Chương 38: Hành tinh trắng

“Phi thuyền màu đỏ mang ký hiệu tam giác là phi thuyền của người ba đầu mà tụi mình gọi hôm bữa, bọn họ mở đại lý nên đâu đâu cũng thấy phi thuyền của họ hết.”

“Phi thuyền to đùng màu xanh lá là trạm xăng dầu, giá dầu rất mắc, không nên tới chỗ họ châm dầu. Nếu gặp loại thuyền châm dầu màu đen cỡ nhỏ thì có thể gọi họ, giá dầu của mấy trạm xăng dầu tư nhân rẻ hơn thuyền xanh lá một nửa!”

“Loại phi thuyền màu vàng này là siêu thị! Có thể tìm họ đặt mua thức ăn!”

Olivia hướng dẫn Mục Căn vô cùng chi tiết về chức năng của mỗi loại phi thuyền thông dụng, đây đều là thường thức cơ bản của thời đại liên hành tinh, đồng thời là thiếu sót của Mục Căn.

“Hiện nay di chuyển giữa các hành tinh rất tiện lợi, chỉ cần cậu cầm đủ tiền thì khỏi lo mấy việc linh tinh như quên mang hành lý. Để phán đoán trình độ phát triển của một hành tinh rất đơn giản: Xem số lượng phi thuyền dịch vụ gần đó.

Hành tinh càng đông đúc càng có nhiều phi thuyền dịch vụ xung quanh! Phi thuyền dịch vụ ở đây ít như vầy, chứng tỏ nơi này là nông thôn.”

Nhưng lần này Olivia chỉ giới thiệu, chứ không đích thân ra trận:

“Nhớ kỹ! Cậu chỉ có một hộp âm nhạc, đến thành phố lớn có thể mang tới sở đấu giá, nhưng không được tùy tiện tặng người ta.” Olivia dặn dò Mục Căn đặc biệt nghiêm túc, thấy Mục Căn gật đầu mới yên tâm.

Tuy chính bản thân Olivia chẳng phải người tiết kiệm gì, song hắn cũng làm không nổi cái việc như tặng người ta một trăm năm mươi triệu farad tệ đâu! (←-← cậu từng dùng mông nện nát bốn tỷ

farad tệ đấy cậu trẻ!)

Nói chung, trước khi kiếm lại được tiền, mỗi ngày Olivia chỉ ăn kẹo que với dịch dinh dưỡng, hắn nhét rất nhiều dịch dinh dưỡng cho Mục Căn, khổ nỗi cậu từ nhỏ đã quen ăn đồ nấu, mãi không quen nổi hương vị dịch dinh dưỡng.

May mà trước lúc xuất phát, ba ba và các bác đã chuẩn bị đầy đủ: Cỏ Mục Căn lớn rất nhanh, mỗi ngày cắt một phần cũng đủ cho Mục Căn ăn. Ngoài ra, kho thực phẩm trên thuyền còn chất đầy trứng long thú một sừng. Loại trứng này ngon cực kỳ, sống chín đều ăn được, dù hình dạng xấu mù (đen thui), nhưng hương vị rất tuyệt, thế nên ăn trứng rồng một sừng nhiều năm vậy rồi mà Mục Căn vẫn thích.

Nom Mục Căn ăn ngon lành, Olivia không hẳn không dao động, song vừa nhớ tới một đêm tiêu chảy đầy đau khổ kia, hắn liền buộc mình nhịn xuống.

“Tìm được chủ nhân Bạch Vân Đóa Đóa rồi, bọn mình sẽ có đồ ăn.” Đây là niềm tin duy nhất giúp Olivia chống chọi đến hiện tại.

Trong niềm khát vọng trông mòn con mắt của Olivia, hành tinh quê hương của Bạch Vân Đóa Đóa xuất hiện trước mắt họ!

Thuận lợi xuyên qua tầng khí quyển của hành tinh, phi thuyền của họ đáp vững vàng xuống đất. Sau mấy lần liên hệ với bến thuyền địa phương thất bại, Olivia chạy ra đầu tiên, hai chân vừa đạp xuống đất liền rùng mình.

“Oa! Tuyết nè!” Mục Căn bám sát theo hắn, không bao lâu đã chạy ra, cậu giang hai tay, nhìn từng bông tuyết rơi nhẹ lên lòng bàn tay mình mà hưng phấn không thôi.

Tuy nhiên, cậu lập tức hưng phấn không nổi nữa:

Tuyết ở đây còn nhiều hơn họ tưởng, hai người một Manh Manh chả mấy chốc đã biến thành ba người tuyết bị vùi trong băng giá.

“Hắt xì!” Lớn lên tại hành tinh tương đối nóng bức, Mục Căn có chút khó chịu. Manh Manh mau chóng lấy ra hai cái áo khoác trong túi, lần lượt đưa cho Mục Căn và Olivia.

Mặc áo khoác xong, Mục Căn thấy đỡ hơn chút, cậu quay sang nhìn Olivia, phát hiện nét mặt Olivia rất nghiêm trọng.

“Sao thế?” Cậu nhịn không được phải hỏi.

“Ở đây có gì đó không đúng…” Olivia nhìn quanh bốn phía một vòng, lông mày càng nhíu càng chặt: “Nơi này là bến thuyền bỏ hoang. Theo lý, ngay lúc chúng ta hạ xuống nên có người chủ động liên hệ, sao đến giờ vẫn chưa thấy ai? Muốn liên lạc với họ cũng không được…”

Mục Căn không biết quy tắc di chuyển, Olivia lại biết rất rõ, hàng ngày chẳng biết bao nhiêu phi thuyền bay ra bay vào trên các hành tinh, nhưng tất cả phi thuyền chỉ được phép cất cánh và hạ cánh tại một bến thuyền nhất định. Đây là quy định, cũng là nguồn thu nhập quan trọng của hành tinh.

Nay họ hạ cánh xuống bến thuyền mà Bạch Vân Đóa Đóa đã cất cánh, đáng lẽ nên có người chạy tới hỏi thăm theo thông lệ ngay, song đến giờ đã hạ cánh được mười lăm phút, mà vẫn chưa thấy bóng người nào.

Tình huống này rất không đúng.

Mục Căn cố gắng nhìn về phía trước giữa gió tuyết mịt mù, khi loáng thoáng trông thấy một tòa nhà màu trắng bị bão tuyết che lấp, cậu bèn kéo Olivia, ý bảo hắn nhìn.

“Mình qua xem thử đi.” Olivia tức khắc quyết định.

Vì thế, lần này đổi thành người máy công trình A ra mặt. Người máy A thân hình cao lớn đi đầu tiên, trong lúc di chuyển, tuyết đọng dày cộm bị hắn dùng cánh tay máy linh hoạt gạt sang hai bên. Mục Căn và Olivia nối sát gót hắn, bọn họ mới đi không lâu, tuyết mới rơi xuống đã lấp đầy con đường họ vừa đi qua.

Gian nan cất bước trong tuyết chừng mười lăm phút, họ rốt cuộc đứng trước tòa nhà màu trắng nọ, người máy A gỡ tấm bảng phía trên xuống phủi phủi, đợi hắn phủi sạch rồi, hàng chữ phía trên liền hiện rõ trước mắt Mục Căn.

“Chỗ này quả nhiên là văn phòng trung tâm điều hành bến phi thuyền.” Olivia nói.

“Đây là bảng của khu hành chính nhà người ta, bọn mình gỡ xuống như vậy… không hay lắm đúng không?” Mục Căn hơi do dự.

“Bọn mình chỉ tốt bụng lau bảng giúp người ta thôi mà, họ nên cám ơn bọn mình mới phải.” Olivia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng cuối cùng vẫn nhờ người máy A treo tấm bảng đã lau sạch về chỗ cũ.

Bọn họ đẩy cửa tiến vào, cái cảm giác không đúng càng trầm trọng hơn.

“Trong này lạnh quá.” Mục Căn rùng mình.

“Đâu chỉ lạnh, còn tối muốn chết! Không thèm mở đèn với máy sưởi luôn, có cần tiết kiệm dữ vậy không?” Càm ràm một câu xong, tầm mắt Olivia tức tốc chuyển đến đằng trước: “Ở đó có người!”

Nhìn theo mắt hắn, Mục Căn cũng thấy người kia. Người ấy đứng trước cửa sổ làm việc, tựa hồ đang trò chuyện với người phía trong cửa sổ.

Rốt cuộc cũng gặp được người! Mục Căn với Olivia phấn khích đưa mắt nhìn nhau, vội vã chạy về hướng người nọ.

“Hây! Xin chào!” Olivia vỗ vỗ vai người nọ, định khiến đối phương chú ý. Một vỗ của hắn không mạnh, nhưng chuyện đáng sợ lại xảy ra: Đầu người nọ thế mà rớt xuống!

Olivia trợn tròn mắt.

Cuối cùng vẫn là Mục Căn lạch bạch chạy tới nhặt cái đầu lên.

“Là búp bê.” Nhìn kỹ rồi, cậu giơ cái đầu cho Olivia nhìn.

Bấy giờ lông tơ dựng thẳng sau lưng Olivia mới chậm rãi hạ xuống.

Cẩn thận đến gần Mục Căn, hắn thăm dò cái đầu trong tay cậu: Đúng như Mục Căn nói, đây quả thực là búp bê. Khác hẳn với búp bê tinh xảo bán trong cửa hàng đồ chơi, búp bê trước mắt chỉ có thể dùng từ đơn sơ để hình dung, miễn cưỡng phân biệt được ngũ quan trên khuôn mặt kim loại đen nhánh.

“Xấu kinh!” Olivia nhận xét.

“Đừng vậy mà! Bọn mình gắn nó lại đi.” Mục Căn chỉ cười cười, rủ Olivia qua hỗ trợ. Hai người hợp sức gắn cái đầu về với thân thể nó.

“Búp bê này có tên nữa nè.” Thân hình búp bê rất cao, cao hơn cả Mục Căn và Olivia. Để lắp đầu cho nó, Mục Căn đành phải cho búp bê nằm ngang, cũng trong quá trình này, Mục Căn chú ý thấy bảng tên trước ngực nó — Helen Dumbaugh.

“Đây là một người máy đơn giản.” Tương tự như thế, cũng trong quá trình lắp đầu, Olivia chú ý tới cấu tạo của búp bê, thường xuyên giúp Manh Manh kiểm tra thân thể nên hắn rất quen thuộc với cấu tạo người máy, bèn thuận tay nối lại dây dẫn bị đứt.

Âm thanh “lách cách” vang lên, Olivia gắn lại đầu hoàn tất.

Hắn vỗ vỗ tay, đang định đứng dậy đi, ai dè đúng lúc này —

“Ngày mai đẹp trời, phi thuyền Flanders sẽ trở về, đến lúc ấy có thể tìm nó hỏi tin tức trên báo.”

Vừa gắn xong, cái đầu kia đã nói chuyện rồi!!!

Olivia ngã cái bẹp xuống đất.

“Đất lạnh lắm, Ollie mau đứng lên.” Sau cùng vẫn là Mục Căn kéo hắn lên.

“Bên trong có thiết bị phát thanh.” Mục Căn xem lại cấu tạo của đầu búp bê, nói ra kết luận của mình. Một lần nữa nâng búp bê dậy, cậu đi xung quanh nó gõ gõ sờ sờ hồi lâu, búp bê phát ra âm thanh thêm mấy lần nữa, nhưng chỉ lặp lại mỗi câu trước đó thôi.

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi căn phòng trong tòa nhà đều được họ đi một lần, không thấy người sống nào, chỉ phát hiện tổng cộng hai mươi ba búp bê máy, con nào cũng cùng loại với búp bê đầu tiên: Mặc quần áo nhân loại, trước ngực đeo bảng tên khác nhau, trong đầu từng búp bê đều có thiết bị phát thanh, nếu mình đυ.ng vào nó, nó sẽ mở miệng nói chuyện với mình.

Hiện bọn họ đang ở trong văn phòng cục trưởng trên tầng cao nhất, búp bê máy trước ngực viết “Cục trưởng Tom” an vị đối diện họ. Búp bê để râu quai nón, mặt không chút thay đổi đang lặp đi lặp lại một câu:

“Thời gian xuất phát là ba ngày sau.”

“Thời gian xuất phát là ba ngày sau.”

“Thời gian xuất phát là ba ngày sau.”

Nơi này thật quỷ dị — câu này không hẹn mà cùng xuất hiện trong đầu Mục Căn và Olivia.

Olivia mở cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống, mặc kệ bông tuyết rét lạnh quất vào mặt, hắn vẫn dõi mắt ra xa. Chờ hắn quay lại lần nữa, tuyết trắng xóa đã bám đầy hai hàng mi thật dài. Hắn lại không để ý, chỉ đột ngột nói một câu với Mục Căn:

“Theo cậu, có thể nào hành tinh này đã không còn ai không? Thời gian qua lâu lắm rồi, chắc chủ nhân của thuyền âm hồn kia đã…”

Hắn không nói hết câu, nhưng vẻ mặt đã thuyết minh hết thảy.

Bọn họ vui mừng quá sớm, nên quên mất việc quan trọng nhất — thời gian.

Trên thế giới có rất nhiều phương pháp kéo dài tuổi thọ, ngặt nỗi chẳng phải ai cũng có khả năng nhờ cậy khoa học kỹ thuật kéo dài thọ mệnh. Chủ nhân của Đóa Đóa có thể là một trong số ấy không?

—–

Hôm qua ko có hình đôi chim cu nhà tui gặp nhau, tui rầu quá nên đình công ;((

Nay hai đứa vẫn ko có hình, nhưng có hình anh nó chào hỏi bố vợ, tui sướиɠ quá nên làm luôn 2c chúc mừng hai họ gặp mặt xong xuôi =))))))))