- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
- Chương 47
Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
Chương 47
“Lạc Dương, tôi trước đây không biết anh lại lợi hại như vậy đó, giống như đại hiệp trong tiểu thuyết vậy.”
Tử Ngâm đã quên đi mối nguy vừa rồi, thật ra chuyện đó làm cho cô kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì. Sau khi Lạc Dương đàn ông đẩy gã đàn ông kia ra thì sự sợ hãi trong lòng cô liền bớt đi một nửa,rồi khi nhìn thấy gã thứ hai muốn vòng qua bắt cô bị Lạc Dương một cước đá văng ra thì trên mặt cô lộ ra nụ cười khoái trá. Không phải cô không lương thiện chỉ là đối với người xấu thì cô cũng không từ ôm ấp lòng từ bi.
Giống như lúc này cô ngồi bên cạnh Lạc Dương, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, trong mắt ẩn chứa sự sùng bái. Vui vẻ hoa chân múa tay giống như vừa rồi là vở kịch hay vậy.
“Tử Ngâm, nếu không thì hôm nào tôi dạy cho cô mấy chiêu thức phòng thân được không?”, Lạc Dương vẻ mặt tươi cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Tử Ngâm có vài phần cưng chiều, trong lòng cảm thấy thoả mãn, đó là cảm giác chưa từng xảy ra bao giờ nhưng anh lại vô cùng thích loại cảm giác này. Chỉ cần thấy nụ cười rạng rỡ của cô thì anh liền cảm thấy thoả mãn.
Nói xong thì vươn tay nhẹ nhàng vén mái tóc của Tử Ngâm lên, cười và nói: “Mái tóc của cô nên cắt đi, nó che hết mắt rồi đấy.”
Tử Ngâm nao nao lòng, câu nói này trước kia cô rất quen thuộc, Lăng Thần luôn giống anh nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô, dùng giọng nói giả vờ trách cứ nói với cô: “ Em nên cắt tóc mái đi.”
Từ đó về sau, cô không chú ý tới mái tóc của mình nữa, mỗi lần Lăng Thần muốn cô cắt tóc ngắn thì cô liền cắt tóc ngắn, có khi rõ ràng tự mình biết nên cắt ngắn rồi nhưng cố ý để lại chờ Lạc Dương nói mới cười đáp ứng, khiến cho anh đi cùng với cô.
“Tử Ngâm, làm sao vậy?”, tay Lạc Dương dừng ở giữa không trung, thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Tử Ngâm nói biến mất liền biến mất, trong nháy mắt vẻ mặt trở thành ưu thương thì trong lòng anh cũng căng thẳng theo, có ý nghĩ muốn gan dạ vuốt đi vẻ ưu sầu ở giữa mày của cô.
“Không có gì đâu.”, Tử Ngâm cũng để ý thấy sự thay đổi của mình nhưng mà cô không muốn hở ra là lại buồn bã nữa, vả lại cô cũng không muốn làm cho Lạc Dương vì vậy mà lo lắng, nụ cười lại xuất hiện trên mặt cô, rạng rỡ và vui vẻ nhưng mà lại thấy Lạc Dương càng khó chịu hơn.
“Tử Ngâm, không cần làm giả vờ vui vẻ trước mặt tôi, có tâm sự thì cứ nói với tôi, nói ra thì dễ chịu hơn một chút đấy.”, lời nói quan tâm của Lạc Dương làm cho Tử Ngâm hơi cảm động.
Khẽ cúi đầu, ánh mắt tập trung vào ngón tay của mình, móng đã dài rồi, lần trước Lạc Dương cắt cho cô nhưng rốt cuộc hiện tại không thể được anh cắt móng tay nữa rồi.
Không biết lúc này anh vui vẻ đến dường nào, chắc hẳn là đang cùng chúc mừng sinh nhật với Trần Nhiên Nhiên, làm sao còn nhớ đến những lần sinh nhật trước cô đều ở cạnh anh cho dù là rất nhiều người hay là chỉ có cô và anh nhưng mà điều đó đã trở thành quá khứ rồi.
Một lúc lâu sau thì Tử Ngâm mới yếu ớt nói: “Tôi chỉ là muốn tổ chức sinh nhật cho Lăng Thần. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy. Trước kia, mỗi lần sinh nhật anh ấy đều do tôi tổ chức nhưng mà sinh nhất năm nay anh ấy lại có bạn gái bên cạnh, không còn muốn tôi tổ chức nữa. Trước đây khi mái toc1 của tôi dài quá anh ấy sẽ dẫn tôi đến tiệm cắt tóc cắt đi, móng tay dài quá anh ấy cũng sẽ giúp tôi cắt nhưng mà từ nay về sau sẽ không còn như vậy nữa.”
Bác tài xế lái xe ngồi ở phía trước nghe thấy giọng nói buồn bã của Tử Ngâm cũng xoay người lại nhìn nhìn cô, chỉ khẽ lắc đầu nói: “Cô gái nhỏ, không cần nhớ đến quá khứ, chỉ cần nghĩ đến hiện tại và tương lai.”
Lạc Dương trong lòng cũng buồn bã, thấy rằng quãng thời gian vừa qua mà cô ở bên cạnh Lăng Thần là kí ức tốt đẹp nhất của cô, tuy rằng nhớ tới cô sẽ đau nhưng mà cô lại tình nguyện rằng đau buồn cô vẫn muốn nhớ lại.
“Ngày mai tôi chở cô đi cắt tóc, về sau chuyện của cô cứ giao cho tôi lo.”, giọng nói trầm ấm của Lạc Dương lộ ra vẻ kiên định.
“Lạc Dương, cám ơn anh, tôi biết là tôi làm cho người khác phải lo lắng nhưng mà anh không cần lo cho tôi. Từ nay về sau tôi muốn học cách tự lực cánh sinh, không ỷ lại vào Lăng Thần nữa.”
Như vậy là được rồi, anh nhận thấy Tử Ngâm là một cô gái lạc quan luôn vươn lên, không phải là một cô gái nhỏ cả ngày ưu sầu đa cảm.
Lạc Dương khoé miệng cong lên, vừa cười vừa nói: “Hai ngày nữa là chú cô kết hôn rồi, lúc đó tôi cũng đến dự, cô cần phải trang điểm đẹp nha.”
Tử Ngâm cười rạng rỡ và tự tin: “Tôi không trang điểm sẽ không đẹp sao?”
“Sao lại như vậy được, cô không trang điểm nhìn vẫn rất đẹp.”, Lạc Dương khích lệ. Trong lòng anh cũng thấy như vậy, anh thích gương mặt trắng hồng như vậy, không trang điểm, đơn giản và gọn gàng.
Tiễn cô về nhà, Lạc Dương còn chưa chịu rời đi, nhìn thấy cô lên lầu rồi mới bằng lòng rời đi. Tử Ngâm chỉ có thể ngoan ngoãn lên lầu trước rồi sau đó mới từ cửa sổ nhìn xe anh rời khỏi.
“Tử Ngâm, có tổ chức sinh nhật cho Lăng Thần hay không?”. Vu Lệ và Hiệp Minh hôm nay về nhà sớm. Vu Lệ tinh thần tốt lắm, mỗi lần sau khi đi ra ngoài với Hiệp Minh thì trở về tinh thần đặc biệt tốt, cười rất hạnh phúc.
Tử Ngâm không muốn làm cho mẹ lo lắng cũng không muốn để ba bận lòng, cười và nói nhẹ nhàng: “ Lăng Thần có bạn gái bên cạnh rồi, con không cần mừng sinh nhật anh ấy đâu, con đi học thêm.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
- Chương 47