Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Có Kiếp Sau (Một Hữu Lai Sinh)

Chương 50: Cuộc thi bắt đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Căn im lặng tiến lên trước cùng đội ngũ, mấy lần cậu xô phải học sinh đằng trước, nhưng may có Olivia bên cạnh, thành ra đối phương vừa quay lại lườm nguýt hung tợn, Olivia chỉ liếc thoáng một cái, đối phương lập tức sợ run.

Bầu không khí quanh thân Olivia rất đáng sợ, người chung quanh tự động bảo trì khoảng cách nhất định với bọn họ một cách vô thức.

Nhóm người rốt cuộc dừng chân, Mục Căn cũng ngẩng đầu lên.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Olivia đứng bên và các học sinh khác, phát hiện mặt ai nấy cũng mờ mịt.

Giờ phút này, trước mặt họ không phải trường thi đặt đầy máy trả lời, mà là một công viên trò chơi khổng lồ.

Đang lúc nhóm thí sinh không biết làm thế nào cho phải, bốn phía bắt đầu xôn xao, một âm thanh bỗng truyền đến từ chiếc loa nằm ngay trung tâm công viên trò chơi:

“Chào các bạn thí sinh! Hoan nghênh các bạn có mặt tại hội trường thi đầu tiên. Trước khi đến với các hội trường thi khác, hy vọng các bạn dành thời gian thư giãn đôi chút ở công viên trò chơi tuyệt đẹp này.”

Chắc hẳn chủ nhân giọng nói là đại diện bên phía nhà trường, chất giọng nghe cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, khiến lòng người sinh ra hảo cảm. Ngặt nỗi, lời hắn chẳng những không xoa dịu nghi hoặc của thí sinh, trái lại, sau khi hắn lên tiếng, âm thanh nghị luận bên dưới càng nhốn nháo hơn.

“Chúng tôi tới dự thi chứ có đến khu vui chơi chơi đùa đâu!” Bấy giờ có tân sinh lớn tiếng hỏi.

“Xin hãy an tâm, cuộc thi đã bắt đầu.”

Lời vừa thốt ra, phía dưới cũng ồ lên!

“Khu vui chơi này chính là hệ thống sát hạch đời mới mà học viện mới thử nghiệm. Ở đây, chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá tổng hợp tố chất của các bạn tân sinh một cách khách quan.”

“Tiếp theo, mỗi người sẽ nhận được mười xu tiền chơi, một xu có thể chơi một lần, các bạn hãy sử dụng một cách thích đáng, cho dù không thích hơi, mong các bạn cũng tham gia ít nhất ba hạng mục.”

“Nhớ đọc kỹ Hướng dẫn sử dụng, chú ý an toàn khi chơi.”

“Cuối cùng, chúc các bạn chơi vui vẻ!”

Giọng nói kia biến mất, trong loa tức thì vang lên tiếng nhạc vui tươi, kèm với tiếng nhạc, người máy buôn bán trong khu vui chơi cũng bắt đầu hoạt động, họ đi đi lại lại giữa đám tân sinh, phát cho mỗi người một chồng tiền xu.

Mục Căn cám ơn người máy phát tiền xu cho mình, tò mò xem xét xu trong tay, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì khuôn mặt đã tràn ngập hưng phấn.

“Tớ mới nghe người ta nhắc tới khu vui chơi trong sách thôi!” Đối với Mục Căn lớn lên ở hoang tinh mà nói, công viên trò chơi là chốn có mơ cũng chẳng cách nào đến được! Cậu chỉ có thể suy đoán hình dạng công viên thông qua mô tả trong sách, chứ hoàn toàn chưa từng thấy trong thực tế.

Olivia không đáp, nhưng ánh mắt đã sớm dán chặt lên công trình bên trong từ lâu! Những nơi thế này chỉ có ba mẹ dẫn con đi chơi thôi, hắn làm sao tới được chứ?!

Ở đây có hơn ngàn tân sinh, phản ứng của từng người không đồng nhất.

Với chế độ giáo dục hiện nay, cấp học này chỉ tương đương trình độ mẫu giáo, đa số học sinh đều lớn cỡ Mục Căn và Olivia. Tại thời đại tuổi thọ con người kéo dài, độ tuổi họ bây giờ vẫn là đứa bé được chở che an ổn dưới cánh người giám hộ, tất cả đều là trẻ con.

Trẻ con thấy đồ chơi đều kích động, bấy giờ có không ít người chạy tới chỗ trò chơi trong sân.

Chẳng bao lâu sau, có người gặp bi kịch rồi: Một học sinh phấn khích chạy đến vòng xoay ngựa gỗ, hai mắt sáng lấp lánh, đang định leo lên lưng ngựa gỗ thì —

Ngựa gỗ bị đè nát vụn.

Học sinh cao to ngơ ngác đứng trước đống gỗ vụn, mặt cũng đần thối.

“Đồ ngu, vòng xoay ngựa gỗ chịu tải được 1 tấn là tối đa, cậu quá tải rồi, ngu ngốc.” Mở đầu ngu ngốc, kết cục cũng ngu nốt, lại là thiếu niên mắt kính đứng kế Mục Căn khẽ thổ tào.

Bất đồng với thí sinh khác, Mục Căn chú ý thấy trong tay thí sinh nọ cầm một quyển sách rất dày, trên bìa ghi rõ “Hướng dẫn sử dụng thiết bị trò chơi và các công việc cần chú ý”.

Đây là “Hướng dẫn” mà người trong loa nói đúng không?

Mục Căn nghĩ một lát, đoạn đến trước mặt thiếu niên, lễ phép hỏi: “Cho hỏi quyển sách này lấy ở đâu thế?”

Thiếu niên mắt kính săm soi Mục Căn từ trên xuống dưới một hồi, rồi vươn tay phải chỉ về hướng nào đó bên trái. Mục Căn nói cám ơn xong, lúc này mới kéo Olivia đang nôn nóng quay lại hướng mới đi ban nãy.

Trong lúc họ lãng phí thời gian đi lấy hướng dẫn sử dụng, lại có thêm khá nhiều học sinh chạy đi chơi, tình huống bi kịch như của học sinh cao to kia chỉ chiếm số ít, phần lớn không ai phá hỏng công trình trò chơi vì nguyên nhân thể trọng hay những bộ phận cơ thể khác.

“Quả nhiên, vòng xoay ngựa gỗ chỉ tải trọng được 1 tấn thôi!” Mục Căn thuận lợi lấy được hướng dẫn sử dụng trên cái kệ bên cạnh, rồi mở sách ra đọc.

Cùng lúc ấy, Olivia cũng lật một quyển “Hướng dẫn”, nhưng khác với Mục Căn muốn nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, Olivia chỉ muốn xác định xem ở đây rốt cuộc có bao nhiêu trò, có mỗi mười đồng xu thôi, phải sắp xếp hợp lý chút mới được ~

~(≧▽≦)/~

“Người kia lợi hãi dễ sợ! Sao mà nặng dữ vậy không biết, cậu ta đến từ chủng tộc nào ha.” Tưởng tượng đến thể trọng một tấn, Mục Căn ngẩng đầu nhìn vòng xoay ngựa gỗ bên kia, nhóc cao to vẫn chưa rời đi, cậu ta ngồi xổm tại chỗ, hình như định nhặt hết mấy mảnh vụn lên.

Trên thế giới có đủ loại chủng tộc tiến hóa thành nhân loại, nhiều khi chỉ nhìn bề ngoài khó mà phân biệt nguyên hình của họ, rất nhiều chủng tộc tiến hóa ra hình người giống nhân loại y đúc.

“Tên kia là Lôi long con, vẫn còn nhỏ lắm! Bằng không đâu chỉ đè nát một con ngựa gỗ đơn giản như vậy.” Olivia lơ đãng trả lời cậu, vừa nói vừa nhanh tay lật xem “Hướng dẫn”.

Thân là Cantus, hắn cực kỳ nhạy bén với những chủng tộc có thể xưng là con mồi, đây là một loại bản năng. Thân là Cantus con, hắn còn sở hữu tính cảnh giác gần như trời phú trước những chủng tộc có khả năng uy hϊếp sinh mệnh mình, hắn không rõ chủng tộc của những người đó là gì, song có thể nhìn ra họ rốt cuộc mang theo hảo ý hay ác ý bằng bản năng.

Quãng ngày tại cô nhi viện không phải chưa từng gặp được cơ hội nhận nuôi. Thời đại ngày nay, tỷ lệ sinh sản rất thấp, có người vận dụng đủ loại kỹ thuật cũng chẳng cách nào có được đứa con cho riêng mình, khi ấy họ sẽ đến cô nhi viện.

Mà mấy nơi như cô nhi viện kỳ thực chỉ có trên những hành tinh hoang vu, càng hoang vu càng không an toàn, tỷ lệ cô nhi xuất hiện càng cao.

Olivia từng có cơ hội được nhận nuôi một lần.

Lần đó, người nhận nuôi thoạt nhìn là một người đàn ông ôn hòa, hắn liếc mắt liền coi trọng Olivia trong phòng. Ấn theo lẽ thường, được người nhận nuôi là chuyện vô cùng may mắn, nhưng lúc ấy Olivia lại run rẩy dữ dội, cố gắng giấu kín thân mình sau lưng các đứa trẻ khác, cuối cùng hắn không bị chọn, người kia mang đi một Bạo long mập mạp đứng chắn trước hắn.

*Bạo long:

Bạo long ấy là đứa bắt nạt hắn nhiều nhất, vóc dáng nó rất cao, thân hình cũng cường tráng.

Tuy nhiên, nó được nhận nuôi ba tháng thì chết. Olivia nghe tin này từ lời tán dóc của mấy nhân viên.

Kẻ nhận nuôi thích ăn thịt long con, chuyên đến các cô nhi viện nhận nuôi trẻ về ăn. Hắn không thích ăn những loài long tầm thường không có linh trí, chỉ hứng thú với loài long có khả năng tiến hóa thành nhân loại và biết suy nghĩ.

Bạo long con bị hắn ăn sạch rồi, từng miếng từng miếng một.

Mới đầu chỉ phát giác nguy hiểm, sau này hắn dần dà phân biệt được chủng loại của người khác.

Vừa tiến vào trường thi, theo bản năng, Olivia tức khắc phân chia đẳng cấp của tất cả tân sinh dựa trên trình độ nguy hiểm. Hắn và Mục Căn trông như lơ đãng đi giữa đám đông, nhưng dưới sự kiểm soát khéo léo của Olivia, bọn họ luôn giữ vững cự ly an toàn với những thú nhân hung dữ nhất.

“Ai cơ? Lôi long á? Là Lôi long cổ dài ơi là dài ấy hả?” Mục Căn mở to mắt: “Sao Ollie thấy được hay thế? Tớ chả nhìn ra cái gì hết!”

*Lôi long:

“Tại mùi chăng? Từ đầu tới đuôi thằng nhóc kia tỏa ra mùi vị rất ngon, tôi ráng nhịn không nhào lên nó lâu lắm rồi đó.” Tùy tiện móc một cây kẹo que nhằm ngăn nước miếng chảy ra, Olivia lưu luyến không rời, dùng mắt liếʍ lên… mông Lôi long.

Vừa nói xong, hắn liền hối hận!

Sao lại nhắc đến đề tài này trước mặt Mục Căn cơ chứ? Lỡ bị Mục Căn hiểu lầm là kẻ xấu mê ăn thịt người thì chết bỏ!

Đoạn hắn dè dặt nhìn sang Mục Căn, trong lòng có chút thấp thỏm.

Cơ mà, phản ứng của Mục Căn lại rất kỳ quái.

Đầu tiên cậu dòm dòm Lôi long kia, sau đó nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hai hơi, ba hơi, cuối cùng mở mắt, mặt thất vọng tràn trề.

“Chẳng ngửi thấy mùi gì cả… Coi bộ mũi tớ không thính bằng mũi Ollie.” Mục Căn chỉ thất vọng ba giây, vẻ mặt chả mấy bận đã thích thú dạt dào: “Ollie, tớ ngửi có ngon không?”

Nói đoạn, cậu tức tốc xắn tay áo, đặt cổ tay dưới mũi Olivia!

Olivia hít hà theo phản xạ, rồi tự dưng đỏ mặt.

“… Toàn, toàn mùi sữa…” Một câu đơn giản thế mà, Olivia không rõ mình tại sao phải lắp bắp nữa.

Kế đó, Mục Căn cũng thoắt cái đỏ mặt!

Cậu xấu hổ thả tay áo xuống: “ Hôm qua tớ lén uống hết sữa trong tủ lạnh, tại ngon quá, không nhịn được.”

“Đừng méc bác cả nha.” Mục Căn thì thầm bổ sung thêm một câu.

“Ừ.” Olivia ngây ngốc nhìn Mục Căn, mở miệng đồng ý.

Đề tài vốn dĩ có phần nguy hiểm chẳng rõ vì sao chấm dứt bằng việc cả hai đều mặt đỏ tai hồng (≧▽≦).

***

Mục Căn rốt cuộc đọc xong hướng dẫn sử dụng, nghe có vẻ dài dòng, thực chất cũng không bao lâu, nhưng khoảng thời gian ấy lại đủ cho rất nhiều người xài hết xu trong khu vui chơi.

“Ơ? Điểm xạ kích ban nãy thấp tè à! Đang tính chơi lại lần nữa mà! Sao mới đó đã hết xu rồi ta?”

“Không thể nào! Nãy giờ tớ toàn chơi mấy trò trông có vẻ thú nhưng chả hiểu qué gì hết! Đừng nói chấm điểm tổng hợp từ mấy trò đó nha?”





Tiếng than vãn ầm trời vang vọng khắp sân, ngoại trừ tiếng than vãn của nhân loại, thậm chí có cả tiếng gầm của dã thú, Mục Căn bấy giờ mới chú ý thấy trong khu vui chơi có không ít động vật.

Không đúng, bọn họ không phải động vật, mà là tân sinh.

Những tân sinh này đều bước ra từ nhà kinh dị, không biết gặp cái gì bên trong mà quá trời người hiện nguyên hình.

“Rất nhiều thú con tuổi này không thể khống chế việc chuyển đổi giữa hình người và nguyên hình, hiện nguyên hình vào thời điểm sợ hãi là bản năng tự vệ.” Một âm thanh lãnh đạm vang bên tai Mục Căn, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện lại là cậu học sinh đeo mắt kính nọ.

Cậu ta cũng ra từ nhà kinh dị, song vẻ mặt sóng yên bể lặng, tóc không rối miếng nào.

Mục Căn không chắc câu nói ban nãy có phải cốt giải thích cho cậu nghe hay không, cậu ta mới ra không lâu đã đi đến chỗ một thí sinh vừa gào thảm nhất.

“Một vạn farad tệ một xu, tôi còn bảy xu, cậu muốn mua không?”

Cậu ta vậy mà đi bán!

Quan sát hành động của cậu ta, Mục Căn như có điều đăm chiêu.

Đây không đơn thuần chỉ là trò chơi, mà là cuộc thi.

Thực ra giám khảo đã nói qua quy tắc dự thi cơ bản: Đọc “Hướng dẫn sử dụng”, chọn ít nhất ba hạng mục, một người chỉ có mười xu.

Danh sách khoa thi rất dài, mọi người có thể căn cứ vào ưu thế của mình để tự do lựa chọn hạng mục thi, hơn nữa không bắt buộc thi hết cả mười, chỉ cần tham gia ba hạng mục là đủ.

Điểm đánh giá tính ra từ mười hạng mục là điểm bình quân, ba hạng mục cũng là điểm bình quân.

“Người ra đề giảo hoạt phết đấy.” Olivia cũng phát hiện ý đồ của nhà trường, hắn nhíu mày.
« Chương TrướcChương Tiếp »