mắt phượng xinh đẹp của y là màu hồng nhạt tinh tế, không khó tưởng tượng sau khi hắn xoay người đi, chúng sẽ nhanh chóng đong đầy nước mắt.
Không được mềm lòng với y… Không được…
Mà chủ nhân của đôi mắt ấy giờ còn cố gắng nhoẻn miệng cười, có lẽ là sợ hắn không vui.
“Có.” Adrian mở miệng nói, trong lòng thở dài một tiếng, “Hôm đó… Tôi sẽ cố gắng, về trước đêm giao thừa.”
- Hết chương 33-
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ly Hôn
- Không Có Tiền Ly Hôn
- Chương 33