Chương 40.1: Thương em

Editor: AI

Đại não của Thư Dao vang lên cảnh báo trong tức khắc. Cô ý thức được nguy hiểm trong nháy mắt nên không ngăn được mà lùi về sau một bước, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng sẽ phải giải thích tình huống trước mắt này như thế nào, cánh tay của anh đã áp lên lưng của cô cách qua một lớp vải áo mỏng: “Em chuẩn bị cho anh quà sinh nhật gì vậy?”

“Ừm?” Thư Dao run rẩy mở miệng: “Em chuẩn bị cho anh bút máy,” Nói rồi cô luống cuống tay chân đi lấy cái hộp trên bàn, đưa ra trước mặt Lương Diễn, ánh mắt trông ngóng nhìn anh: “Đây là em tự dùng tiền của mình mua, tặng cho anh.”

Ngoại trừ khoản chia hoa hồng từ công ty, thu nhập mấy năm nay của Thư Dao cũng không tính là nhiều. Tiền cô kiếm được còn không bằng một nửa tháng lương của Lương Diễn.

“Em không biết tặng cho anh cái gì … hình như cái gì anh cũng không thiếu,” Thư Dao có chút thẹn thùng, “Nhưng mà em cảm thấy anh viết chữ rất đẹp, rất tuyệt … cho nên muốn tặng cho anh một cây bút.”

Cô lựa lời mà nói, vô cùng cẩn thận.

Đầu hơi cúi thấp xuống một chút: “Em nghe Hứa Thế Sở nói hôm nay là sinh nhật của anh, thật xin lỗi, em đã không có xác minh lại.”

Ưu điểm lớn nhất của Thư Dao chính là biết sai sẽ lập tức sửa lỗi, cô nhìn về phía Lương Diễn: “Anh có thể nào lén tha thứ cho em một tí tí được không?”

Lương Diễn bị từ ngữ của cô chọc cười. Có chút không đành lòng chấp nhặt với cô.

Nhìn thấy anh cười, Thư Dao mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở nắp hộp ra, hai mắt sáng lấp lánh như dòng suối trong vắt: “Anh xem, có thích không?”

Trên lớp vải nhung tơ màu đen là một cây bút máy thuần chất kim loại, cũng không có trang trí dư thừa, vừa đơn giản vừa sang trọng.

Lương Diễn cầm cây bút, thưởng thức nó. Ngón tay thon dài đang vân vê cây bút, Thư Dao lén nhìn anh nhưng không nhìn ra được là anh thích hay là không thích nó.

Cô đành thuyết minh bổ sung: “Em đoán anh sẽ không thích có hoa văn trang trí phức tạp hay là đính đá quý này nọ, lần lựa mãi mới chọn được cái này.”

Vừa mới nói xong thì Lương Diễn đã xoay đầu bút lại, phần đầu lạnh lẽo nâng cằm của cô lên, anh híp mắt: “Rất thông minh, vậy bây giờ Thư Dao đoán tiếp xem anh đang muốn làm cái gì?”

Vỏ kim loại hơi lạnh, đặt ngay dưới cằm của cô, từ từ dời xuống, chạm vào phần cổ của cô. Chỉ vào lớp da thịt mềm mại, không dùng sức, chỉ là hơi nhấn nhẹ vào một chút.

Thư Dao nói: “ … Em đoán không ra.”

Đèn không bật, chỉ có ánh nến leo lắt, còn hơi dao động. Dưới thời tiết có thể nói rằng khá mát mẻ như thế này vậy mà Thư Dao lại cảm thấy hơi nóng.

Gương mặt, ngực đều thể hiện ra nhiệt độ bất an trong cơ thể cô.

Cô nhìn Lương Diễn thong thả ung dung lướt cây bút máy qua đôi môi của cô, cọ hai cái, chất giọng của anh rất ôn hòa, giống như ác ma đang dụ dỗ thiếu nữ: “Thật không biết?”

Sau khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc như ý nguyện của anh của Thư Dao, Lương Diễn cười, rút cây bút lại: “Thái độ nhận sai rất thành khẩn, phạt để lần sau.”

Trong nháy mắt, Thư dao thở phào nhẹ nhõm.

Lương Diễn nói: “Bỏ cái hộp xuống đi, Anh thấy hơi nóng, em có phiền cởi nút áo giúp anh không?”

Thư Dao còn cảm thấy áy náy, lập tức gật đầu, vội vàng giúp Lương Diễn cởi nút áo sơ mi.

Có điều vừa nãy cô bị mấy lời không rõ đầu đuôi của Lương Diễn hù một phen, tay run run, cởi liên tiếp mấy nút tay đều chạm vào cơ bắp rắn chắc ấm áp của anh, còn chưa chịu dừng lại.

“Được rồi,” Lương Diễn nắm lấy tay cô, mỉm cười nhìn cô, “Muốn nhìn đến vậy sao?’

Thư Dao chợt tỉnh ngộ, nhanh chóng cứu bàn tay nhỏ nhắn của mình ra khỏi bàn tay ma thuật của anh, thành thật cài nút áo lại cho anh.

“Anh đã nói từ sớm với em rồi Hứa Thế Sở là mồm mép tép nhảy, em không thích hợp giao tiếp nhiều với hắn ta đâu,” Lương Diễn kéo tay Thư Dao, để cô ngồi trước bàn vuông, anh nhìn ánh nến trên bánh kem, nói tiếp: “Cảm ơn em.”

Thư Dao bị câu cảm ơn này của anh làm cho quắn quéo không yên, nhỏ giọng đáp lại: “Em xin lỗi, trước đó em chưa hỏi kỹ càng ….”

Lương Diễn vốn không có ý muốn quở trách, anh cắt bánh kem cho cô. Động tác của anh rất lưu loát, đem phần bánh có nhiều chocolate nhất cho cô.

Thư Dao cắn một miếng bánh kem, không nhịn được mà nói với Lương Diễn: “Nếu như đêm nay anh lại muốn chuyện ‘bánh su kem’ nữa thì em cũng có thể. Cái đó, chính là không chỉ có mặt ngoài của bánh su kem, mà anh còn có thể bẻ nó ra rồi ăn nó hoàn toàn luôn.”

Cô càng nói mặt càng đỏ, Thư Dao vẫn không quá rành rẽ trong việc nói đến mấy vấn đề này. Vừa mới nói được một nửa thì vành tai đã đỏ bừng.

Cô nhìn chằm chằm vào lớp kem bơ màu trắng trên bánh kem, không dám nhìn vào mắt Lương Diễn.

“Đi vệ sinh có còn khó chịu không?” Lương Diễn hỏi một vấn đề khác, “Anh thấy hai ngày nay em đều mặc váy.”

Thư Dao cảm thấy bản thân như con tôm hấp nước dừa, đã chín rồi: “Không sao.”

“Em nghỉ ngơi cho tốt,” Giọng của anh ôn hòa, “Cơ thể mới quan trọng, những chuyện khác đều là thứ yếu.”

Thư Dao ủ rũ trả lời.

Bánh kem rất ngọt, nhưng cô cảm thấy Lương Diễn còn ngọt hơn cả bánh kem.

Buổi tối Thư Dao vẫn ngủ ở phòng mình như cũ.

Sau khi ăn xong bánh kem cô có thử đi thám thính bên ngoài nhưng Lương Diễn lại không có làm gì cô. Vì vậy nên cô muốn làm càn một chút.

Thư Dao đang ngâm mình trong bồn tắm, ngẩng mặt lên trần nhà hồi tưởng lại những chuyện trước đây mình đã làm. Hình như đã đi lệch hướng rồi.

Từ lúc bắt đầu cô muốn tiếp cận Lương Diễn nên đã dùng kịch bản muốn nghiêm túc học tập, nhưng hình như đã xem nhẹ một chuyện.

-- Muốn thật sự theo đuổi một người là phải nắm trong lòng bàn tay những gì đối phương yêu thích và thói quen sinh hoạt của họ trước.

Thư Dao ngồi bật dậy từ trong bồn tắm, cẩn thận nghĩ lại.

Lương Diễn biết rõ từng thứ cô yêu thích, bất kể là ẩm thực hay là thói quen sinh hoạt.

Trong khoảng thời gian sống cùng Lương Diễn, mỗi ngày của Thư Dao dường như đều trôi qua trong vui vẻ. Cho dù là lúc thâm mật, anh cũng rất tôn trọng đến cảm nhận của cô, không làm đau cô, cho dù là có hơi ác liệt chút nhưng cô cũng chính xác là đã cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ đến ngất ngây.

Mà cô thì sao?

Đến nay cũng mờ mịt không biết Lương Diễn yêu thích điều gì, cái biết cái không, có rất nhiều chuyện cô còn không hiểu biết, không rõ ràng lắm.

Cô không biết tính chất công việc của Lương Diễn, không biết anh thích cái gì, chán ghét cái gì.

Thư Dao càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật sự không tốt.

Mới đầu quen biết với Lương Diễn chính là kiểu đánh bậy đánh bạ; sau này khi mà lần đầu tiên cô nảy sinh ra ý muốn muốn tiếp cận anh cũng là vì anh cho cô cảm giác an toàn; hết lần này đến lần khác, Thư Dao mới phát hiện ra Lương Diễn là hình mẫu của người đàn ông trong mơ của cô.

Thư Dao thích vẻ bề ngoài của anh, càng thích con người của nh.

Cô vươn tay ra, vỗ bốp lên mặt nước, ngẩng mặt nhìn cái đèn trong phòng tắm, trong phút chốc đại não trống rỗng, rơi vào trạng thái tự mình phủ định mình.

Nếu cô là một người đàn ông, theo đuổi con gái nhà người ta như vậy, chỉ sợ người ta đã báo công an từ sớm.

Thư Dao lau khô người, mặc váy ngủ vào mới nhớ ra túi của mình còn ở trong phòng Lương Diễn.

Lúc chạng vạng, cô không cho người giúp việc hỗ trợ mà tự mình trang trí cái đèn ngôi sao lớn trong phòng Lương Diễn, túi xách cũng là tiện tay đặt bên cạnh.

Bên trong có điện thoại và ví tiền cần phải lấy về.

Điện thoại có mật mã, Thư Dao không lo chuyện khác nhưng chỉ duy nhất lo lắng lỡ như lúc này Ngải Lam gửi tin nhắn cho cô -- Hai người nói chuyện với nhau toàn là mấy lời không được thanh cao cho lắm, nói không chừng còn có thể bị mời lên đồn công an uống trà.

Thư Dao mặc váy ngủ, lốc cốc đi qua, trong lòng cô sốt ruột nên quên mất chuyện gõ cửa, trực tiếp xoay nắm cửa đi vào trong, cửa mở.

Trong phòng không có bật đèn, vẫn chỉ có mấy cái đèn màu cô treo lên như cũ, Thư Dao nghe được tiếng nước, đoán ra có lẽ Lương Diễn đang tắm rửa.

Không gian phòng ngủ rất lớn, cô không nhìn tới phòng tắm nên nghĩ thầm sẽ không kinh động đến Lương Diễn, lén xách túi rồi chạy lấy người.

Đáng tiếc Thư Dao lại quên mình để cái túi ở chỗ nào, cũng không dám bật đèn sợ kinh động Lương Diễn, chỉ có thể lén lút tìm.

Vòng qua cách kệ sách, Thư Dao không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm sau một lớp kính ngăn cách.

Lương Diễn đứng dưới vòi hoa sen, một tay chống lên vách tường, một cái tay khác đặt ở phía dưới của anh. Bóng dáng của anh hơi mờ do hơi nước che khuất nên cô không nhìn rõ mặt anh, cũng không nhìn được biểu cảm của anh lúc này, chỉ có thể nhìn thấy dòng nước chảy ra từ vòi hoa sen, dọc theo đường nét trên cơ bắp của anh không ngừng chảy xuống.

Thư Dao trốn sau cái kệ sách theo bản năng của mình, nhịp tim không ngừng tăng nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Ngón tay bấu chặt vào ô kệ sách, nhịp tim cứ thình thịch không ngừng.

May mà phòng ngủ trải thảm đủ dày nên không nghe được tiếng bước chân của cô, chỉ có tiếng trái tim không ngừng vang lên như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô vừa nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của anh thì nghĩ rằng tốt nhất mình nên rời đi ngay, làm bộ nhưng chưa xảy ra chuyện gì, ba chân bốn cẳng vội đi trốn, nhưng mà lại không kiềm lòng được nhìn về cái thứ mà từ nhỏ tới lớn cô cũng không cách nào có được, trong lòng hơi hơi run sợ.

Cho dù chỉ là một cái bóng dáng mông lung cũng đủ làm Thư Dao cảm thấy sợ hãi.

Thứ này thật sự tồn tại sao?

Có chút đáng sợ.

Thư Dao bị dọa sợ, tay chân luống cuống ngay cả túi xách cũng không dám cầm, xoay người muốn nhón chân chạy ra ngoài.

Cô vừa mới lui được vài bước đã nghe được Lương Diễn đang nhỏ giọng gọi mình: “... Dao Dao, tiểu anh đào.”

Âm thanh của anh vẫn luôn rất êm tai mà Thư Dao lại là điển hình của thanh khống, cô si mê mấy loại công âm (công trong công thụ nha ^v^), đặc biệt là chất giọng công mà còn nam tính trầm ấm.

Có đôi khi cô thích một nhân vật trong manga anime nào đó, cho dù ngoại hình của nhân vật đó không hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, chỉ cần nghe lọt tai thì cô cũng sẽ nhảy hố mà không chút do dự.

Thư Dao thích nghe Lương Diễn vừa cười vừa gọi cô là Dao Dao, hoặc là tiểu anh đào, ngữ khí lúc nào cũng có nhiều hơn sự dung túng, mỗi lần cô nghe được đều không ngăn được cảnh hoa nở trong lòng.

Nhưng vừa nãy Lương Diễn mới gọi lại chứa đầy hơi thở của tình, dục, làm cho Thư Dao nhớ tới ngày đó trên mu bàn tay anh nổi lên gân xanh.

Cô từng có lúc vô ý thức mà muốn chống đẩy anh, bàn tay non mịn khẽ lướt qua gân xanh trên tay anh làm anh không kiềm lòng được mà thở hổn hển một tiếng, chính là âm thanh như vừa nãy.

Kiềm nén và khống chế. Giống như một con mãnh thú ăn thịt lại phải ức chế bản thân mình, cúi người xuống cẩn thận hôn một đóa hoa.

Nhưng mà lúc này Thư Dao đã bị dọa sợ, mặc dù âm thanh của anh có mê người hơn nữa cô cũng không dám quay lại xem, chạy trối chết.

Lúc đóng cửa còn không để ý lực tay, vừa sơ xảy đã phát ra tiếng nặng nề. Thư Dao chỉ cầu xin là anh đừng có nghe thấy.

Cô cuộn người trong ổ chăn, run bần bật. Không có điện thoại trong tay thật sự rất đau khổ, Thư Dao muốn nhanh chóng vào giấc ngủ, muốn nhờ giấc ngủ để bản thân thoát khỏi hình ảnh đáng sợ mà mình mới nhìn thấy.

Chỉ tiếc là càng cố gắng thì đại não của cô càng hiện lên những hình ảnh mà từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua, các loại hình ảnh đau thương chết chóc mang tính xã hội, càng nghĩ càng không ngủ được.

Qua một lúc lâu sau, Thư Dao nghe thấy có người gõ nhẹ cửa phòng mình, âm thanh xuyên qua lớp cửa gỗ dày nặng, mơ hồ không rõ: “Dao Dao?”

Thư Dao hít sâu một hơi, kéo cái chăn trên đầu xuống rồi mò dép ở cạnh giường, một hồi mới mang được đôi dép lê. Cô lề mề một hồi mới đi ra mở cửa.

Lương Diễn đang mặc áo tắm đứng ngoài cửa, một màu đen tuyền, ngay ngắn chỉnh tề. Trên tóc anh còn ẩm nước, nghiễm nhiên là vừa mới tắm xong.

Một gương mặt đẹp như tạc tượng, nghiêm cẩn đoan chính. Nếu như không phải vừa rồi Thư Dao tận mắt nhìn thấy thì cô đã nghi ngờ bản thân mình lúc nãy đã bị ảo giác rồi hay không.

Là một giấc mơ hoang đường của cô.

Đưa túi xách cho cô, Lương Diễn nhắc nhở: “Điện thoại của em bị rơi.”

Thư Dao nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Buổi tối ngủ sớm chút,” Lương Diễn dặn dò cô, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thăm hỏi xong, Thư Dao ôm túi xách của mình trở về giường, đá dép ra khỏi chân, cuộn chăn lại, lăn tròn.

Nhìn từ biểu cảm vừa nãy của Lương Diễn có thể đoán ra, anh hẳn là đã không phát hiện ra cô …. đi?

Buổi tối Thư Dao cũng không có y như lời anh nói mà ngủ ngon. Lần thứ hai cô lại rơi vào một cảnh tượng mơ hồ không rõ ràng, trên cổ chân cô có một sợi xích màu vàng, Lương Diễn ngồi quỳ ở trước mặt cô, dịu dàng xoa gan bàn chân của cô, không chút nề hà: “Căng thẳng đến mức chân bị chuột rút? Đúng là không uốn nắn được mà.”

Cô hung hăng mồm năm miệng mười với anh: “Có ngon thì anh đừng làm đau em đi.”

Cô bọc chăn lại, cuộn người thành một cục, thút tha thút thít: “Thật sự rất đau mà, em nghĩ rằng mình không phù hợp.”

Lương Diễn đặt chân của cô lại vào trong chăn, dém chăn cẩn thận rồi thuận thế ôm cô lại, hôn lên khóe mắt của cô: “Vậy em chờ chút, để anh nhìn xem có làm bị thương hay không?”

…..

Ánh nắng rực rỡ, Thư Dao giãy giụa tỉnh lại từ trong mơ. Cô cũng không nhịn được mà tự mắng mình một câu.

Đồ không tương lai.

Không biết có phải là do giấc mơ đó, hay là do hôm qua cô làm nhiều chuyện xấu mà lúc học tiết số học ở trường, Thư Dao hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, cả buổi sáng đều mơ màng muốn ngủ.

Cố gắng chống chọi đến lúc cuối tiết, cô cũng không biết mình vẽ linh tinh quái quỷ gì trong vở, các bước giải toán viết loạn xì ngầu.

Thư Minh Quân còn đang đi công tác bên ngoài, đây là lần thứ hai chị ấy bị phái ra nước ngoài, chị ấy chỉ hỏi thăm tình huống của Thư Dao qua tin nhắn.

Thư Dao sẽ nghiêm chỉnh trả lời lại cho chị ấy.

Cũng từ chỗ Tần Dương bên kia mà ngẫu nhiên Thư Dao mới biết được, không biết Thư Thiển Thiển đã gây ra tội lỗi gì mà bây giờ Thư Thế Minh phải cho người ra nước ngoài áp tải về, chỉ tiếc là đến bây giờ vẫn chưa đưa được người về.

Thư Dao lấy khăn giấy lau mũi, rốt cuộc cũng xác nhận hơn 50% là bản thân đã bị cảm.

Hôm qua trong trò chơi, Ngải Lam và Hoắc Lâm Sâm phối hợp rất ăn ý, người tung kẻ hứng.

Bây giờ hai người này ngoại trừ các lớp phụ đạo sau giờ học còn hẹn cùng nhau đi chơi game.

Chiều nay Ngải Lam gửi tin nhắn cho Thư Dao, nói là lớp phụ đạo chiều nay của Hoắc Lâm Sâm bị hủy, bây giờ đang khôi phục lại mấy dữ liệu trong máy tính của cô.

Thư Dao còn muốn bám càng theo hai người họ nhưng đáng tiếc đau đầu khó chịu, đành phải quay về nhà.

Kỳ thật chuyện đổ bệnh khi vào hè như thế này thì chính là lần đầu tiên cô bị.

Editor: AI

Đại não của Thư Dao vang lên cảnh báo trong tức khắc. Cô ý thức được nguy hiểm trong nháy mắt nên không ngăn được mà lùi về sau một bước, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng sẽ phải giải thích tình huống trước mắt này như thế nào, cánh tay của anh đã áp lên lưng của cô cách qua một lớp vải áo mỏng: “Em chuẩn bị cho anh quà sinh nhật gì vậy?”

“Ừm?” Thư Dao run rẩy mở miệng: “Em chuẩn bị cho anh bút máy,” Nói rồi cô luống cuống tay chân đi lấy cái hộp trên bàn, đưa ra trước mặt Lương Diễn, ánh mắt trông ngóng nhìn anh: “Đây là em tự dùng tiền của mình mua, tặng cho anh.”

Ngoại trừ khoản chia hoa hồng từ công ty, thu nhập mấy năm nay của Thư Dao cũng không tính là nhiều. Tiền cô kiếm được còn không bằng một nửa tháng lương của Lương Diễn.

“Em không biết tặng cho anh cái gì … hình như cái gì anh cũng không thiếu,” Thư Dao có chút thẹn thùng, “Nhưng mà em cảm thấy anh viết chữ rất đẹp, rất tuyệt … cho nên muốn tặng cho anh một cây bút.”

Cô lựa lời mà nói, vô cùng cẩn thận.

Đầu hơi cúi thấp xuống một chút: “Em nghe Hứa Thế Sở nói hôm nay là sinh nhật của anh, thật xin lỗi, em đã không có xác minh lại.”

Ưu điểm lớn nhất của Thư Dao chính là biết sai sẽ lập tức sửa lỗi, cô nhìn về phía Lương Diễn: “Anh có thể nào lén tha thứ cho em một tí tí được không?”

Lương Diễn bị từ ngữ của cô chọc cười. Có chút không đành lòng chấp nhặt với cô.

Nhìn thấy anh cười, Thư Dao mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở nắp hộp ra, hai mắt sáng lấp lánh như dòng suối trong vắt: “Anh xem, có thích không?”

Trên lớp vải nhung tơ màu đen là một cây bút máy thuần chất kim loại, cũng không có trang trí dư thừa, vừa đơn giản vừa sang trọng.

Lương Diễn cầm cây bút, thưởng thức nó. Ngón tay thon dài đang vân vê cây bút, Thư Dao lén nhìn anh nhưng không nhìn ra được là anh thích hay là không thích nó.

Cô đành thuyết minh bổ sung: “Em đoán anh sẽ không thích có hoa văn trang trí phức tạp hay là đính đá quý này nọ, lần lựa mãi mới chọn được cái này.”

Vừa mới nói xong thì Lương Diễn đã xoay đầu bút lại, phần đầu lạnh lẽo nâng cằm của cô lên, anh híp mắt: “Rất thông minh, vậy bây giờ Thư Dao đoán tiếp xem anh đang muốn làm cái gì?”

Vỏ kim loại hơi lạnh, đặt ngay dưới cằm của cô, từ từ dời xuống, chạm vào phần cổ của cô. Chỉ vào lớp da thịt mềm mại, không dùng sức, chỉ là hơi nhấn nhẹ vào một chút.

Thư Dao nói: “ … Em đoán không ra.”

Đèn không bật, chỉ có ánh nến leo lắt, còn hơi dao động. Dưới thời tiết có thể nói rằng khá mát mẻ như thế này vậy mà Thư Dao lại cảm thấy hơi nóng.

Gương mặt, ngực đều thể hiện ra nhiệt độ bất an trong cơ thể cô.

Cô nhìn Lương Diễn thong thả ung dung lướt cây bút máy qua đôi môi của cô, cọ hai cái, chất giọng của anh rất ôn hòa, giống như ác ma đang dụ dỗ thiếu nữ: “Thật không biết?”

Sau khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc như ý nguyện của anh của Thư Dao, Lương Diễn cười, rút cây bút lại: “Thái độ nhận sai rất thành khẩn, phạt để lần sau.”

Trong nháy mắt, Thư dao thở phào nhẹ nhõm.

Lương Diễn nói: “Bỏ cái hộp xuống đi, Anh thấy hơi nóng, em có phiền cởi nút áo giúp anh không?”

Thư Dao còn cảm thấy áy náy, lập tức gật đầu, vội vàng giúp Lương Diễn cởi nút áo sơ mi.

Có điều vừa nãy cô bị mấy lời không rõ đầu đuôi của Lương Diễn hù một phen, tay run run, cởi liên tiếp mấy nút tay đều chạm vào cơ bắp rắn chắc ấm áp của anh, còn chưa chịu dừng lại.

“Được rồi,” Lương Diễn nắm lấy tay cô, mỉm cười nhìn cô, “Muốn nhìn đến vậy sao?’

Thư Dao chợt tỉnh ngộ, nhanh chóng cứu bàn tay nhỏ nhắn của mình ra khỏi bàn tay ma thuật của anh, thành thật cài nút áo lại cho anh.

“Anh đã nói từ sớm với em rồi Hứa Thế Sở là mồm mép tép nhảy, em không thích hợp giao tiếp nhiều với hắn ta đâu,” Lương Diễn kéo tay Thư Dao, để cô ngồi trước bàn vuông, anh nhìn ánh nến trên bánh kem, nói tiếp: “Cảm ơn em.”

Thư Dao bị câu cảm ơn này của anh làm cho quắn quéo không yên, nhỏ giọng đáp lại: “Em xin lỗi, trước đó em chưa hỏi kỹ càng ….”

Lương Diễn vốn không có ý muốn quở trách, anh cắt bánh kem cho cô. Động tác của anh rất lưu loát, đem phần bánh có nhiều chocolate nhất cho cô.

Thư Dao cắn một miếng bánh kem, không nhịn được mà nói với Lương Diễn: “Nếu như đêm nay anh lại muốn chuyện ‘bánh su kem’ nữa thì em cũng có thể. Cái đó, chính là không chỉ có mặt ngoài của bánh su kem, mà anh còn có thể bẻ nó ra rồi ăn nó hoàn toàn luôn.”

Cô càng nói mặt càng đỏ, Thư Dao vẫn không quá rành rẽ trong việc nói đến mấy vấn đề này. Vừa mới nói được một nửa thì vành tai đã đỏ bừng.

Cô nhìn chằm chằm vào lớp kem bơ màu trắng trên bánh kem, không dám nhìn vào mắt Lương Diễn.

“Đi vệ sinh có còn khó chịu không?” Lương Diễn hỏi một vấn đề khác, “Anh thấy hai ngày nay em đều mặc váy.”

Thư Dao cảm thấy bản thân như con tôm hấp nước dừa, đã chín rồi: “Không sao.”

“Em nghỉ ngơi cho tốt,” Giọng của anh ôn hòa, “Cơ thể mới quan trọng, những chuyện khác đều là thứ yếu.”

Thư Dao ủ rũ trả lời.

Bánh kem rất ngọt, nhưng cô cảm thấy Lương Diễn còn ngọt hơn cả bánh kem.

Buổi tối Thư Dao vẫn ngủ ở phòng mình như cũ.

Sau khi ăn xong bánh kem cô có thử đi thám thính bên ngoài nhưng Lương Diễn lại không có làm gì cô. Vì vậy nên cô muốn làm càn một chút.

Thư Dao đang ngâm mình trong bồn tắm, ngẩng mặt lên trần nhà hồi tưởng lại những chuyện trước đây mình đã làm. Hình như đã đi lệch hướng rồi.

Từ lúc bắt đầu cô muốn tiếp cận Lương Diễn nên đã dùng kịch bản muốn nghiêm túc học tập, nhưng hình như đã xem nhẹ một chuyện.

-- Muốn thật sự theo đuổi một người là phải nắm trong lòng bàn tay những gì đối phương yêu thích và thói quen sinh hoạt của họ trước.

Thư Dao ngồi bật dậy từ trong bồn tắm, cẩn thận nghĩ lại.

Lương Diễn biết rõ từng thứ cô yêu thích, bất kể là ẩm thực hay là thói quen sinh hoạt.

Trong khoảng thời gian sống cùng Lương Diễn, mỗi ngày của Thư Dao dường như đều trôi qua trong vui vẻ. Cho dù là lúc thâm mật, anh cũng rất tôn trọng đến cảm nhận của cô, không làm đau cô, cho dù là có hơi ác liệt chút nhưng cô cũng chính xác là đã cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ đến ngất ngây.

Mà cô thì sao?

Đến nay cũng mờ mịt không biết Lương Diễn yêu thích điều gì, cái biết cái không, có rất nhiều chuyện cô còn không hiểu biết, không rõ ràng lắm.

Cô không biết tính chất công việc của Lương Diễn, không biết anh thích cái gì, chán ghét cái gì.

Thư Dao càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật sự không tốt.

Mới đầu quen biết với Lương Diễn chính là kiểu đánh bậy đánh bạ; sau này khi mà lần đầu tiên cô nảy sinh ra ý muốn muốn tiếp cận anh cũng là vì anh cho cô cảm giác an toàn; hết lần này đến lần khác, Thư Dao mới phát hiện ra Lương Diễn là hình mẫu của người đàn ông trong mơ của cô.

Thư Dao thích vẻ bề ngoài của anh, càng thích con người của nh.

Cô vươn tay ra, vỗ bốp lên mặt nước, ngẩng mặt nhìn cái đèn trong phòng tắm, trong phút chốc đại não trống rỗng, rơi vào trạng thái tự mình phủ định mình.

Nếu cô là một người đàn ông, theo đuổi con gái nhà người ta như vậy, chỉ sợ người ta đã báo công an từ sớm.

Thư Dao lau khô người, mặc váy ngủ vào mới nhớ ra túi của mình còn ở trong phòng Lương Diễn.

Lúc chạng vạng, cô không cho người giúp việc hỗ trợ mà tự mình trang trí cái đèn ngôi sao lớn trong phòng Lương Diễn, túi xách cũng là tiện tay đặt bên cạnh.

Bên trong có điện thoại và ví tiền cần phải lấy về.

Điện thoại có mật mã, Thư Dao không lo chuyện khác nhưng chỉ duy nhất lo lắng lỡ như lúc này Ngải Lam gửi tin nhắn cho cô -- Hai người nói chuyện với nhau toàn là mấy lời không được thanh cao cho lắm, nói không chừng còn có thể bị mời lên đồn công an uống trà.

Thư Dao mặc váy ngủ, lốc cốc đi qua, trong lòng cô sốt ruột nên quên mất chuyện gõ cửa, trực tiếp xoay nắm cửa đi vào trong, cửa mở.

Trong phòng không có bật đèn, vẫn chỉ có mấy cái đèn màu cô treo lên như cũ, Thư Dao nghe được tiếng nước, đoán ra có lẽ Lương Diễn đang tắm rửa.

Không gian phòng ngủ rất lớn, cô không nhìn tới phòng tắm nên nghĩ thầm sẽ không kinh động đến Lương Diễn, lén xách túi rồi chạy lấy người.

Đáng tiếc Thư Dao lại quên mình để cái túi ở chỗ nào, cũng không dám bật đèn sợ kinh động Lương Diễn, chỉ có thể lén lút tìm.

Vòng qua cách kệ sách, Thư Dao không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm sau một lớp kính ngăn cách.

Lương Diễn đứng dưới vòi hoa sen, một tay chống lên vách tường, một cái tay khác đặt ở phía dưới của anh. Bóng dáng của anh hơi mờ do hơi nước che khuất nên cô không nhìn rõ mặt anh, cũng không nhìn được biểu cảm của anh lúc này, chỉ có thể nhìn thấy dòng nước chảy ra từ vòi hoa sen, dọc theo đường nét trên cơ bắp của anh không ngừng chảy xuống.

Thư Dao trốn sau cái kệ sách theo bản năng của mình, nhịp tim không ngừng tăng nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Ngón tay bấu chặt vào ô kệ sách, nhịp tim cứ thình thịch không ngừng.

May mà phòng ngủ trải thảm đủ dày nên không nghe được tiếng bước chân của cô, chỉ có tiếng trái tim không ngừng vang lên như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô vừa nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của anh thì nghĩ rằng tốt nhất mình nên rời đi ngay, làm bộ nhưng chưa xảy ra chuyện gì, ba chân bốn cẳng vội đi trốn, nhưng mà lại không kiềm lòng được nhìn về cái thứ mà từ nhỏ tới lớn cô cũng không cách nào có được, trong lòng hơi hơi run sợ.

Cho dù chỉ là một cái bóng dáng mông lung cũng đủ làm Thư Dao cảm thấy sợ hãi.

Thứ này thật sự tồn tại sao?

Có chút đáng sợ.

Thư Dao bị dọa sợ, tay chân luống cuống ngay cả túi xách cũng không dám cầm, xoay người muốn nhón chân chạy ra ngoài.

Cô vừa mới lui được vài bước đã nghe được Lương Diễn đang nhỏ giọng gọi mình: “... Dao Dao, tiểu anh đào.”

Âm thanh của anh vẫn luôn rất êm tai mà Thư Dao lại là điển hình của thanh khống, cô si mê mấy loại công âm (công trong công thụ nha ^v^), đặc biệt là chất giọng công mà còn nam tính trầm ấm.

Có đôi khi cô thích một nhân vật trong manga anime nào đó, cho dù ngoại hình của nhân vật đó không hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, chỉ cần nghe lọt tai thì cô cũng sẽ nhảy hố mà không chút do dự.

Thư Dao thích nghe Lương Diễn vừa cười vừa gọi cô là Dao Dao, hoặc là tiểu anh đào, ngữ khí lúc nào cũng có nhiều hơn sự dung túng, mỗi lần cô nghe được đều không ngăn được cảnh hoa nở trong lòng.

Nhưng vừa nãy Lương Diễn mới gọi lại chứa đầy hơi thở của tình, dục, làm cho Thư Dao nhớ tới ngày đó trên mu bàn tay anh nổi lên gân xanh.

Cô từng có lúc vô ý thức mà muốn chống đẩy anh, bàn tay non mịn khẽ lướt qua gân xanh trên tay anh làm anh không kiềm lòng được mà thở hổn hển một tiếng, chính là âm thanh như vừa nãy.

Kiềm nén và khống chế. Giống như một con mãnh thú ăn thịt lại phải ức chế bản thân mình, cúi người xuống cẩn thận hôn một đóa hoa.

Nhưng mà lúc này Thư Dao đã bị dọa sợ, mặc dù âm thanh của anh có mê người hơn nữa cô cũng không dám quay lại xem, chạy trối chết.

Lúc đóng cửa còn không để ý lực tay, vừa sơ xảy đã phát ra tiếng nặng nề. Thư Dao chỉ cầu xin là anh đừng có nghe thấy.

Cô cuộn người trong ổ chăn, run bần bật. Không có điện thoại trong tay thật sự rất đau khổ, Thư Dao muốn nhanh chóng vào giấc ngủ, muốn nhờ giấc ngủ để bản thân thoát khỏi hình ảnh đáng sợ mà mình mới nhìn thấy.

Chỉ tiếc là càng cố gắng thì đại não của cô càng hiện lên những hình ảnh mà từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua, các loại hình ảnh đau thương chết chóc mang tính xã hội, càng nghĩ càng không ngủ được.

Qua một lúc lâu sau, Thư Dao nghe thấy có người gõ nhẹ cửa phòng mình, âm thanh xuyên qua lớp cửa gỗ dày nặng, mơ hồ không rõ: “Dao Dao?”

Thư Dao hít sâu một hơi, kéo cái chăn trên đầu xuống rồi mò dép ở cạnh giường, một hồi mới mang được đôi dép lê. Cô lề mề một hồi mới đi ra mở cửa.

Lương Diễn đang mặc áo tắm đứng ngoài cửa, một màu đen tuyền, ngay ngắn chỉnh tề. Trên tóc anh còn ẩm nước, nghiễm nhiên là vừa mới tắm xong.

Một gương mặt đẹp như tạc tượng, nghiêm cẩn đoan chính. Nếu như không phải vừa rồi Thư Dao tận mắt nhìn thấy thì cô đã nghi ngờ bản thân mình lúc nãy đã bị ảo giác rồi hay không.

Là một giấc mơ hoang đường của cô.

Đưa túi xách cho cô, Lương Diễn nhắc nhở: “Điện thoại của em bị rơi.”

Thư Dao nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Buổi tối ngủ sớm chút,” Lương Diễn dặn dò cô, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thăm hỏi xong, Thư Dao ôm túi xách của mình trở về giường, đá dép ra khỏi chân, cuộn chăn lại, lăn tròn.

Nhìn từ biểu cảm vừa nãy của Lương Diễn có thể đoán ra, anh hẳn là đã không phát hiện ra cô …. đi?

Buổi tối Thư Dao cũng không có y như lời anh nói mà ngủ ngon. Lần thứ hai cô lại rơi vào một cảnh tượng mơ hồ không rõ ràng, trên cổ chân cô có một sợi xích màu vàng, Lương Diễn ngồi quỳ ở trước mặt cô, dịu dàng xoa gan bàn chân của cô, không chút nề hà: “Căng thẳng đến mức chân bị chuột rút? Đúng là không uốn nắn được mà.”

Cô hung hăng mồm năm miệng mười với anh: “Có ngon thì anh đừng làm đau em đi.”

Cô bọc chăn lại, cuộn người thành một cục, thút tha thút thít: “Thật sự rất đau mà, em nghĩ rằng mình không phù hợp.”

Lương Diễn đặt chân của cô lại vào trong chăn, dém chăn cẩn thận rồi thuận thế ôm cô lại, hôn lên khóe mắt của cô: “Vậy em chờ chút, để anh nhìn xem có làm bị thương hay không?”

…..

Ánh nắng rực rỡ, Thư Dao giãy giụa tỉnh lại từ trong mơ. Cô cũng không nhịn được mà tự mắng mình một câu.

Đồ không tương lai.

Không biết có phải là do giấc mơ đó, hay là do hôm qua cô làm nhiều chuyện xấu mà lúc học tiết số học ở trường, Thư Dao hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, cả buổi sáng đều mơ màng muốn ngủ.

Cố gắng chống chọi đến lúc cuối tiết, cô cũng không biết mình vẽ linh tinh quái quỷ gì trong vở, các bước giải toán viết loạn xì ngầu.

Thư Minh Quân còn đang đi công tác bên ngoài, đây là lần thứ hai chị ấy bị phái ra nước ngoài, chị ấy chỉ hỏi thăm tình huống của Thư Dao qua tin nhắn.

Thư Dao sẽ nghiêm chỉnh trả lời lại cho chị ấy.

Cũng từ chỗ Tần Dương bên kia mà ngẫu nhiên Thư Dao mới biết được, không biết Thư Thiển Thiển đã gây ra tội lỗi gì mà bây giờ Thư Thế Minh phải cho người ra nước ngoài áp tải về, chỉ tiếc là đến bây giờ vẫn chưa đưa được người về.

Thư Dao lấy khăn giấy lau mũi, rốt cuộc cũng xác nhận hơn 50% là bản thân đã bị cảm.

Hôm qua trong trò chơi, Ngải Lam và Hoắc Lâm Sâm phối hợp rất ăn ý, người tung kẻ hứng.

Bây giờ hai người này ngoại trừ các lớp phụ đạo sau giờ học còn hẹn cùng nhau đi chơi game.

Chiều nay Ngải Lam gửi tin nhắn cho Thư Dao, nói là lớp phụ đạo chiều nay của Hoắc Lâm Sâm bị hủy, bây giờ đang khôi phục lại mấy dữ liệu trong máy tính của cô.

Thư Dao còn muốn bám càng theo hai người họ nhưng đáng tiếc đau đầu khó chịu, đành phải quay về nhà.

Kỳ thật chuyện đổ bệnh khi vào hè như thế này thì chính là lần đầu tiên cô bị.