Chương 1

01.

Mọi người trên phố đi bộ đều dừng bước và ngước nhìn màn hình lớn ngoài trời đang truyền hình trực tiếp màn cầu hôn. Không chỉ nơi này, tất cả màn hình lớn có thể sử dụng ở Giang Thành đều đã được đổi sang truyền hình trực tiếp cầu hôn ấy.

Hình ảnh rất sắc nét, thậm chí có thể thấy rõ những giọt nước mắt nhạt nhoà của nữ chính.

Thoạt nhìn, bố cục của bối cảnh là chữ viết tay của Lục Thời Phong, trong những tháng gần như hoàn toàn bình phục, hắn đã vẽ bản thảo này, thậm chí còn tự xử lý phong cách của pháo hoa.

Khi đó, hắn ôm lấy gáy tôi, đầu ngón tay lạnh ngắt, hỏi tôi thích hoa gì, tôi nói dạ lan hương.

Nhưng toàn bộ cảnh cầu hôn trên màn ảnh rộng được bao quanh bởi một biển hoa hồng ấm áp, nữ chính đứng đó lại không phải tôi mà là bạn gái cũ của Lục Thời Phong, nhà thiết kế nổi tiếng – Tưởng Hân.

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên, màn cầu hôn đã tiến triển đến mức Lục Thời Phong quỳ một gối xuống, chiếc nhẫn kim cương trong hộp nhung đen lấp lánh như ánh sao, so với cái này, chiếc trong túi của tôi không thể nào được gọi là một chiếc nhẫn cả.

Các cô gái bên cạnh kích động kêu lên: "Lục Thời Phong, chủ tịch của Lục thị, vừa đẹp trai vừa có gia thế khủng, khó trách trước đây được gọi là công tử phong lưu của Giang Thành. Bây giờ lãng tử đã sa ngã rồi."

"Nghe nói Lục Thời Phong nằm liệt suốt hai năm, chính Tưởng Hân đã từ bỏ hết thảy công tác để chăm sóc hắn, thần tình yêu cuối cùng cũng đã tác thành cho họ!"

Tôi lặng lẽ siết chặt cổ tay mình, vẫn còn vết sẹo màu nâu xám do tôi chăm sóc cho Lục Thời Phong.

Vào thời điểm đó, Tưởng Hân đã chia tay với Lục Thời Phong và đến Milan du học.

Xung quanh nhanh chóng nín thở, màn cầu hôn đã đến thời khắc quan trọng nhất.

Tưởng Hân cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, nghẹn ngào nói: "Em đồng ý."

Chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, Lục Thời Phong đứng dậy hôn lên môi cô ta, lúc này pháo hoa vang dội khắp Giang Thành.

Cảnh tượng ấy không chỉ có Giang Thành, đại khái cả nước đều biết, ngẫm lại cũng bình thường, Lục Thời Phong ngay từ đầu đã là người như vậy.

Hắn đã thích ai, thì hắn phải cho cả thế giới biết.

Đám đông trở nên ồn ào, cô gái bên cạnh tôi quỳ xuống, nắm chặt cổ tay tôi, cố gắng kìm nén sự phấn khích, "Họ rất xứng đôi, cô có nghĩ vậy không?"

Cố nén cơn đau ở cổ tay, tôi cười nói: "Rất xứng đôi."

Cô ấy nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, vội vàng buông tay, định nói lời xin lỗi nhưng tôi đã quay đi giữa tiếng ồn ào.

Hai nhân vật chính trên màn hình lớn phía sau tôi đang hôn nhau say đắm, đám đông la hét cổ vũ cho tình yêu của họ, pháo hoa nổ tung rực rỡ.

Tôi dừng lại đột ngột trước một thùng rác.

Ngồi xổm xuống một lúc, tôi lại đứng thẳng dậy, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn xỉn màu, chiếc nhẫn này xấu xí và quá cỡ. May mắn thay, tôi không còn phải giữ nó nữa.

Tôi ném chiếc nhẫn vào thùng rác, cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Không một giọt nước mắt nào rơi.

Từ nay trở đi.

Tôi đã trả hết nợ cho nhà họ Lục và Lục Thời Phong.

02.

Tôi bị Lục thị đuổi việc.

Tôi đã từng có một văn phòng độc lập, nhưng bây giờ đừng nói đến văn phòng, ngay cả bàn làm việc tôi cũng chẳng còn.

Bộ phận nhân sự ném cho tôi một cái hộp các tông: “Trợ lý Đàm, đồ đạc của cô đều ở đây.” Tôi rất nổi tiếng trong công ty, cô ấy lại hạ giọng, “Chủ tịch Lục tự mình để cô đi, bồi thường là điều không thể thiếu, cô mau đi đi.”

Giọng điệu của cô ấy vẫn khách sáo.

Tôi đoán những lời ban đầu của Lục Thời Phong là bảo tôi biến đi. Cái kiểu ngả người ra ghế với vẻ uể oải, không coi trọng tôi chút nào.

Tôi khó khăn ôm chiếc hộp các tông, khi đi ngang qua văn phòng ban đầu của mình, cuối cùng tôi cũng biết chủ nhân mới của nó là ai, nó đã được chuyển thành văn phòng của Tưởng Hân, các trang bản thảo thiết kế được đặt lung tung.

Bức ảnh thân mật của cô ta và Lục Thời Phong được đặt khắp nơi ở đó.

Tôi cụp mắt xuống, các đốt ngón tay trắng bệch nắm mép hộp trong giây lát.

Rồi nhanh chóng thả lỏng.

Đừng bận tâm.

03.

Tôi bị đẩy ngã trước cửa công ty, thùng các tông bị lật úp, đồ đạc vương vãi khắp sàn.

Có quá nhiều người tụ tập ở đây, giày cao gót của ai đó đã giẫm lên mu bàn tay của tôi, có hơi đau.

Các phóng viên và đám đông đang dồn về một hướng, tôi cố chịu đau ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Hân cùng một người đàn ông xuất hiện.

Cô ta thích màu đỏ, chiếc váy đỏ với mái tóc đen rất bắt mắt, nhưng người đàn ông bên cạnh lại chói mắt hơn. Lục Thời Phong không thích nhiều người như vậy, bực bội quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ Tưởng Hân vào lòng.

Phóng viên chặn Tưởng Hân lại, đưa micrô và lần lượt đặt câu hỏi:

"Cô Tưởng, chủ đề cầu hôn thế kỷ đã một tuần liên tiếp đứng đầu trên mạng, với tư cách là nữ chính, cô có lời gì muốn nói không?"

Tưởng Hân cười tươi như hoa: “Tôi rất mừng là trong suốt hai năm cuộc đời anh ấy xuống dốc, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy.”

Lục Thời Phong và Lục gia đã có một cuộc sống suôn sẻ và đứng trên đỉnh núi, chỉ hai năm sau khi bị tai nạn xe hơi, bức tường đổ sập và mọi người đẩy hắn xuống, buộc hắn nếm trải sự thờ ơ của thế giới.

Không ai có tư cách nói điều này hơn Tưởng Hân, lúc đầu cô ta thẳng thừng bay đi, và tôi là người duy nhất còn lại ở bên Lục Thời Phong.

Một lời nói dối trắng trợn đến vậy, nhưng Lục Thời Phong rất vui khi nghe nó, hắn không phản bác mà thậm chí còn bỏ qua.

Lục Thời Phong cụp mắt nhìn cô ta rất đỗi dịu dàng.

Tưởng Hân.

Giống như một đám cháy rừng đang lan rộng, cuối cùng cũng dừng lại khi gặp dòng sông.

Ánh đèn flash thay phiên nhau nhấp nháy, các phóng viên không khỏi ngạc nhiên khi chụp được hình ảnh hai người nhìn nhau trìu mến.

Lục Thời Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi trong đám đông, ánh mắt gần như lạnh giá.

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, cười nhẹ và cảm thấy rất thư thái.

Hắn vô thức cau mày.

Trên thực tế, tôi cũng rất may mắn khi ở bên cạnh Lục Thời Phong trong suốt hai năm cuộc đời hắn xuống dốc.

Ơn tình đã nợ hắn, cuối cùng cũng trả hết.

04.

Đợi mãi không thấy taxi đến, tôi bị hạ đường huyết và đau bụng nên ngồi xổm bên đường ôm lấy bụng mình. Bàn tay vừa bị giẫm lên đã đỏ ửng, sưng tấy và chảy máu, rất đau.

Tưởng Hân thực sự đặc biệt đối với Lục Thời Phong.

Tôi biết Lục Thời Phong đã lâu, từ nhỏ hắn là thiếu gia của Lục gia, lớn lên đã bị đồn thổi vô số scandal, nhưng Tưởng Hân là bạn gái duy nhất hắn công khai thừa nhận.

Gặp lại nhau sau gương vỡ lại lành cũng là lẽ dĩ nhiên.

Một tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên trước mặt tôi, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, đó là vẻ mặt ủ rũ của Lục Thời Phong, xương ngón tay gõ nhẹ vô lăng.

"Lại đau bụng?"

Lông mi tôi rung rung.

Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng và chán ghét: "Đáng đời."

Tôi cụp mắt.

Giống như quay ngược lại hai năm trước, thái độ của Lục Thời Phong đối với tôi. Hồi đó hắn ác với tôi quá.

Hắn nói nếu một người như tôi vẫn còn sống, đó đã là một món quà.

Đến bây giờ tôi mới hiểu tất cả những dịu dàng mà hắn dành cho tôi sau này chỉ là giả vờ, hắn sợ nếu tôi đi sẽ không có ai chăm sóc cho hắn nữa.

Tôi chỉ phớt lờ hắn, có tiếng giày cao gót phía sau, Tưởng Hân vòng qua tôi ngồi vào ghế phụ, điệu đà nói: “A Thời, anh đến muộn rồi, đám phóng viên đó phiền phức quá, em không nên để anh đi trước, anh cũng có thể giúp em chặn họ."

Tưởng Hân, người đang thắt dây an toàn, nhìn thấy tôi từ bên cạnh, giọng cô ta đột nhiên trở nên khàn khàn và sắc mặt tái nhợt.

Cô ta vội vàng giục: “A Thời, đi thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Lục Thời Phong vô thức cau mày.

Cố nén đau, tôi ngẩng đầu nhìn Lục Thời Phong, đoán rằng đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với hắn, “Tôi đã xem truyền hình trực tiếp lễ cầu hôn, trông còn đẹp hơn bản phác thảo mà anh đã vẽ.” Ngoại trừ việc đó không phải là dạ lan hương, mọi thứ đều ổn. Tôi nghĩ về nó và nói thêm, “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc”.

Lục Thời Phong ngừng cười, bàn tay trên cửa sổ xe lập tức siết chặt, gân xanh trắng bệch, như thể những gì hắn nghe được không phải là một điều may mắn.

Nhìn chiếc nhẫn cưới trên bàn tay đó, tôi cụp mắt xuống, nhớ lại ánh mắt Lục Thời Phong đang nhìn tôi.

Tưởng Hân trầm mặc, nhẹ giọng nói: "A Thời, cũng đã muộn, đừng lãng phí thời gian cho người không quen biết."

Một giọng nói yếu ớt phát ra từ trên đầu tôi.

Lục Thế Phong nói, "Đàm Hi, đừng có hối hận."

Hắn đợi một lúc nhưng không đợi được câu trả lời, cười lạnh một tiếng, khởi động lại động cơ, đạp ga đi ra ngoài.

Tôi bàng hoàng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đuôi chiếc xe màu đen.

Có hơi giống tư thế hắn dùng khi đua xe.

Cho dù đó là một lời chúc phúc, chỉ cần nó nói ra khỏi miệng tôi, Lục Thời Phong sẽ tức giận không thể giải thích được. Hắn có bệnh à.

Nhưng tôi sẽ không hối hận.