Chương 33-1: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội nhẹ (2)

Edit: Chianti

Đặng Giới khϊếp sợ đứng hình tại chỗ.

Anh ta cảm thấy tam quan của mình trong nháy mắt bị đánh nát hoàn toàn, tan vỡ, đập đi xây lại một lần nữa.

Nhưng Đặng Giới lại không có chút cảm giác nào như đập đi xây lại, cứng đờ đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Lương Diễn.

Như là lần đầu tiên biết đến vị đại ca này của mình.

Ngây người một lúc, Lương Diễn đã chậm rãi đi đến trước mặt anh ta.

Đặng Giới nhìn vết cào khả nghi trên cổ Lương Diễn.

Cào qua da, ba vết, rất chỉnh tề.

Đặng Giới là tay già đời trong ngành lưu luyến bụi hoa, đương nhiên cũng biết ý nghĩa của mấy vết cào này .

Trong cảm giác thẹn, sợ hãi, bất an, phẫn nộ mãnh liệt, thế mà Đặng Giới còn có chút hâm mộ lỗi thời

Đại ca của anh ta đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể bị cô gái gầy yếu như thế cào thành cái dạng này?

Dù cho hình thể nhỏ như Thư Dao, có thể chịu được để Lương Diễn lăn lộn sao?

Nếu đại ca coi trọng Thư Dao mà nói, vậy mấy chuyện ngu xuẩn mấy ngày nay anh ta làm ——

Suy nghĩ ngắn ngủi này cũng chỉ vừa lóe lên, Đặng Giới chợt nhớ tới những lời ban nãy mình vừa nói, mồ hôi lạnh dính sát quần áo, kinh sợ nhìn Lương Diễn: “Đại ca……”

Lương Diễn rất bình tĩnh, không vội không nóng.

Trợ lý Lâm bên cạnh đưa lên một bộ bao tay, Đặng Giới nhận ra đó giống cái sử dụng vào lúc chơi súng.

Đặng Giới thử nói sang chuyện khác: “Đại ca, hôm nay anh muốn đi sân bắn à?”

Cũng không đúng mà, thành phố này không có sân bắn ngoài trời.

Lương Diễn yêu thích súng ống, hiện giờ sân bắn lớn nhất cả nước chính là Tây Kinh, Lương Diễn là khách quen.

Đặng Giới không có thiên phú đó, đi theo Lương Diễn hai lần, cảm thấy quả thực như là tự rước lấy nhục, lúc sau liền không đi nữa.

Anh ta biết Lương Diễn bắn súng rất chuẩn, không thua gì người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

Chẳng qua Đặng Giới không rõ vì cái gì Lương Diễn lại chấp nhất tiến hành luyện tập bắn súng như thế.

Lương Diễn mang bao tay, ý bảo anh ta đi vào trong thư phòng nhỏ: “Qua bên kia nói chuyện.”

Đặng Giới quan sát vẻ mặt của anh, cũng không có cái gì khác thường, vì thế thành thành thật thật theo ở phía sau.

Vừa vào đến cửa, Đặng Giới lập tức xin lỗi: “Đại ca, em thật không biết Thư Dao cô ấy ——”

Một câu không nói xong, đã bị Lương Diễn đá một cú thật mạnh vào ngực.

Không kịp đề phòng đột nhiên chịu một cú như vậy Đặng Giới chật vật ngã về sau, đυ.ng vào bàn vuông lẫn bình hoa ở phía sau, tuy rằng trên mặt đất đã lót thảm dày nhưng vẫn phát ra âm thanh nặng nề. Bình hoa vỡ vụn thành miếng, hoa diên vĩ cắm ở bên trong bị bẻ gãy, nước thấm ướt thảm. Mà Đặng Giới đặt mông ngồi dưới đất, tay phải vừa lúc ấn lên mảnh nhỏ, mảnh sứ vỡ vụn đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến anh ta một câu cũng không nói nên lời.

Càng đau hơn là một cú kia của Lương Diễn, Đặng Giới cảm giác xương ngực của mình chắc cũng gãy hết rồi, trên trán đổ mồ hôi lạnh, khí lạnh toát ra.

Trợ lý của Đặng Giới ở bên cạnh sắp bị dọa choáng váng, cô ta làm gì đã từng chứng kiến trường hợp bạo lực gần như thế, đứng ở bên cạnh cửa, ngón tay không ngừng phát run, bị trợ lý Lâm “Uyển chuyển” mời đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.

Cửa phòng đóng lại, trong căn phòng to lớn tức khắc chỉ còn hai người Lương Diễn cùng Đặng Giới.

Đặng Giới vẫn không rõ ràng tình huống trước mắt, tay đầy máu, vừa mới định giãy giụa đứng lên, Lương Diễn duỗi tay, bóp cổ anh ta, mạnh mẽ ấn Đặng Giới lên cửa sổ bên cạnh ——

Cửa sổ mở rộng ra, nửa người Đặng Giới đều lộ ở bên ngoài, gió lạnh cùng cảm giác không trọng lực làm anh ta hoảng sợ vạn phần. Yết hầu bị Lương Diễn bóp, một câu anh ta cũng nói không nên lời, đôi mắt vì sợ hãi mà sung huyết đỏ lên.

Đặng Giới chưa từng thấy dáng vẻ này của Lương Diễn.

Đặng Giới sợ hãi người anh họ này từ tận đáy lòng.

Khi còn nhỏ Lương Diễn cũng không như vậy, anh đối xử với ai cũng rất tốt, ôn hòa có lễ; nhưng khi Lương Diễn vừa mới học sơ trung, xảy ra chuyện ngoài ý muốn —— bị đối thủ làm ăn của ba Lương phái người bắt cóc, hai ngày sau mới được cứu trở về, từ sau khi trở về, tính cách Lương Diễn phát sinh biến hóa vi diệu.

Nhân thời gian dài dưỡng khi không có để hô hấp, yết hầu càng ngày càng đau làm Đặng Giới cảm thấy hít thở không thông, anh ta muốn bẻ tay Lương Diễn ra, nhưng chỉ là tốn công vô ích.

Lương Diễn hàng năm đều rèn luyện tập thể hình, thể chất vốn đã tốt hơn trăm ngàn lần so với anh ta; hơn nữa áp chế về chiều cao, Đặng Giới không hề có năng lực phản kháng.

Quả thực chỉ như kiến càng rung cây.

Ánh mắt Lương Diễn lạnh lùng, nhìn chăm chú Đặng Giới bên cạnh đang hít thở không thông: “Về sau đừng tiếp tục đánh chủ ý lên người Dao Dao.”

Lương Diễn thu tay, năm ngón tay khép lại, đè vào cổ Đặng Giới, cảm giác đau đớn mãnh liệt lẫn hít thở không thông khiến anh ta giãy giụa không thôi.

Như con cá bị ném lên bờ, không khí trong phổi từng chút từng chút bị ép ra một cách khó khăn.

Từng câu từng chữ trong lời Lương Diễn, gõ khắc vào lòng anh ta: “Dù sao dì ba cũng chỉ có một đứa con là cậu, dù sao giữ lại cho dì ấy.”

Vào lúc trước mắt Đặng Giới biến thành màu đen dường như sắp ngất xỉu tới nơi, cuối cùng Lương Diễn cũng buông tay ra.

Hô hấp bị dừng một thời gian nay lại tràn vào cổ họng, Đặng Giới đau đớn muốn chết, ngồi xổm trên mặt đất, gian nan há miệng hô hấp không khí.

Trong sự sợ hãi, đại não hỗn loạn của Đặng Giới được không khí tràn vào, bỗng nhiên ý thức được một việc.

Ngay từ đầu là Thư Thế Minh chuẩn bị cùng anh ta liên hôn mà.

Rõ ràng là Lương Diễn “Hoành đao đoạt ái”, chẳng qua Đặng Giới chỉ theo đuổi bình thường thôi, anh ta có làm gì sai đâu?

Đặng Giới bủn rủn ngồi dựa vào vách tường, tay phải còn đang chảy máu, cảm giác choáng váng ngắn ngủi đánh sâu vào đại não anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm Lương Diễn, gian nan mà nói: “Anh giúp em tiến vào hội đồng quản trị, em thề về sau sẽ dành hết mọi tôn trọng với Thư Dao, không có tâm tư gì khác.”

Lương Diễn nghe anh ta nói xong, trên mặt không có cảm xúc gì, gỡ bao tay xuống: “Không tồi, học được cách nói điều kiện.”

Đặng Giới không biết lời này của anh có ý gì, ngay sau đó, Lương Diễn đi đến bên người anh ta, lấy mũi nhọn giày nâng cằm anh ta lên, nhìn chằm chằm Đặng Giới từ trên cao xuống: “Cậu có tư cách gì để nói chuyện với tôi?”

Tay phải Đặng Giới còn đang chảy máu, mảnh sứ vỡ bén nhọn đâm vào, anh không dám động, dù sao lòng bàn tay vốn đã bị thương. Mũi giày đặt ở chỗ yết hầu của Đặng Giới, hơi dùng một chút lực, đã đè chặt yết hầu của anh ta.

Lại một lần nữa thiếu hụt dưỡng khí, Đặng Giới hô hấp khó khăn, bị bắt ngẩng mặt lên đối diện cùng Lương Diễn.

Lương Diễn nên đôi bao tay vừa tháo xuống lên mặt anh ta một cái thật mạnh, Đặng Giới không tránh được, miễn cưỡng nhận một cú.

Lại mở to mắt lần nữa, anh ta nhìn thấy trên mu bàn tay Lương Diễn nổi gân xanh, không hề văn nhã như ngày xưa.

Dữ tợn hơn hẳn so với tướng mạo văn nhã của anh.

Trong lòng Đặng Giới bỗng nhiên xuất hiện khủng hoảng.

Cuối cùng anh ta cũng kịp phản ứng lại, vừa rồi ý đồ nói điều kiện với Lương Diễn của mình đến tột cùng có bao nhiêu ngu xuẩn.

Từ nhỏ đến lớn, phàm là chuyện Lương Diễn đã quyết định, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể sửa đổi.

Thí dụ như khi còn bé, hôn ước gia trưởng tiện miệng nói giỡn, cũng bị Lương Diễn trực tiếp cự tuyệt.

“Đặng Giới,” Lương Diễn cúi người nhìn anh ta, “Trước khi định đàm phán với tôi, trước hết cậu hãy ước lượng xem bản thân đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng. Nếu cậu không phải là em họ ruột của tôi, hiện tại tôi cũng chẳng thể nói chuyện với cậu một cách tâm bình khí hòa thế này đâu.”

Trong lòng bàn tay Đặng Giới vẫn là máu, anh ta ngây ngốc.

Cái này mà gọi là tâm bình khí hòa?

Hiện tại anh ta sắp thở không nổi nữa rồi, mảnh sứ trong tay phải còn chưa có lấy ra, máu chảy nhiều như thế, vậy mà Lương Diễn lại xem hiện tại gọi là tâm bình khí hòa?

Cằm Đặng Giới bị nâng lên nay đã tê dại, may mà cuối cùng Lương Diễn cũng chịu buông chân, nhưng lại đạp lên trên quần áo Đặng Giới, thong thả ung dung mà lau khô chút máu dính trên đế giày.

Chẳng sợ vừa mới làm những việc này, ánh mắt Lương Diễn lạnh lùng, lạnh lùng như kiểu anh chỉ vừa mới làm một việc rất đỗi bình thường.

Anh càng là bình tĩnh, Đặng Giới càng sợ hãi.

Đặng Giới bị thần thái của anh ngay phút này dọa sợ, thở mạnh cũng chẳng dám

Bỗng nhiên, thư phòng nhỏ bị người ta gõ cửa, Lương Diễn nghe được giọng nói cực nhẹ của Thư Dao truyền tới từ bên ngoài: “Lương Diễn, anh ở đâu?”

Ánh mắt Lương Diễn khẽ biến, anh thu lại chân đang đạp trên người Đặng Giới, cảnh cáo nhìn Đặng Giới, điều chỉnh cúc áo áo sơ mi, đi đến trước cửa thư phòng, kéo cửa ra, giọng nói ôn hòa: “Tỉnh rồi à?”

Thư Dao đứng ở cửa, không nghĩ tới Lương Diễn có thể tới mở cửa nhanh như vậy, hoảng sợ.

Rõ ràng cô nhớ kỹ tất cả những gì phát sinh tối hôm qua, bao gồm cả khi tắm đột nhiên đầu đau muốn nứt ra, Lương Diễn ôm cô đi trên giường nghỉ ngơi, kiên nhẫn dỗ cô.

Lúc này Lương Diễn mặc áo sơmi quần tây chỉnh tề, tươi cười ôn hòa, nhìn không ra có gì khác thường.

Mà Thư Dao lại nhìn đến Đặng Giới ở phía sau đang cố sức đứng lên.

Trên người Đặng Giới còn mặc đồ bệnh nhân.

Chỉ là ánh sáng cũng không quá đủ, Thư Dao không có nhìn thấy trên đồ bệnh nhân của Đặng Giới có máu, cũng không thấy được lòng bàn tay bị mảnh sứ cắm vào, không ngừng đổ máu.

—— Dù sao Đặng Giới cũng là em họ của Lương Diễn.

Thư Dao theo bản năng mà nghĩ đến chuyện “Đoạn tử tuyệt tôn” tối hôm qua, cảm giác cực kỳ chột dạ nảy lên trong lòng, cô há mồm: “Tối hôm qua tôi ——”

Lời này vừa ra, Đặng Giới cũng sắp khóc, anh đi phía trước một bước: “Thư Dao, ngày hôm qua là do tôi uống nhiều rượu, đầu óc nóng lên, làm chuyện sai lầm, em có thể tha thứ cho tôi không?”

Tay còn chảy máu, Đặng Giới không dám rút cái mảnh sứ vỡ kia, lo lắng ảnh hưởng đến thần kinh.

Sau khi cảm giác đau đớn kịch liệt qua đi, hiện tại toàn bộ tay đều đã tê mỏi, một chút tri giác cũng không có.

Như khúc gỗ rồi.

Bởi vì mất máu quá nhiều, còn có chút lạnh căm căm.

Thư Dao không chú ý tới tay anh ta, chỉ nhìn đến tảng lớn xanh tím trên cổ, hoảng sợ.

Lương Diễn nhạy bén cảm nhận được con nhóc run lên một chút, bất động thanh sắc đặt tay lên trên vai cô, kéo vào trong lòng ngực ôm ôm.

Thư Dao cũng không có cự tuyệt anh đυ.ng vào.

Cô thật cẩn thận mà nhìn Đặng Giới: “Cổ của anh ——”

Đặng Giới không dám trả lời, trước nhìn mắt Lương Diễn. Lương Diễn không cười, ánh mắt lạnh lùng.

Đặng Giới không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, môi khô nứt.

Lương Diễn cúi đầu, nhìn Thư Dao trong lòng ngực, mỉm cười giải đáp nghi hoặc của cô: “Cậu ta vừa mới đi cạo gió.”

Đặng Giới lập tức nói: “Đúng rồi, buổi sáng cổ họng có hơi đau.”

Thư Dao lần này nghe được, giọng nói của Đặng Giới bây giờ giống như con vịt bị bóp chặt yết hầu.

Vẫn là cái loại vừa thiến xong này.

Có cái sở thích mới sáng sớm đã đi cạo gió đặc thù như thế này, lưu lại dấu vết dữ tợn như vậy, xem ra thầy cạo gió có sức lực không nhỏ.

Đặng Giới nhìn trộm vẻ mặt của Lương Diễn, căng da đầu tiếp tục xin lỗi Thư Dao: “Thật xin lỗi, Dao…… Thư Dao, tôi không nên có những suy nghĩ đó.”

Thư Dao ở trong lòng ngực Lương Diễn, rất rộng lượng cười với anh ta: “Không có việc gì đâu, đều đã qua.”

Đặng Giới thở phào nhẹ nhõm.

Tay phải máu chảy, không tiếng động nhỏ lên trên thảm.

Lương Diễn ôm lấy bả vai Thư Dao, trước khi cô phát hiện khác thường, mang cô rời đi, hỏi: “Mới vừa tỉnh?”

Thư Dao thành thành thật thật trả lời: “Hình như em nghe được tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, bừng tỉnh.”

“Hiện tại có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.”

“Cái đó, về chuyện em đá Đặng Giới,” Thư Dao chủ động nhắc tới, “Không phải em cố ý.”

“Là cố ý mới tốt,” Lương Diễn lạnh lùng nói, “Vốn dĩ là cậu ta làm chuyện sai trái, xứng đáng. Lần sau mà gặp lại tình huống này, em phải dùng hết sức, phí bồi thường anh chịu trách nhiệm.”

Thư Dao lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Lương Diễn không bởi vì chuyện này mà tức giận với cô.

Cô nhịn không được nhìn về phía Lương Diễn.

Thần sắc của anh nhìn không ra cái gì khác thường, chẳng sợ tối hôm qua Thư Dao “phát bệnh:, anh chưa từng có chút nghi vấn nào với chuyện này.

Lần trước cũng vậy, ở hậu trường trò chơi phát bệnh, Lương Diễn cũng không hỏi vì sao.

Thật giống như anh đã sớm biết cô có bệnh.

Thư Dao thử thăm dò hỏi: “Đêm qua có phải em uống say phát điên hay không?”

Lương Diễn rũ mắt nhìn cô, cười: “Là có chút điên.”

Thư Dao thấp thỏm bất an: “Em đây ——”

Lương Diễn phất tay với trợ lý của Đặng Giới đang đứng ở bên cạnh, ý bảo cô ta đi trong thư phòng nhỏ nhìn Đặng Giới.

Trợ lý đã sớm nghe được động tĩnh trong phòng, cô biết ông chủ nhà mình đánh không lại Lương Diễn, gần như sợ hãi chạy đi vào.

Trên mặt Lương Diễn đã sớm không còn vẻ ngoan độc như lúc giáo huấn Đặng Giới ban nãy, ôn tồn lễ độ: “Tối hôm qua em còn cầu hôn anh, còn nói muốn Tết Trung Thu năm sau kết hôn với anh.”

Thư Dao: “…… Hả?”

Thừa dịp cô uống rượu cái gì cũng không nhớ được liền bắt đầu gạt người, có phải không hay lắm không?

“Em còn nói em rất đáng thương, độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, còn không có người mình thích. Nhưng đặc biệt đặc biệt thích anh, muốn ở bên anh.”

Thư Dao: “……”

Ối mẹ, nếu không phải cái gì cô cũng nhớ rõ, cô thật sự sẽ bị Lương Diễn lừa rồi.

Ngữ điệu này thật giống như lời cô sẽ nói.

Anh thật sự quá am hiểu bắt chước.

Lương Diễn thở dài: “Anh thấy em thành kính cầu hôn như thế, thật sự không đành lòng, đã đồng ý với em rồi.”

Thư Dao: “Cái gì?”

Lương Diễn nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, cười, duỗi tay nhéo gương mặt của cô: “Đùa em thôi.”

Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, đặt tay ở trên ngực: “Làm em sợ muốn chết.”

“Nhưng mà,” Lương Diễn đổi chuyện, ý bảo cô xem vết cào trên cổ mình, “Tối hôm qua em một hai phải ngủ với anh, còn bắt lấy anh, trên ngực cũng có dấu răng của em ——”

“Từ từ,” Thư Dao kinh hoảng mà nhìn dấu móng tay rõ ràng trên cổ Lương Diễn, suýt nữa ngu luôn, “Đây là em làm?”

“Tối hôm qua em một hai phải ôm anh ngủ, sau khi ngủ còn nói mớ, còn cào anh bị thương,” Lương Diễn liếc nhìn cô một cách đầy thâm ý, “Em nói muốn anh hái anh đào.”

Thư Dao đối với chuyện hái anh đào còn có ấn tượng, nhưng dưới sự miêu tả của Lương Diễn những chuyện “Trong mộng hành hung” lại không hề nhớ tới.

Thẳng đến khi ngồi trước bàn ăn, cô còn rơi vào trong cảm giác không thể tin nổi.

Cô duỗi tay cầm chiếc đũa một cách cứng đờ, chột dạ đến mức không dám nhìn vào đôi mắt Lương Diễn.

Lương Diễn mới vừa ăn một lát, liền đi ra ngoài nhận điện thoại.

Có lẽ là đề cập đến chuyện riêng, anh tránh Thư Dao.

Thư Dao cầm lấy đũa, vừa mới nếm mấy miếng, nhìn thấy tay phải của Đặng Giới bọc như củ cải trắng, đi ngang qua nhà ăn.

Nhìn thấy Thư Dao, Đặng Giới liếc nhìn trái phải, sau khi xác nhận Lương Diễn không ở đây, anh ta mới đi vào.

Chỉ có một mình Thư Dao, lá gan của Đặng Giới tức khắc lớn không ít, dù vậy vẫn không dám nói chuyện lung tung: “Không nghĩ tới đấy, thế mà em lại ngủ được với lão đại nhà anh, trâu bò.”

Lúc Đặng Giới nói, thật sự âm dương quái khí, khâm phục cũng là thật sự.

Dưới ánh mắt tràn đầy tình của của Đặng Dưới,loại như Lương Diễn hơn hai mươi năm mới nói chuyện yêu đương lần đầu, yêu đương hai ba tháng sau lại tiếp tục độc thân ba năm, quả thực là quái thai.

Đặc biệt thân phận giống như Lương Diễn, bình thường gặp phải quyến rũ cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể tưởng tượng.

Đã từng có người mở tiệc chiêu đãi Lương Diễn, mời vài minh tinh nhỏ lại đây. Nhưng mà, từ đầu đến cuối, những người đó ngay cả góc áo của Lương Diễn cũng không đυ.ng tới được.

Bởi vậy có người phỏng đoán Lương Diễn thích kiểu sạch sẽ, cố ý dựa theo yêu cầu tìm thanh thuần, nhưng mà Lương Diễn vẫn không dao động, thậm chí ngay cả nói cũng chẳng thèm nói, trực tiếp lui về.

Chạm vào vách tường vài lần, trợ lý Lương Diễn lộ ra tiếng gió, nói anh rất chán ghét loại hành vi này.

Những người trước đây từng cố gắng tìm người cho Lương Diễn, chuyện làm ăn cũng bị gác lại. Những người khác cuối cùng cũng ngộ đạo, hóa ra Lương Diễn chống đẩy cũng không phải là làm ra vẻ.

Anh thật sự không có hứng thú với chứ sắc.

Tinh lực Lương Diễn có trên cơ bản tất cả đều dùng trong công việc, Đặng Giới thậm chí nghĩ cũng có chút đồng tình, đại ca nhà mình chỉ sợ chỉ có thể tự mình giải quyết du͙© vọиɠ. Suy bụng ta ra bụng người, Đặng Giới càng thêm cảm thấy định lực đại ca nhà mình mạnh mẽ khủng bố.

Đặng Giới không nghĩ ra, Lương Diễn sao lại coi trọng Thư Dao.

Thư Dao đẹp thì có đẹp, nhưng cô…… tuổi có phải hơi nhỏ không?

Đặng Giới vốn tưởng rằng, Lương Diễn thích sẽ là cái loại con gái dịu dàng trí thức, mà không phải kiểu bông hoa nhỏ như Thư Dao.

Thư Dao biết tối hôm qua mình không phát sinh tiếp xúc sâu với Lương Diễn, nhưng Đặng Giới nói xong lại khiến cho cô cảm thấy không khỏe.

Cô khách khí mà nói với Đặng Giới: “Trâu bò như nhau.”

Đặng Giới bị cô dùng bốn chữ không mặn không nhạt nghẹn trở về, có chút không cam lòng mà cảm thán: “Vốn dĩ nên là hai người chúng ta liên hôn.”

“Pháp luật không cho phép tôi và anh ở bên nhau,” Thư Dao mặt không cảm xúc đánh gãy lời anh ta, “Cả người lẫn vật không thể thông hôn.”

Đặng Giới: “……”

“Vốn dĩ tôi chỉ cảm thấy tình cảm của anh phóng đãng, ý thức trách nhiệm không mạnh, hiện tại tôi phát hiện tôi sai rồi,” Thư Dao nhìn anh ta, nghiêm túc mà nói, “Không nghĩ tới anh lại dùng phương pháp dơ như thế lừa con gái nhà người ta, thật làm người khác ghê tởm.”

Đặng Giới sửng sốt.

Hiện tại cùng Thư Dao đang nói chuyện với anh, hoàn toàn khác với khí chất dịu dàng vô tội bên Lương Diễn, càng như con mèo chuẩn bị vồ mồi, lộ ra móng sắc bén, bén nhọn.

Đặng Giới hỏi: “Tôi ghê tởm chỗ nào?”

Thư Dao hỏi lại: “Trừ bỏ bạn gái anh nuôi ở ngoài, anh khẳng định cũng chơi gái rồi đúng không?”

Chạm đến đôi mắt trong trẻo của Thư Dao, Đặng Giới mất tự nhiên dời tầm mắt.

Trường hợp nào mà anh ta chưa từng thấy qua, tuy rằng không có quá chủ động, nhưng đưa tới cửa, chỉ cần anh ta có thể ăn, ai đến Đặng Giới cũng không cự tuyệt ——

Không nói lời nào, có nghĩa là cam chịu.