Chương 34.3: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội nhẹ (3)

Editor: Victoria Heulwen

Thư Dao vẫn không muốn đi ra ngoài, nhưng nếu có Lương Diễn ở bên cạnh, hình như việc đi ra ngoài cũng không phải quá khó khăn.

Cô muốn thưởng thức hương thơm của hoa mộc dưới ánh trăng với Lương Diễn.

Loay hoay hồi lâu, Thư Dao mới gật đầu: “Được.”

Lễ kỷ niệm 5 năm thành lập chi nhánh Cẩm Thành của tập đoàn Diễn Mộ, lúc trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Lương Diễn chọn nơi này làm nơi đầu tiên để phát triển. Đương nhiên Lương Diễn sẽ không vắng mặt trong lễ lỷ niệm 5 năm được bao trọn tại một khách sạn tối nay.

Thư Dao đã sẵn sàng tâm thế ngồi xem phim một mình trong phòng khách sạn, nhưng không nghĩ tới Lương Diễn lại hỏi cô: “Em có muốn tham gia không?”

Hai mắt Thư Dao bỗng nhiên tỏa sáng: “Có thể sao?”

“Quần áo với giày dép cũng chuẩn bị xong rồi, muốn cho em ra ngoài hít thở không khí chút.” Lương Diễn mỉm cười nhìn cô, “Nhưng mà quyền quyết định là do em, nếu em cảm thấy sợ cũng không cần miễn cưỡng bản thân đâu, ở khách sạn nghỉ ngơi cũng được, anh sẽ quay lại với em sớm thôi.”

Thư Dao ưỡn ngực thẳng lưng: “Em không sợ.”

Dù Thư Dao sợ đám đông, không muốn giao tiếp nhưng cô cũng muốn nhìn xem mấy người vây quanh Lương Diễn thuộc dạng gì.

Cô muốn đến gần Lương Diễn hơn, muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh.

---------------------

Buổi tối.

Trong khách sạn, kỷ niệm thành lập 5 năm của chi nhánh tập đoàn Diễn Mộ.

Ánh đèn sân khấu lộng lẫy, bafn tròn bên dưới chật ních người ngồi.

Thư Dao ngồi cùng với trợ lý Lâm, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lương Diễn đứng trên bục.

Lương Diễn đang phát biểu, mặt mày mỉm cười, giọng điệu ôn hòa không nhanh không chậm, phần lớn là khích lệ cấp dưới.

Lương Diễn luôn đối xử với mọi người rất hòa nhã và lịch sự, không hề kiêu căng, đại bộ phận người trong công ty đều dành sự kính trọng và ngưỡng mộ. Có người biết cách làm việc của anh rất nghiêm khắc, khống chế hết thảy mọi việc, nhưng điểm này không phải là nhược mà là ưu để cho người ta thật sự tâm phục khẩu phục.

Trời sinh đã định sẵn anh là người lãnh đạo.

Phát biểu xong, Lương Diễn vừa bước xuống bục, lập tức bị vây quanh bởi những người muốn nâng rượu chúc mừng.

Lương Diễn biết rõ Thư Dao không thích mùi rượu, nhưng trong tình huống này, uống rượu xã giao là điều không thể tránh khỏi.

Lương Diễn tạm thời giao Thư Dao cho trợ lý Lâm---Trợ lý Lâm dị ứng với cồn nên không ai đi mời rượu anh ấy.

Những người bàn cô đều là trợ lý hoặc là người của Lương Diễn, nguyên đám người biết rõ thân phận của Thư Dao, cũng biết Lương Diễn coi cô bé này như bảo bối, ai cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám hó hé gì.

Quá nhiều người, Thư Dao không nhìn thấy Lương Diễn, cô cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, hơi buồn bực nên cô nói với trợ lý Lâm một tiếng rồi đi lên sân thượng ngồi.

Trợ lý Lâm nửa bước cũng không dám để cô đi một mình ra ngoài, sợ ai va vào người cô.

Thư Dao lại cảm thấy chẳng sao cả, cô cũng không đói bụng, ngồi trên ghế mây lôi điện thoại xem lại tình tiết chuyện.

Xem xuyên suốt từ đầu đến cuối, đến đoạn Jack cầm lưỡi hái đi phá lớp thủy tinh, Thư Dao nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa rơi xuống thì có người đưa tờ khăn giấy ra trước mặt: “Xem cái gì mà khóc vậy?”

Thư Dao ngửa mặt nhìn, là Hứa Thế Sở.

Có lẽ là công ty mời đến hát, Thư Ngọc có xem qua thứ tự trình diễn tiết mục, có vài tiết mục biểu diễn được xếp phía cuối.

Cô không nhận tờ khăn giấy, kệ cho Hứa Thế Sở nhìn điện thoại di động cùng.

Hứa Thế Sở hào hứng bừng bừng; “Ồ, là ‘người đàn ông màu đỏ’ bí ẩn (nhân vật trong phim Angels of Death), là phần cũ từ ngày 18 tháng 7 à?”

Cuộc nói chuyện của bọn họ rất suôn sẻ, thấy đối phương cũng yêu thích bộ anime này như mình, Thư Dao lập tức cảm thấy mình gặp được tri kỷ: “Đúng vậy, năm nay không có bộ phim nào hợp gu, đành phải xem bộ cũ vậy.”

Hứa Thế Sở đồng tình: “Qủa thực cũng có rất nhiều bộ phim ra mắt trong 2 năm qua nhưng cũng chẳng có bộ nào nổi bật hơn cả.”

Vừa dứt lời, nghe thấy có người gọi mình, anh ấy quay lại đáp lời, thuận tay lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo đường, để lên bàn cạnh Thư Dao: “Cho em kẹo này, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

Thư Dao nói cảm ơn, Hứa Thế Sở cong mắt, vẫy tay chào rồi mỉm cười rời đi.

Hứa Thuần Vi từ xa nhìn Hứa Thế Sở bước tới, nhịn không được trêu chọc: “Nghe nói gần đây em muốn phát hành ca khúc mới? Đừng để người nghe không hiểu được ca khúc nha, đỡ phải để cho chị đây tự bỏ tiền tiêu thụ album dùm.”

Hứa Thế Sở rất kiêu ngạo: “Ở đâu muốn mượn thủy quân chứ album của ông đây lúc nào chả đắt như tôm tươi!”

Nói đến đây, anh ấy có chút buồn bực: “Nhưng mà em muốn hợp tác với Lục Tuế Tuế, nhưng hết lần này đến lần khác người đại diện của em nhất quyết tìm người nick ‘Dao Trụ Khuẩn’ kia.”

Hứa Thuần Vi không cho vậy là đúng: “Đều là trên mạng lưới Internet cả, chọn người nào thì có gì khác nhau đâu.”

“Khác nhau nhiều.” Hứa thế Sở không ngừng phàn nàn, “Dao Trụ Khuẩn nhân duyên không tốt, lúc trước ngày nào cũng đi ‘cà khịa’ người trong giới. Lục Tuế Tuế trong sáng, đơn thuần hơn cô ta, lại khiêm tốn ít xuất hiện, nếu không phải người đại diện của cô ấy liên tục đến nhà thúc giục, một người không màng danh lợi như Lục Tuế Tuế cũng sẽ không đi theo con đường của người nổi tiếng trên mạng.”

Hứa Thuần Vi nở nụ cười.

Nếu thật sự không màng danh lợi thì sao lại đi theo con đường này? Cuối cùng đây cũng chỉ là lời đồn, là do cá nhân tự dựng lên câu chuyện thôi.

Hứa Thuần Vi cũng không nỡ phá tan tưởng tượng ‘tuyệt vời’ của em trai mình, đưa tay sờ hoa tai, ánh mắt bắt gặp bóng hình Lương Diễn đi tới, lập tức chạy tới nghênh đón, lịch sự mỉm cười: “Đại ca.”

Lương Diễn được nhân viên kính rượu một lượt, ánh mắt vẫn thanh tỉnh như cũ, khẽ gật đầu.

Hứa Thuần Vi muốn kính rượu anh, Lương Diễn không uống chỉ nâng một chiếc cốc rỗng ra hiệu, quay người hỏi Hứa Thế Sở mấy câu.

Mẹ của Lương Diễn với mẹ của chị em Hứa Thuần Vi cũng có mối quan hệ khá tốt, hai nhà gần gũi nhau, Hứa Thế Sở cũng coi như được anh quan sát lớn lên từ thời bọc tã.

Lúc nói chuyện, trong lúc Hứa Thế Sở lơ đãng liếc nhìn, đột nhiên hỏi: “Đại ca, anh thấy cô gái nhỏ ngồi bên kia nhìn được không?”

Lương Diễn nhìn theo hướng chỉ tay của Hứa Thế Sở thấy Thư Dao ngồi đấy vô cùng chăm chú xem anime.

Thư Dao nằm nhoài trên chiếc bàn nhỏ, chống cằm trên tay, tóc xõa xuống, mắt đỏ hoe ngồi xem điện thoại.

Có thể là đang xem Iyashikei* hoặc mấy bộ về Hikikomori**

*:Iyashikei theo tiếng nhật có nghĩa là “chữa lành” (healing), những bộ iyashikei anime là những bộ slice of life có nhịp phim chậm rãi và rất nhẹ nhàng, ấm áp. Sở dĩ người ta dùng từ “iyashikei” là vì người ta ví những bộ anime này giống như những liều thuốc chữa lành và thanh lọc tâm hồn người xem

**: đó là một căn bệnh gần giống như trầm cảm, tự kỷ ở Nhật Bản. Mọi người đều coi nó như một căn bệnh tâm thần nhưng đối với những người mắc bệnh thì nó lại là căn bệnh riêng cho sự tưởng tượng của mình. Cũng là tên một loại phim anime.

Cô rất dễ khóc, khả năng đồng cảm của cô vượt quá sức tưởng tượng của Lương Diễn.

Xem anime cũng khóc, đọc sách cũng khóc, thâm chí khi bị anh cho ‘lêи đỉиɦ nửa vời’ thì càng đáng thương.

Lương Diễn nói: “Rất đẹp.”

Hứa Thế Sở rục rịch: “Vừa nãy em có nói chuyện phiếm cùng với cô ấy rất vui vẻ luôn, giọng cô ấy cũng ngọt lắm như là bỏ thêm đường vậy, em cho cô ấy hai cục kẹo Gummy Bear*,… Tiếc quá, quên mất không hỏi xem là con gái nhà nào.”

*: Dạng kẹo dẻo ý.

Lương Diễn đặt chén rượu không xuống bàn.

Cạch.

Trên thành cốc tạo ra vài vết nứt.

Hứa Thuần Vi ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi nheo mắt.

Lương Diễn nhàn nhạt nói: “Nhà của anh đây.”

Hứa Thế Sở: “Hả?”

Nụ cười của Hứa Thuần Vi cứng lại trên khuôn mặt.

Lương Diễn quay sang nhìn Hứa Thế Sở nói: “Đó là vị hôn thê của anh, chị dâu của chú.”

Hứa Thuần Vi: “Cái gì??”

Hứa Thế Sở: “What???”

Dưới con mắt khϊếp sợ của hai chị em nhà họ, Lương Diễn đã rời đi một bước, anh trầm mặt, bước thẳng đến trước mặt Thư Dao, gọi cô: “Tiểu Anh Đào, nên đi về nghỉ ngơi thôi.”

Thư Dao thành thật đứng lên, Lương Diễn cầm lấy điện thoại trên bàn cho cô, để vào túi, tay dùng sức ôm lấy bả vai của cô, sức lực có chút mạnh hơn ngày thường.

Thư Dao ngửi rất rõ mùi rượu trên người Lương Diễn, ngoài ý muốn là cô lại không thấy bài xích chút nào.

Rõ ràng cô rất ghét người nào say rượu, càng ghét mùi rượu.

Nhưng nếu người đó là Lương Diễn,.. cô hoàn toàn có thể chấp nhận.

Thậm chí còn muốn ôm lấy anh.

Lương Diễn ôm Thư Dao, tránh chỗ đông người, đi theo một lối mòn ít người đi đến phòng đã đặt trước, nặng nề đóng cửa, khóa lại.

Tất cả trong một lần.

Thư Dao được anh một đường đưa thẳng vào phòng ngủ, tim đập rộn lên.

Tuy hai người hiện tại ở chung một phòng nhưng là có hai gian cạnh nhau.

Mà hiện tại… Lương Diễn lại đưa cô vào trong gian phòng của mình.

Cấu trúc phòng ở đây không chia theo phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, chính giữa đều là chiếc giường hình tròn lớn, màu xám nhạt, đặt hai chiếc gối cạnh nhau.

Lương Diễn ngồi trên giường, thò tay bóp lấy hai huyệt Thái Dương, như đang suy nghĩ điều gì.

Hai giây sau, anh tháo cà vạt, giữ trong lòng bàn tay.

Lương Diễn đưa tay về phía Thư Dao: “Tới đây.”

Trong miêng Thư Dao còn ngậm kẹo dẻo Gummy Bear, không hề đề phòng bước tới: “Làm sao vậy?”

Vừa dứt lời đã bị Lương Diễn kéo lấy cánh tay, lảo đảo hai bước bị ép ngã ngồi trong lòng anh.

Thư Dao không kịp phản ứng, mơ hồ nhận ra anh có chút không vui, không dám cử động gì, im như thóc, ngồi nghe tiếng hít thở của anh.

Lương Diễn trầm mặc nhìn cô: “Mở miệng ra.”

Thư Dao không hiểu lắm nên ngoan ngoãn nghe theo.

Cứ như là đang cho bác sĩ nha khoa kiểm tra răng vậy, hé miếng, lộ ra đầu lưỡi, bao gồm cả chú gấu kẹo dẻo đang nhai một bên.

Người đàn ông đưa nón tay gầy guộc chai sạn của mình ra, không chút lưu tình mà đưa vào trong miệng cô, chạm vào hàm răng nhỏ chỉnh tề của cô, đẩy đầu lưỡi, thẳng tay lôi kẹo dẻo cô mới cho vào trong miệng ra, ném gọn gàng vào thùng rác.

Thư Dao vẫn há hốc mồm như cũ, vị ngọt trên đầu lưỡi còn chưa tan hết, Lương Diễn đã nắm lấy cằm cô, bắt cô ngửa mặt, dùng sức hôn.

Thư Dao bị ép thừa nhận nụ hôn của anh.

Ô.

Lần này so với lần ‘hô hấp nhân tạo’ còn kinh khủng hơn, ác liệt hơn, Thư Dao vô cùng hoài nghi có phải anh muốn ăn luôn lưỡi mình không.

Ngay cả khí oxi còn chút ít cũng là anh mớm cho.

Thư Dao căn bản không thở được khi hôn, đây là lần đầu hôn môi, đã thế còn hôn mạnh bạo như vậy hoàn toàn là do Lương Diễn dẫn dắt, hầu như cô không theo kịp tiết tấu của anh.

Nếu không phải Lương Diễn phát lòng ‘từ bi’ nửa chừng, hơi dừng lại chút, có khi cô thật sự nghẹt thở mất.

Lương Diễn tỉ mỉ càn quét sạch vị ngọt sót lại trong miệng cô, nhưng bản thân cô lại ngọt hơn đường, hút anh vào đó lúc nào không hay.

Thư Dao bị anh hôn đến choáng váng, đợi sau khi tất cả kết thúc, cô mới khϊếp sợ mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Người từ trước đến nay dịu dàng lịch thiệp vậy mà lại cưỡng hôn cô.

Nhưng mà…

Thật kí©h thí©ɧ nha!

Lương Diễn nắm cằm cô: “Ai cho phép em ăn kẹo của người lạ?”

Thư Dao không biết anh có ý gì, giải thích: “Hứa Thế Sở cũng không tính là người xa lạ, anh ấy muốn hợp tác với em, cũng coi như là đối tác.”

“Thằng nhóc ấy là Playboy, cho em kẹo biết đâu lại có ý gì thì sao?” Lương Diễn bác bỏ quan điểm của cô hỏi, “Em nghĩ đây là kẹo dẻo gấu thông thường sao? Hiện tại rất nhiều người xấu, bọn họ sẽ ngâm kẹo trong thuốc kí©ɧ ɖụ©, để cho kẹo hấp thu hoàn toàn chất kí©h thí©ɧ rồi mới đóng gói bao bì. Với loại kẹo này một cô gái bình thường sẽ gục trong 3 viên, huống chi là em?”

Thư Dao sửng sốt: “Thật sự có chuyện như này?”

“Cho nên anh cần đảm bảo miệng em không còn sót bất cứ tạp chất gì.” Ngón tay Lương Diễn di chuyển trên cánh môi Thư Dao, ánh mắt có chút nguy hiểm, “Em rất thích ăn kẹo?”

Thư Dao gật đầu

Thực ra cũng không phải thích hay không thích mà do bác sĩ căn dặn cô cần bổ sung lượng đường nhất định nên cũng tạo thành thói quen.

“Đáng tiếc ở đây anh lại không có kẹo mềm!” Lương Diễn mang theo mùi rượu cồn thoang thoảng trên người, anh cúi đầu, đặt cằm trên đỉnh đầu Thư Dao, thanh âm khàn khàn, “Chỉ có kẹo cứng thôi, Tiểu Anh Đào, em có muốn ăn không?”

Thư Dao vẫn không muốn đi ra ngoài, nhưng nếu có Lương Diễn ở bên cạnh, hình như việc đi ra ngoài cũng không phải quá khó khăn.

Cô muốn thưởng thức hương thơm của hoa mộc dưới ánh trăng với Lương Diễn.

Loay hoay hồi lâu, Thư Dao mới gật đầu: “Được.”

Lễ kỷ niệm 5 năm thành lập chi nhánh Cẩm Thành của tập đoàn Diễn Mộ, lúc trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Lương Diễn chọn nơi này làm nơi đầu tiên để phát triển. Đương nhiên Lương Diễn sẽ không vắng mặt trong lễ lỷ niệm 5 năm được bao trọn tại một khách sạn tối nay.

Thư Dao đã sẵn sàng tâm thế ngồi xem phim một mình trong phòng khách sạn, nhưng không nghĩ tới Lương Diễn lại hỏi cô: “Em có muốn tham gia không?”

Hai mắt Thư Dao bỗng nhiên tỏa sáng: “Có thể sao?”

“Quần áo với giày dép cũng chuẩn bị xong rồi, muốn cho em ra ngoài hít thở không khí chút.” Lương Diễn mỉm cười nhìn cô, “Nhưng mà quyền quyết định là do em, nếu em cảm thấy sợ cũng không cần miễn cưỡng bản thân đâu, ở khách sạn nghỉ ngơi cũng được, anh sẽ quay lại với em sớm thôi.”

Thư Dao ưỡn ngực thẳng lưng: “Em không sợ.”

Dù Thư Dao sợ đám đông, không muốn giao tiếp nhưng cô cũng muốn nhìn xem mấy người vây quanh Lương Diễn thuộc dạng gì.

Cô muốn đến gần Lương Diễn hơn, muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh.

---------------------

Buổi tối.

Trong khách sạn, kỷ niệm thành lập 5 năm của chi nhánh tập đoàn Diễn Mộ.

Ánh đèn sân khấu lộng lẫy, bafn tròn bên dưới chật ních người ngồi.

Thư Dao ngồi cùng với trợ lý Lâm, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lương Diễn đứng trên bục.

Lương Diễn đang phát biểu, mặt mày mỉm cười, giọng điệu ôn hòa không nhanh không chậm, phần lớn là khích lệ cấp dưới.

Lương Diễn luôn đối xử với mọi người rất hòa nhã và lịch sự, không hề kiêu căng, đại bộ phận người trong công ty đều dành sự kính trọng và ngưỡng mộ. Có người biết cách làm việc của anh rất nghiêm khắc, khống chế hết thảy mọi việc, nhưng điểm này không phải là nhược mà là ưu để cho người ta thật sự tâm phục khẩu phục.

Trời sinh đã định sẵn anh là người lãnh đạo.

Phát biểu xong, Lương Diễn vừa bước xuống bục, lập tức bị vây quanh bởi những người muốn nâng rượu chúc mừng.

Lương Diễn biết rõ Thư Dao không thích mùi rượu, nhưng trong tình huống này, uống rượu xã giao là điều không thể tránh khỏi.

Lương Diễn tạm thời giao Thư Dao cho trợ lý Lâm---Trợ lý Lâm dị ứng với cồn nên không ai đi mời rượu anh ấy.

Những người bàn cô đều là trợ lý hoặc là người của Lương Diễn, nguyên đám người biết rõ thân phận của Thư Dao, cũng biết Lương Diễn coi cô bé này như bảo bối, ai cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám hó hé gì.

Quá nhiều người, Thư Dao không nhìn thấy Lương Diễn, cô cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, hơi buồn bực nên cô nói với trợ lý Lâm một tiếng rồi đi lên sân thượng ngồi.

Trợ lý Lâm nửa bước cũng không dám để cô đi một mình ra ngoài, sợ ai va vào người cô.

Thư Dao lại cảm thấy chẳng sao cả, cô cũng không đói bụng, ngồi trên ghế mây lôi điện thoại xem lại tình tiết chuyện.

Xem xuyên suốt từ đầu đến cuối, đến đoạn Jack cầm lưỡi hái đi phá lớp thủy tinh, Thư Dao nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa rơi xuống thì có người đưa tờ khăn giấy ra trước mặt: “Xem cái gì mà khóc vậy?”

Thư Dao ngửa mặt nhìn, là Hứa Thế Sở.

Có lẽ là công ty mời đến hát, Thư Ngọc có xem qua thứ tự trình diễn tiết mục, có vài tiết mục biểu diễn được xếp phía cuối.

Cô không nhận tờ khăn giấy, kệ cho Hứa Thế Sở nhìn điện thoại di động cùng.

Hứa Thế Sở hào hứng bừng bừng; “Ồ, là ‘người đàn ông màu đỏ’ bí ẩn (nhân vật trong phim Angels of Death), là phần cũ từ ngày 18 tháng 7 à?”

Cuộc nói chuyện của bọn họ rất suôn sẻ, thấy đối phương cũng yêu thích bộ anime này như mình, Thư Dao lập tức cảm thấy mình gặp được tri kỷ: “Đúng vậy, năm nay không có bộ phim nào hợp gu, đành phải xem bộ cũ vậy.”

Hứa Thế Sở đồng tình: “Qủa thực cũng có rất nhiều bộ phim ra mắt trong 2 năm qua nhưng cũng chẳng có bộ nào nổi bật hơn cả.”

Vừa dứt lời, nghe thấy có người gọi mình, anh ấy quay lại đáp lời, thuận tay lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo đường, để lên bàn cạnh Thư Dao: “Cho em kẹo này, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

Thư Dao nói cảm ơn, Hứa Thế Sở cong mắt, vẫy tay chào rồi mỉm cười rời đi.

Hứa Thuần Vi từ xa nhìn Hứa Thế Sở bước tới, nhịn không được trêu chọc: “Nghe nói gần đây em muốn phát hành ca khúc mới? Đừng để người nghe không hiểu được ca khúc nha, đỡ phải để cho chị đây tự bỏ tiền tiêu thụ album dùm.”

Hứa Thế Sở rất kiêu ngạo: “Ở đâu muốn mượn thủy quân chứ album của ông đây lúc nào chả đắt như tôm tươi!”

Nói đến đây, anh ấy có chút buồn bực: “Nhưng mà em muốn hợp tác với Lục Tuế Tuế, nhưng hết lần này đến lần khác người đại diện của em nhất quyết tìm người nick ‘Dao Trụ Khuẩn’ kia.”

Hứa Thuần Vi không cho vậy là đúng: “Đều là trên mạng lưới Internet cả, chọn người nào thì có gì khác nhau đâu.”

“Khác nhau nhiều.” Hứa thế Sở không ngừng phàn nàn, “Dao Trụ Khuẩn nhân duyên không tốt, lúc trước ngày nào cũng đi ‘cà khịa’ người trong giới. Lục Tuế Tuế trong sáng, đơn thuần hơn cô ta, lại khiêm tốn ít xuất hiện, nếu không phải người đại diện của cô ấy liên tục đến nhà thúc giục, một người không màng danh lợi như Lục Tuế Tuế cũng sẽ không đi theo con đường của người nổi tiếng trên mạng.”

Hứa Thuần Vi nở nụ cười.

Nếu thật sự không màng danh lợi thì sao lại đi theo con đường này? Cuối cùng đây cũng chỉ là lời đồn, là do cá nhân tự dựng lên câu chuyện thôi.

Hứa Thuần Vi cũng không nỡ phá tan tưởng tượng ‘tuyệt vời’ của em trai mình, đưa tay sờ hoa tai, ánh mắt bắt gặp bóng hình Lương Diễn đi tới, lập tức chạy tới nghênh đón, lịch sự mỉm cười: “Đại ca.”

Lương Diễn được nhân viên kính rượu một lượt, ánh mắt vẫn thanh tỉnh như cũ, khẽ gật đầu.

Hứa Thuần Vi muốn kính rượu anh, Lương Diễn không uống chỉ nâng một chiếc cốc rỗng ra hiệu, quay người hỏi Hứa Thế Sở mấy câu.

Mẹ của Lương Diễn với mẹ của chị em Hứa Thuần Vi cũng có mối quan hệ khá tốt, hai nhà gần gũi nhau, Hứa Thế Sở cũng coi như được anh quan sát lớn lên từ thời bọc tã.

Lúc nói chuyện, trong lúc Hứa Thế Sở lơ đãng liếc nhìn, đột nhiên hỏi: “Đại ca, anh thấy cô gái nhỏ ngồi bên kia nhìn được không?”

Lương Diễn nhìn theo hướng chỉ tay của Hứa Thế Sở thấy Thư Dao ngồi đấy vô cùng chăm chú xem anime.

Thư Dao nằm nhoài trên chiếc bàn nhỏ, chống cằm trên tay, tóc xõa xuống, mắt đỏ hoe ngồi xem điện thoại.

Có thể là đang xem Iyashikei* hoặc mấy bộ về Hikikomori**

*:Iyashikei theo tiếng nhật có nghĩa là “chữa lành” (healing), những bộ iyashikei anime là những bộ slice of life có nhịp phim chậm rãi và rất nhẹ nhàng, ấm áp. Sở dĩ người ta dùng từ “iyashikei” là vì người ta ví những bộ anime này giống như những liều thuốc chữa lành và thanh lọc tâm hồn người xem

**: đó là một căn bệnh gần giống như trầm cảm, tự kỷ ở Nhật Bản. Mọi người đều coi nó như một căn bệnh tâm thần nhưng đối với những người mắc bệnh thì nó lại là căn bệnh riêng cho sự tưởng tượng của mình. Cũng là tên một loại phim anime.

Cô rất dễ khóc, khả năng đồng cảm của cô vượt quá sức tưởng tượng của Lương Diễn.

Xem anime cũng khóc, đọc sách cũng khóc, thâm chí khi bị anh cho ‘lêи đỉиɦ nửa vời’ thì càng đáng thương.

Lương Diễn nói: “Rất đẹp.”

Hứa Thế Sở rục rịch: “Vừa nãy em có nói chuyện phiếm cùng với cô ấy rất vui vẻ luôn, giọng cô ấy cũng ngọt lắm như là bỏ thêm đường vậy, em cho cô ấy hai cục kẹo Gummy Bear*,… Tiếc quá, quên mất không hỏi xem là con gái nhà nào.”

*: Dạng kẹo dẻo ý.

Lương Diễn đặt chén rượu không xuống bàn.

Cạch.

Trên thành cốc tạo ra vài vết nứt.

Hứa Thuần Vi ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi nheo mắt.

Lương Diễn nhàn nhạt nói: “Nhà của anh đây.”

Hứa Thế Sở: “Hả?”

Nụ cười của Hứa Thuần Vi cứng lại trên khuôn mặt.

Lương Diễn quay sang nhìn Hứa Thế Sở nói: “Đó là vị hôn thê của anh, chị dâu của chú.”

Hứa Thuần Vi: “Cái gì??”

Hứa Thế Sở: “What???”

Dưới con mắt khϊếp sợ của hai chị em nhà họ, Lương Diễn đã rời đi một bước, anh trầm mặt, bước thẳng đến trước mặt Thư Dao, gọi cô: “Tiểu Anh Đào, nên đi về nghỉ ngơi thôi.”

Thư Dao thành thật đứng lên, Lương Diễn cầm lấy điện thoại trên bàn cho cô, để vào túi, tay dùng sức ôm lấy bả vai của cô, sức lực có chút mạnh hơn ngày thường.

Thư Dao ngửi rất rõ mùi rượu trên người Lương Diễn, ngoài ý muốn là cô lại không thấy bài xích chút nào.

Rõ ràng cô rất ghét người nào say rượu, càng ghét mùi rượu.

Nhưng nếu người đó là Lương Diễn,.. cô hoàn toàn có thể chấp nhận.

Thậm chí còn muốn ôm lấy anh.

Lương Diễn ôm Thư Dao, tránh chỗ đông người, đi theo một lối mòn ít người đi đến phòng đã đặt trước, nặng nề đóng cửa, khóa lại.

Tất cả trong một lần.

Thư Dao được anh một đường đưa thẳng vào phòng ngủ, tim đập rộn lên.

Tuy hai người hiện tại ở chung một phòng nhưng là có hai gian cạnh nhau.

Mà hiện tại… Lương Diễn lại đưa cô vào trong gian phòng của mình.

Cấu trúc phòng ở đây không chia theo phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, chính giữa đều là chiếc giường hình tròn lớn, màu xám nhạt, đặt hai chiếc gối cạnh nhau.

Lương Diễn ngồi trên giường, thò tay bóp lấy hai huyệt Thái Dương, như đang suy nghĩ điều gì.

Hai giây sau, anh tháo cà vạt, giữ trong lòng bàn tay.

Lương Diễn đưa tay về phía Thư Dao: “Tới đây.”

Trong miêng Thư Dao còn ngậm kẹo dẻo Gummy Bear, không hề đề phòng bước tới: “Làm sao vậy?”

Vừa dứt lời đã bị Lương Diễn kéo lấy cánh tay, lảo đảo hai bước bị ép ngã ngồi trong lòng anh.

Thư Dao không kịp phản ứng, mơ hồ nhận ra anh có chút không vui, không dám cử động gì, im như thóc, ngồi nghe tiếng hít thở của anh.

Lương Diễn trầm mặc nhìn cô: “Mở miệng ra.”

Thư Dao không hiểu lắm nên ngoan ngoãn nghe theo.

Cứ như là đang cho bác sĩ nha khoa kiểm tra răng vậy, hé miếng, lộ ra đầu lưỡi, bao gồm cả chú gấu kẹo dẻo đang nhai một bên.

Người đàn ông đưa nón tay gầy guộc chai sạn của mình ra, không chút lưu tình mà đưa vào trong miệng cô, chạm vào hàm răng nhỏ chỉnh tề của cô, đẩy đầu lưỡi, thẳng tay lôi kẹo dẻo cô mới cho vào trong miệng ra, ném gọn gàng vào thùng rác.

Thư Dao vẫn há hốc mồm như cũ, vị ngọt trên đầu lưỡi còn chưa tan hết, Lương Diễn đã nắm lấy cằm cô, bắt cô ngửa mặt, dùng sức hôn.

Thư Dao bị ép thừa nhận nụ hôn của anh.

Ô.

Lần này so với lần ‘hô hấp nhân tạo’ còn kinh khủng hơn, ác liệt hơn, Thư Dao vô cùng hoài nghi có phải anh muốn ăn luôn lưỡi mình không.

Ngay cả khí oxi còn chút ít cũng là anh mớm cho.

Thư Dao căn bản không thở được khi hôn, đây là lần đầu hôn môi, đã thế còn hôn mạnh bạo như vậy hoàn toàn là do Lương Diễn dẫn dắt, hầu như cô không theo kịp tiết tấu của anh.

Nếu không phải Lương Diễn phát lòng ‘từ bi’ nửa chừng, hơi dừng lại chút, có khi cô thật sự nghẹt thở mất.

Lương Diễn tỉ mỉ càn quét sạch vị ngọt sót lại trong miệng cô, nhưng bản thân cô lại ngọt hơn đường, hút anh vào đó lúc nào không hay.

Thư Dao bị anh hôn đến choáng váng, đợi sau khi tất cả kết thúc, cô mới khϊếp sợ mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Người từ trước đến nay dịu dàng lịch thiệp vậy mà lại cưỡng hôn cô.

Nhưng mà…

Thật kí©h thí©ɧ nha!

Lương Diễn nắm cằm cô: “Ai cho phép em ăn kẹo của người lạ?”

Thư Dao không biết anh có ý gì, giải thích: “Hứa Thế Sở cũng không tính là người xa lạ, anh ấy muốn hợp tác với em, cũng coi như là đối tác.”

“Thằng nhóc ấy là Playboy, cho em kẹo biết đâu lại có ý gì thì sao?” Lương Diễn bác bỏ quan điểm của cô hỏi, “Em nghĩ đây là kẹo dẻo gấu thông thường sao? Hiện tại rất nhiều người xấu, bọn họ sẽ ngâm kẹo trong thuốc kí©ɧ ɖụ©, để cho kẹo hấp thu hoàn toàn chất kí©h thí©ɧ rồi mới đóng gói bao bì. Với loại kẹo này một cô gái bình thường sẽ gục trong 3 viên, huống chi là em?”

Thư Dao sửng sốt: “Thật sự có chuyện như này?”

“Cho nên anh cần đảm bảo miệng em không còn sót bất cứ tạp chất gì.” Ngón tay Lương Diễn di chuyển trên cánh môi Thư Dao, ánh mắt có chút nguy hiểm, “Em rất thích ăn kẹo?”

Thư Dao gật đầu

Thực ra cũng không phải thích hay không thích mà do bác sĩ căn dặn cô cần bổ sung lượng đường nhất định nên cũng tạo thành thói quen.

“Đáng tiếc ở đây anh lại không có kẹo mềm!” Lương Diễn mang theo mùi rượu cồn thoang thoảng trên người, anh cúi đầu, đặt cằm trên đỉnh đầu Thư Dao, thanh âm khàn khàn, “Chỉ có kẹo cứng thôi, Tiểu Anh Đào, em có muốn ăn không?”