08.
Mùa hè là thời điểm tốt để gặp gỡ.
Tôi là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi gia đình Lục, không chỉ tôi, huyện của chúng tôi được xây dựng lại với sự giúp đỡ của mẹ Lục Thời Phong kể từ trận động đất.
Nhưng lần đầu tiên đến nhà họ Lục là năm mười lăm tuổi, tôi là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba của huyện năm đó, tôi đã theo người lớn trong huyện mang theo đặc sản để cảm ơn Lục phu nhân.
Bà Lục dịu dàng như tôi tưởng tượng, trò chuyện với người lớn về kế hoạch cho năm tới, và trả lời vô số cuộc gọi trong suốt thời gian đó, trông rất bận rộn.
Tôi đứng sang một bên, nhìn thoáng qua bức ảnh trên bàn của bà ấy. Thiếu niên trong ảnh trạc tuổi tôi, lông mày và ánh mắt tinh xảo, có chút không kiên nhẫn nhìn vào máy ảnh.
Ngang tàng như một ông hoàng.
Quản gia đột nhiên gõ cửa, trên mặt lộ ra vẻ khó coi: "Phu nhân, thiếu gia lại đua mô tô."
Lục phu nhân bận rộn, tùy ý gật đầu: "Đưa nó về đi."
Nét mặt người quản gia khó xử.
Từ biểu hiện của ông ta, đây là một việc khó khăn.
Người lớn bên cạnh đẩy tôi về phía trước, cười nói:
"Lục phu nhân, để tiểu Hi đi cùng đi, con bé rất hòa thuận với các bạn cùng trang lứa."
Đôi mắt của bà Lục rơi vào tôi.
Tôi cuộn ngón tay lại, lấy hết can đảm, gật đầu: “Được ạ.”
Không thể thì cũng phải có thể.
Tôi đi theo quản gia đến đường Hoa Sơn Tây, nơi Lục Thời Phong đang có mặt. Lúc đó hắn mới mười bảy tuổi nhưng đã cao dong dỏng. Chiếc mô tô đen đỏ đang phi nước đại trong gió, đến chỗ tôi mới dừng lại, hắn dùng khớp ngón tay nhấc chiếc mũ bảo hiểm lên để lộ đôi mắt dài hẹp, lộ vẻ mệt mỏi.
Hắn ta nói, "
Bé nhà quê, em là ai?"
Tôi nhắm mắt lại và trông nhợt nhạt. Tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ bị gϊếŧ.
Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng: "Tôi là Đàm Hi."
Hắn có vẻ để tâm.
Câu thứ hai: "Lục phu nhân kêu tôi đưa anh về."
Hắn trở nên lạnh lùng.
Lục Thời Phong không phải là người nghe lời, nhưng tôi cũng là một kẻ cố chấp, tôi sẽ không rời đi nếu hắn không chịu về. Tôi đợi hắn ở bên đường, đi hết một vòng thì hắn tìm thấy tôi ở đó. Ở vòng thứ hai, hắn thấy tôi vẫn ở đó.
Đến vòng thứ ba, có lẽ hắn cũng hơi xấu hổ nên sốt ruột bỏ xe chở tôi về.
Tôi đi theo sau hắn, cảm thấy hắn thật cao lớn.
Gió chiều hè về đây.
Giống như thổi qua.
Tôi nhớ tên hắn.
Lục Thời Phong.
09.
Lục phu nhân cũng muốn có người cùng tuổi trông nom Lục Thời Phong, cho nên giữ tôi làm bạn của Lục Thời Phong, giúp Lục phu nhân để mắt đến hắn không làm chuyện xấu.
Lục Thời Phong đang ở tuổi vị thành niên, hắn hơi nổi loạn nên rất ghét tôi, nghĩ rằng tôi là một kẻ trông coi chết tiệt.
Hắn luôn bắt nạt tôi, nhưng tôi gạt nước mắt và tiếp tục đi theo.
Hắn quá lười để quan tâm.
Theo lời của Lục Thời Phong thì - "Thật khó chịu."
Mọi người đều biết mặc dù Lục Thời Phong nợ tình vô số, nhưng sẽ luôn có một cô gái giản dị ở bên cạnh hắn ta, người gần như không có cảm giác tồn tại, và sẽ chỉ xuất hiện để ngăn cản khi hắn cư xử ngang tàng.
Tôi đã học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để hoàn thành yêu cầu của bà Lục và theo sau Lục Thời Phong. Một lần theo là bảy tám năm.
Chỉ cần giữ một bí mật.
Năm tôi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Lục Thời Phong đứng dưới gốc cây phượng tím trong khi tôi dựa vào lan can của sân.
Hắn nói rất bâng quơ, nhưng dường như đã bóp nghẹt trái tim tôi ngay lập tức và lột trần bí mật của tôi. Hắn nói:
"Cô thích tôi?"
Tôi đóng băng tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích nổi.
Hoa phượng rơi xuống người, và phải mất một lúc lâu tôi mới nghe thấy giọng nói của chính mình, rất khàn: "Ừ. Em thích anh."
Lục Thời Phong mỉm cười, quay người rời đi.
Đêm đó, khi tôi đi tìm Lục Thời Phong.
Vừa đẩy cửa phòng ra liền nghe thấy Lục thiếu gia nằm ngửa trên sô pha, cười đến mơ hồ.
Âm thanh rõ ràng không lớn, nhưng tôi cảm thấy mình như sắp điếc, không chỉ tai mà ở khắp mọi nơi.
"Ai cần lòng thương hại chứ?"
"Tôi thích làm Tưởng Hân khó chịu."
Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên Tưởng Hân.
Tôi kém Lục Thời Phong hai lớp, để vào trường đại học của hắn sớm hơn, tôi còn vượt một lớp ở trường trung học.
Nhưng vào lúc ấy, tôi chợt hiểu ra có những thứ không phải cứ nỗ lực là bắt kịp được.
10.
Lần đầu tiên gặp Lục Thời Phong ở tuổi mười lăm, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng nhiều năm như thế mà mối quan hệ của chúng tôi vẫn tồi tệ như trước.
Ngay cả trong tiệc tối của người khác.
Đặc biệt là bữa tiệc đầu tiên của Lục Thời Phong sau khi hắn hồi phục.
Hắn và Ôn Nhan ngay từ đầu đã không có mối quan hệ tốt, cả hai được chú ý nhiều hơn khi bước vào thương trường. Bây giờ chúng tôi đang đối đầu với nhau, mọi người công khai hoặc im lặng xem kịch.
Tôi giật nhẹ góc tay áo Ôn Nhan, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Hàng mi Lục Thời Phong run rẩy, tôi né tránh ánh mắt của hắn.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn nghe tôi nói với một người khác trước mặt hắn, "Đi thôi."
Sau khi đi được một quãng dài, tôi nhìn lại.
Lục Thời Phong vẫn đứng đó cúi đầu, cảm giác mỏng manh và lạnh lẽo hệt như lúc hắn tỉnh dậy sau một vụ tai nạn xe hơi hai năm trước, khi đó, bà Lục ngồi cùng xe đã qua đời.
Tưởng Hân xách váy muốn chạm vào hắn, nhưng bị cái liếc nhìn của hắn doạ sợ.
Tôi cười.
Ôn Nhan nhướng mày: "Em cười cái gì?"
Tôi thì thầm: “Em mới nhận ra không phải ai cũng làm được”.
Không phải ai cũng có thể chịu được Lục Thời Phong nổi bão và sự nóng nảy của tiểu thiếu gia.
Không phải ai cũng sẽ chọn tiếp cận hắn sau khi nhìn thấy mặt khác của hắn.
Đặc biệt là khi hắn bị liệt.
Là con cưng của ông trời, Lục Thời Phong hoàn toàn không thể chấp nhận mình trở thành kẻ tàn tật.
Hắn ngừng cười và kiệt sức.
Hơn nữa, người thân duy nhất của hắn, bà Lục, cũng chết trong vụ tai nạn xe hơi đó.
Vào thời điểm nọ, Lục Thời Phong không còn khát khao sống sót và nhiều lần muốn tự sát.
Tôi đập vỡ cốc thủy tinh, nhặt mảnh vỡ quẹt mạnh vào cổ tay: “Anh muốn chết cũng được, em đi cùng anh”.
Lục Thời Phong chưa bao giờ thấy tôi có mặt tàn nhẫn như vậy, hắn nhìn tôi với đôi mắt đen rất lâu, gần như nghiến răng, và hứa:
"Thôi đi, tôi sẽ khá hơn."
Từ đó, hắn tích cực hợp tác với các bác sĩ để điều trị.
Cuối cùng đứng lên sau hai năm.
Sau đó, vứt bỏ chiếc xe lăn của mình.