- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
- Chương 13
Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
Chương 13
Một bàn thức ăn ngon được dọn lên, Lạc Dương cười với Tử Ngâm: “Muốn ăn gì thì ăn, không cần khách sáo”, nói xong anh cầm lấy đôi đũa đưa cho cô.
Tử Ngâm đã không còn tâm tư uỷ khuất, cô chính là một cô gái vô tâm vô phế, tâm sự không giấu được trong lòng, hỉ nộ ái ố đều hiện lên trên mặt, một lúc trước còn thương tâm muốn chết, một lúc sau lại vui vẻ ra mặt.
Không để ý tới ánh mắt chung quanh, cô chuyên tâm cầm đũa lên ăn. Đồng thời nói với Lục Dương: “Sao anh không ăn? Đồ ăn ở đây mùi vị thật không tồi, anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này, anh thường hay tới đây hả?”
Lạc Dương nhẹ nhàng gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, cười nói: “Có lúc đến đây với khách hàng, có lúc mời đồng nghiệp tới đây ăn cơm, trung bình mỗi tháng đền đây mấy lần”.
Tử Ngâm mở to hai mắt nhìn anh, sau cùng hỏi một câu: “Anh thật sự có tiền?”
“Ừm, nói như thế nào đây?”, Lạc Dương hết sức hứng thú hỏi, trong ánh mắt mang theo nghiền ngẫm nhìn cô.
“Nơi này giá tiền khẳng định là rất đắt mà anh còn có thể thường xuyên đến, anh đương nhiên là người có tiền, đúng là vậy rồi”, Tử Ngâm nụ cười sâu sắc cửa Tử Ngâm chậm rãi hiện ra, ý vị thâm trường nói: “ Anh theo lời nữ sinh ở trường nói là một loại độc thân quý tộc, con rùa vàng mới đúng, hẳn là có nhiều nữ sinh theo đuổi anh phải không?”
“Ăn nhanh đi, đợi chút nữa là đồ ăn nguội hết”, Lạc Dương lời nói như bốn cỗ xe tám ngàn cân, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của cô.
Tử Ngâm đột nhiên buông đôi đũa trong tay, đứng lên nói: “Tôi đi toilet một chút”, lời nói vừa tuôn ra thì người đã rời đi.
Cô thấy một cô gái ăn mặc thời trang đi về phía bọn họ, chắc là đến tìm Lạc Dương vì vậy cô mới cố tình kiếm cớ rời đi.
Lạc Dương nhìn cô bộ dạng nóng lòng rời khỏi cảm thấy thật buồn cười, nhìn cô gái đi tới, ý cười trên môi anh biến mất, trên mặt thay đổi, lộ vẻ thản nhiên.
Ngược lại là vẻ mặt tươi cười mang theo vui sướиɠ đi đến trước bàn, nhẹ giọng nói: “Lạc Dương, đã lâu không gặp, không nghĩ tới là gặp anh trong này”.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, cô đến một mình vậy còn Tiểu Dân đâu?”.
Nói xong ánh mắt anh đảo qua đại sảnh nhưng lại không nhìn thấy người anh muốn tìm, một lần nữa quay lại nhìn người trước mắt, cô ấy xinh đẹp, chỉ là không phải kiểu anh thích, mặc cho cô theo đuổi mình bốn năm, từ trong nước đuổi theo tới nước ngoài nhưng vẫn không lọt vào mắt anh, càng không có được lòng anh. Cuối cùng cô ta mới cùng bạn của anh là Tiếu Dân quen nhau. Lạc Dương mới đầu vẫn nghi ngờ là cô ta có phải là thích Tiếu Dân hay là chỉ vì trả thù sự tuyệt tình của anh.
Lâm Na dịu dàng cười, hấp dẫn và quyến rũ, cô căn bản không thích Tiếu Dân, chỉ là vì tiếp cận Lạc Dương, thậm chí vì muốn trả thù sự vô tình của anh, vì vậy cô luôn cùng đi cùng về bên cạnh Tiếu Dân. Chính là Tiếu Dân cũng là trời sinh tiện mệnh, dù cô giở trò như thế nào anh cũng không tức giận, vẫn đối với cô vẫn trăm ngàn chấp thuận.
“Lạc Dương, gần đây bận rộn nhiều việc hay sao mà mỗi lần tụ họp đều không thấy bóng dáng anh?”, nói xong cô tao nhã ngồi xuống chỗ Tử Ngâm vừa ngồi lúc nãy.
“Đúng vậy, gần đây tương đối bận vì vậy không có thời gian tham gia tụ họp, nghe nói cô và Tiếu Dân sắp kết hôn, đã định ngày lành tháng tốt hay chưa?”, Lạc Dương nắm bắt tin tức rất nhanh, cho dù anh chưa từng tham gia tụ họp nhưng mà có biến động nhỏ gì cũng có người lập tức thông báo cho anh.
Tử Ngâm ở trong toilet mười phút sau mới chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng cô tính toán bọn họ chắc đã nói xong, cô gái xinh đẹp kia cũng đã đi rồi.
Trên đường trở về đại sảnh, cô nhìn xung quanh, có phòng đóng cửa, có phòng thì mở rộng cửa. Trong lúc vô tình lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc âu phục màu xám, ông ta ngồi đối diện một người phụ nữ cỡ ba mươi tuổi vẻ mặt tươi cười nhìn ông ta. Cô bỗng dưng dừng bước, bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông mà cô cảm thấy rất quen thuộc.
“Tiểu Mẫn, cảm cúm không tốt đâu, không bằng em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh có thời gian thì tới tìm em, em yếu lắm rồi đó”.
Được gọi là Tiểu Mẫn, người đàng bà dịu dàng cười, trong giọng cười mang theo một chút ý tứ nũng nịu.
Tử Ngâm không tin liền mở cửa phòng nhìn lại, lần này xem thật rõ ràng, người đàn ông nhẹ nhàng sờ tay vào trán người đàn bà, lời nói quan tâm mang theo yêu chiều: “ Về nhà nhớ uống thuốc đấy”.
“Vậy còn anh, anh không cùng em đi đến đó sao?”, người đàn bà thu hồi nụ cười, còn có một chút không tình nguyện nhìn về phía người đàn ông”.
“Anh không đi đâu, mấy ngày nay trong nhà xảy ra một ít chuyện, qua mấy ngày nữa thì sẽ đi qua đó”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
- Chương 13