Chương 14: Tiết dạy của beta

Cả gia đình cũng chen chúc trước bàn điều khiển, dõi mắt nhìn theo hành tinh màu vàng càng lúc càng xa, phi thuyền nhất thời lặng ngắt như tờ.

Có chút thương cảm, có chút hưng phấn, nhưng chủ yếu vẫn là cảm giác thỏa mãn khi cả nhà quây quần bên nhau, một cảm giác tràn đầy đang cuộn tròn mềm mại trong ngực.

Tuy giờ mình không có ngực – Alpha & Eta & Beta & Epsilon đồng thời nghĩ vậy.

Mấy người máy đầu kề đầu… không chút dấu vết nhích lại gần, nỗ lực dán sát Mục Căn hơn, ***g ngực nhỏ của Mục Căn rất nóng, dù họ chẳng cảm nhận được chút độ ấm nào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyện vọng muốn tới gần Mục Căn hơn nữa.

Trong một thoáng ấy, nhóm người máy nào biết rằng họ đã mơ hồ hiểu được ý nghĩa của cái từ “lãng mạn” do nhân loại tạo ra kia.

Ngoại trừ một vị.

“Giờ Sigma cao hơn mọi người rồi nè!” Nửa người Sigma đu trên lưng Mục Căn, dùng âm thanh máy móc phát ra tiếng “cười”.

Sigma nhảy vọt khỏi đầu Mục Căn, rớt cái bẹp xuống trước mấy màn hình tối, so với nhóm Alpha chỉ còn mỗi đầu, Sigma có đủ nửa thân trên có vẻ cao lớn dị thường.

Màn hình tối lóe lên, Sigma lại mở không gian bí mật trên bụng, lục lọi kho đồ của mình, đoạn lấy ra năm đôi chân và… mông.

“Đây là mông với đùi to nhất mà Sigma có, cho mọi người mượn đó.”

Ổ cứng lốp bốp lốp bốp, chính là tiếng lòng xót xa của Sigma.

“Mông và đùi cho Alpha, Beta, Pi, Eta mượn có thể trả lại sau hai mươi bốn giờ hạ cánh, còn Epsilon phải trả trong vòng một giờ, hạn mức tín dụng của anh không đủ.”

Sigma còn nghiêm túc thông báo thời gian trả lại với các người máy.

“Cám ơn, giờ trả luôn đây.” Lẳng lặng nhìn thoáng qua Sigma đang nén đau cho mượn, tới hồi nhìn thấy cái… mông máy (?) bự chảng, Alpha dứt khoát cự tuyệt.

Những người máy khác cũng rối rít tỏ vẻ không cần, vì thế Sigma mừng húm cất mông với đùi đi.

“Hay mọi người thấy chưa đủ to đủ dài? Không sao đâu, đợi hạ cánh con sẽ làm cho mọi người mấy cái to hơn ~” Thiếu niên Mục Căn vỗ vỗ ngực, thề thốt rất chi hào phóng.

“…” Vì vậy, màn hình tối của nhóm người máy đồng loạt lóe sáng: Cách dạy con của mình hình như có chỗ nào lệch lạc thì phải…

“Thôi khỏi, sau khi tới nơi, chúng ta sẽ tháo gỡ bộ phận dùng được từ phi thuyền, rồi tái tạo thành cơ thể mới.” Alpha quyết đoán từ chối Mục Căn.

Mục Căn cứ ngỡ mình rốt cuộc có thể làm gì đó cho người lớn, thành ra chưa muốn bỏ cuộc, lúc cậu tính diễn thuyết tiếp, giọng nói lãnh đạm của Beta truyền đến từ góc khuất đằng sau:

“Cho dù lấy được giấy báo nhập học cũng không được chủ quan, tiếp theo chúng ta bắt đầu chuẩn bị bài cho sách giáo khoa mới.”

Sigma và Mục Căn hết nói nổi, hai anh em cùng gục đầu xuống.

Không thân thể cũng chả sao, toàn bộ giáo trình đã được các thầy giáo nhập vào “não”, nhóm người máy không cần giáo trình cũng có thể hợp tác giảng bài.

“Phi thuyền hiện giờ dựa theo tuyến đường hàng không ghi chép trước đó, hành tinh chúng ta vừa rời đi nằm trong vành đai thiên thạch nổi tiếng, là một lăng mộ Hoàng đế, thế nên còn được xưng là Lăng Hoàng Đế Biển Chết…”

Chẳng có giáo trình nào thích hợp hơn những thứ ngoài cửa sổ, Beta bắt đầu giảng cho Mục Căn và Sigma về vị trí hiện tại của họ.

“… Louis Alle Rhodes Coolum là người chấm dứt cuộc hỗn chiến tinh hệ, trong thời gian ông trị vì không xuất hiện đế quốc thứ hai, nên mọi người thống nhất tôn ông là vua đế quốc…”

“…Trị vì vỏn vẹn ba mươi hai năm, lúc xe vua đi qua hệ ngân hà, đúng lúc gặp phải vụ nổ chòm sao vạn năm khó thấy, vua cũng qua đời.”

Đời người dài đằng đẵng viết lại chỉ là vài trang ngắn ngủi trên sách sử.

Cho dù ông là một trong những vị vua vĩ đại nhất lịch sử, thì cũng chỉ lưu lại mấy trang này để đời sau bình luận.

Mục Căn chăm chú nghe giảng, cậu cũng chả hứng thú với ông vua ấy, nhưng nơi ông tử vong lại hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu.

“Hệ ngân hà? Là hệ ngân hà có Trái Đất sao?” Gần đây các bác mới cho cậu xem lịch sử liên quan đến tinh hệ, không có sách giáo khoa, bọn họ liền chép hết nội dung sách vào não Sigma. Lúc cần đọc, Sigma sẽ phụ trách chiếu cho Mục Căn xem bằng màn hình tối. Mấy ngày nay, nếu bạn bắt gặp cảnh hai anh em đang nhìn nhau đắm đuối thì chớ xấu hổ, hai đứa chỉ đang đọc sách học tập thôi mà!

“Đúng thế.” Beta cho Mục Căn đáp án khẳng định, hắn dùng chất giọng luôn luôn bình tĩnh và lạnh lùng nói tiếp:

“Trái Đất cũng bị vụ nổ kia ảnh hưởng, đến nay vẫn chưa ai có thể xâm nhập sâu vào vành đai thiên thạch, thành ra cũng không rõ tình trạng hiện nay của Trái Đất. Song theo phân tích của nhà khoa học, khả năng 99.9% là Trái Đất không còn tồn tại.”

Bình luận hết sức khách quan, Mục Căn biết hắn nói đúng, bởi sách giáo khoa cũng bảo vậy. Là một trong những hành tinh vô cùng lạc hậu tại một góc tinh hệ xa xăm giữa vũ trụ, Địa Cầu vốn không có tư cách hiện diện trong sách dạy của trường đế quốc.

Bởi Hoàng đế cuối cùng chết tại đó, nó mới giành được một góc nhỏ xíu trong bộ sách bán chạy nhất vũ trụ. Sóng xung khổng lồ đâu chỉ lan tới một tinh hệ, Trái Đất khó mà may mắn nổi.

*khu vực chuyển động của áp suất không khí rất lớn gây ra do vụ nổ hoặc chuyển động siêu âm của vật thể

Trong mắt những người khác thuộc vũ trụ, Trái Đất chỉ là một hành tinh dựa hơi vĩ nhân để nổi danh, nhưng với Mục Căn, Trái Đấy lại là quê nhà trong truyền thuyết. Phi thuyền cất cánh từ Trái Đất mang theo hy vọng sinh sôi nảy nở, cuối cùng đặt chân xuống hành tinh xa lạ, từng thế hệ trôi qua, ước nguyện quay về cố hương di truyền theo máu mủ.

Chẳng sợ không thể quay về, chỉ sợ không nơi để về.

Đây mới là việc khổ sở nhất thế gian.

“Nhưng cũng không loại trừ khả năng Trái Đất vẫn may mắn tồn tại, như hành tinh chúng ta rời đi kia cũng là hành tinh may mắn thoát khỏi thảm họa. Dù đoán chừng không còn hành tinh nào thoát được, song biết đâu chừng trong tinh hệ vẫn có người may mắn.”

Thấy Mục Căn chán nản, Epsilon bắt đầu nghĩ cách an ủi cậu, giờ hắn chẳng còn bụng bự, không cách nào đặt Mục Căn vào bụng, chỉ có thể dùng ngôn ngữ trấn an cậu. Epsilon xưa nay luôn trầm mặc ít lời lần đầu tiên nói một câu dài như vậy.

“Khả năng xấu nhất là hết thảy quay về hư vô như chưa từng xuất hiện, Trái Đất một lần nữa trở lại trạng thái nguyên thủy, làm lại từ đầu.”

“Sau khi tốt nghiệp, con có thể tìm cách về xem thử.” Cuối cùng, Epsilon chốt một câu.

Thế là Mục Căn phấn chấn trở lại.

“Dạ, quyết định vậy đi, chờ con trưởng thành, tốt nghiệp, sẽ nghĩ biện pháp về Trái Đất xem thử!” Mục Căn lớn tiếng nói, lý tưởng âm ỉ trong lòng tăng thêm một vạch.

Cảm thấy góc áo bị kéo nhẹ, Mục Căn vừa cúi đầu liền bắt gặp màn hình tối loang loáng của Sigma.

Mục Căn lập tức mỉm cười trước ám chỉ rõ ràng của Sigma.

“Đương nhiên, sẽ không quên lời hứa với Sigma đâu!”

“Vậy chúng ta học tiếp thôi.” Thấy Mục Căn đã phục hồi tinh thần, giọng nói cứng ngắc lãnh đạm của Beta lại vang lên ^_^

—–

Vật vã từ tối giờ với cái tên ông vua mà không xong, cuối cùng chém đại =_=