Chương 11: Cá muối (11)

Tai nạn chết người.

Thư Dao hơi muốn hỏi một chút, tai nạn chết người trong miệng anh là thế nào.

Rốt cuộc là mất một thứ hay thừa một thứ nhỉ?

Tiếc là cô không dám hỏi lại.

Hội trưởng Bạc có câu nói rất hay, "Chính vì cô đeo kính mắt màu vàng nên nhìn cái gì cũng thấy là màu vàng," Thư Dao sợ mình thấy cảnh khiêu d*m nên không dám tìm hiểu phản ứng của Lương Diễn.

Chân vững vàng chạm đất, Lương Diễn cũng không cộc cằn đẩy phắt chân cô ra ngay, mà lại chọn sử dụng cách thức dịu dàng đó.

Đôi chân vừa rồi còn linh hoạt kiêu ngạo, điên cuồng gây sự giờ cựa cũng không dám cựa, đặt trên đất một cách đàng hoàng tử tế.

Món xôi gà lá sen trước mặt nhất thời cũng chẳng còn thơm nữa.

Lương Diễn gập khăn ăn vừa chạm vào cô thành một hình vuông, rồi anh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ đó: "Tỉnh rượu rồi hả?"

Đầu óc Thư Dao thong thả quay vòng, cuối cùng cũng phản ứng kịp.

Thư Dao lập tức bước xuống theo bậc thang anh đưa ra, đầu gật như giã tỏi: "Tỉnh tỉnh, chân thành cảm ơn ngài Lương đã quan tâm."

-- Thật ra cô chưa uống giọt rượu nào hết, chỉ mới uống một lon sữa Vượng Vượng.

Lương Diễn nói: "Ngày mai tôi cần bạn học Thư giúp đỡ."

"Có liên quan tới việc ngài tham gia đêm tiệc Trung thu ư?"

"Có liên quan."

Ánh mắt Lương Diễn rất bình tĩnh: "Tối mai là tiệc sinh nhật của em gái tôi, tôi cần một người bạn gái, em có rảnh không?"

Thư Dao sửng sốt: "Chuyện đó liên quan gì tới đêm tiệc Trung thu?"

"Đương nhiên là có," Lương Diễn nhẹ nhàng bâng quơ, "Nếu không có người đi theo, tâm trạng tôi sẽ không vui. Tâm trạng không vui, cũng khó mà đồng ý yêu cầu của ai đó được."

Thư Dao bắt đầu do dự.

Rảnh thì đương nhiên cô có.

Nhưng --

Nếu là sinh nhật của em gái anh, có lẽ còn phải gặp cha mẹ anh rồi thì bạn bè, thân thích,...vv... một đám đông, mà trong kế hoạch sẵn có của Thư Dao, cô chuẩn bị vui vẻ tốt đẹp chơi một ván 《 Hồng Hoang 》, trồng trồng thảo dược, câu câu cá, sau đó ngồi chờ đến 00 giờ cập nhật bản mới...

Lương Diễn bổ sung: "Tiệc tư nhân nên không đông người lắm, toàn là bạn bè thôi."

Thư Dao lại do dự.

Mãi lâu sau, cô lưỡng lự hỏi: "Vậy tôi có phải uống rượu không?"

Tửu lượng Thư Dao rất kém.

Không thể đυ.ng vào giọt rượu nào.

Kể cả bia, cô uống một chén thôi cũng sẽ say bí tỉ.

Một ly là gục.

"Không cần," Lương Diễn lạnh nhạt nói, "Tôi chỉ cần một cô bạn gái thôi."

"Anh không được tiếp xúc cơ thể với tôi."

Lương Diễn không hề cau mày chút nào: "Được."

"Cũng không thể để xảy ra chuyện "qua đêm cùng một phòng" được," Thư Dao nói, "Không thể đến những nơi lố trớn."

Yêu cầu đằng sau làm Lương Diễn bật cười: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như quán bar quán đêm và những nơi tương tự."

"Sẽ không."

"Tôi đồng ý với anh."

Lương Diễn nở nụ cười: "Mai tôi sẽ dặn người khác tới đón em."

"Ừ."

Thư Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô cầm chiếc muỗng nhỏ, nếm thử một trái anh đào nhỏ.

Anh đào đã được lấy hạt ra cẩn thận, bên trong không thêm quá nhiều đường, không biết làm thế nào mà lại hơi chua chua, mềm dẻo vừa phải.

Thư Dao rất thích.

Trong khi ăn anh đào, cô không nhịn được, trộm giương mắt nhìn Lương Diễn.

Lương Diễn đã đổi một dáng ngồi khác.

Anh vẫn liên tục uống trà lạnh, đã không còn hơi nóng nhưng cũng không bảo phục vụ đổi mà uống hết ly này đến ly khác.

Hơn nữa còn chưa ăn gì.

Thư Dao không dám đi nghiên cứu kĩ ẩn ý trong lời nói của anh nữa, liếc mắt chỉ thấy ngón tay thon dài của anh vuốt ve thành cốc sứ trắng, lộ ra vết chai trên lòng ngón tay.

Cô không nhịn được nhớ đến xúc cảm vừa rồi, chóp tai không khỏi hơi đỏ lên.

Stop stop.

Lại nghĩ nhiều nữa, các anh chồng trong truyện của cô sẽ ghen mất.

Thư Dao thấy Lương Diễn đang uống nước, tò mò hỏi: "Sao anh không ăn gì thế? Không hợp khẩu vị sao?"

"Gần đây hỏa khí hơi vượng," Lương Diễn bình tĩnh mở miệng, "Hạ hạ nhiệt."

Thư Dao ồ một tiếng.

Thảo nào ban nãy tay anh nóng đến thế.

Cô còn tưởng nhiệt độ cơ thể của đàn ông toàn thế giới đều hơi cao cơ.

-

Rạng sáng hôm sau, Dao Trụ Khuẩn lại lại lại bị chửi.

Thái Quát thế mà lại lấy tài khoản Dao Trụ Khuẩn chủ động để lại lời khen dưới khu bình luận Weibo của ngôi sao ca nhạc nữ trẻ Lạc Cẩm Ương, hòng kéo tương tác --

"Dao Trụ Khuẩn: Thích nghe giọng bạn lắm đó, nguyện vọng của mình là sẽ có một ngày nào đó được hợp tác với bạn @ Lạc Cẩm Ương: Xin chào, nguyện vọng của bạn là gì?"

Nhưng Lạc Cẩm Ương vốn được xây dựng hình ảnh là một người bướng bỉnh lỳ lợm, cô ta hoàn toàn không nể mặt Thái Quát, lập tức châm chọc khıêυ khí©h Dao Trụ Khuẩn.

"Lạc Cẩm Ương: Thôi đi, chị gái vạch lá tìm sâu, chửi đổng khí thế thế này, tôi hợp tác với chị gái làm gì? Nghe chị chơi bài Đạn Miên Hoa?"

Fan càng chung sức bảo vệ, châm biếm Dao Trụ Khuẩn giờ muốn nổi đến phát rồ rồi, thấy gì nổi cũng muốn chõ mặt vào.

Lạc Cẩm Ương vừa debut hai năm, người đẹp hát ngọt, xây dựng hình ảnh là người dám yêu dám hận. Cũng chính vì hình ảnh xây dựng tạo nên điểm ưu khuyết rõ rệt, cộng thêm ngón giọng đích thực khá tốt, vì thế cô ta nổi tiếng một cách chóng mặt.

Buổi sáng, Thư Dao lướt Weibo thấy Lạc Cẩm Ương châm biếm Weibo Dao Trụ Khuẩn, kéo theo đó, fan Lạc Cẩm Ương cũng nhanh như chớp để lại bình luận phía dưới --

"Tiếng đười ươi cào lan can còn dễ nghe hơn tiếng đàn của chụy gái."

"Đầu trâu mặt ngựa ở đâu dám chõ mặt cọ nhiệt thế này? Muốn nổi đến điên rồi à?"

"Bế Cẩm Ương nhà tui đi, say bye cọ nhiệt nhó."

...

Bình luận dưới chút nữa hơi tục tĩu, thậm chí còn có liên quan đến cả công kích cá nhân.

Tuy tài khoản đã không trong tầm kiểm soát của Thư Dao từ lâu, nhưng nhìn cái tên "Dao Trụ Khuẩn" bị fan Lạc Cẩm Ương lôi ra chửi bới năm sáu bảy tám chín mười lần, cô cũng chẳng biết trong lòng mình thấy thế nào nữa.

Cứ như thể đóa hoa mà cô cẩn thận từng li từng tí che chở, nở rồi cũng tiếc không hái xuống lại bị người ta hái rồi tùy ý giẫm lên, oán hận đạp nát nó dưới chân.

-

Thư Dao vốn tưởng Lương Diễn và em gái của anh sẽ tổ chức sinh nhật trong nhà, nào ngờ, cuối cùng địa điểm lại nằm trong một sân nhà phong cách Giang Tô.

Trúc rủ xuống mọc thành bụi, hành lang khúc khuỷu, khi đến vừa đúng lúc mặt trời lặn, cô vừa hoàn thành tiết toán cao cấp dài 100 phút, còn hơi mơ mơ màng màng, tinh thần không phấn chấn.

Lương Diễn đứng chờ cô nơi cuối hành lang, nắng chiều tà tà mạ một lớp ánh sáng mông lung trên tóc anh, nốt ruồi mỹ nhân nơi mắt dường như cũng bị ánh sáng ấm áp đó hòa tan.

Sắc đẹp quá mê người, Thư Dao ngẩn ngơ một lát mới gọi một tiếng: "Ngài Lương."

Lương Diễn cúi đầu nhìn cô: "Xưng hô thế này hơi gượng gạo, em có thể đổi cái khác."

Đổi xưng hô khác?

Thư Dao nghĩ nghĩ: "A Diễn? A Lương? Anh Lương? Anh Diễn? Anh thấy cái nào được?"

Cô không nghĩ ra.

Lương Diễn tạm dừng ba giây: "Hay là gọi anh trai đi, em thấy sao?"

Thư Dao nghe thế, nhìn anh như nhìn đầm rồng hang hổ, câu nói "anh lẳиɠ ɭơ thế" suýt bật ra khỏi miệng, lại bị cô hung bạo áp xuống.

Cô thành thật đáp: "Thế có vẻ không hay lắm đâu?"

Lương Diễn nhìn chằm chằm một gốc cây anh đào nhỏ yếu bên cạnh.

Cây anh đào vô cùng gầy yếu, cho dù được người chủ cây che chở kĩ lưỡng, nhưng vì lúc nhổ trồng trước đó đã làm rễ cây bị tổn thương, nên giờ nó vẫn yếu ớt, be bé, cành cũng nhỏ, mãi mới có thể sống sót, ngay cả hoa cũng không nở được.

Những thứ dễ hỏng như thế, vốn đã không dễ trồng, nếu di chuyển sang nơi khác cũng phải chăm bẵm mãi mới có thể trở lại bình thường.

Có thể sinh trưởng tốt đẹp dưới nắng âu cũng đã may mắn lắm rồi, nào dám yêu cầu xa vời nó nở rộ hoa.

Lương Diễn thản nhiên nói: "Tùy em."

-

Buổi sáng Lạc Cẩm Ương vừa khịa nhà giàu marketing "Dao Trụ Khuẩn", ngoài tinh thần sảng khoái, còn nhận được một lời mời.

Đặng Giác mới cô ta đến hát mấy bài hát, nói rõ là tiệc tư nhân, trả giá cao vô cùng.

Người đại diện của cô ta hơi bất an: "Cẩm Ương, em thấy thế nào?"

Hiện giờ Lạc Cẩm Ương kiếm ăn được, đang lúc nổi, cũng có đủ tiếng nói trong công ty, cô ta hồn nhiên không thèm để ý, dặn dò người đại diện: "Thông báo buổi chiều đẩy đi hết cho em, bữa tiệc này em chắc chắn phải đi."

Lạc Cẩm Ương không ngốc, cô ta hỏi bóng hỏi gió, biết hôm nay là sinh nhật Lương Khước Quỳ, vậy trong bữa tiệc tư nhân này, chắc chắn anh trai cô ấy là Lương Diễn ắt cũng sẽ tham gia.

Lạc Cẩm Ương đã biết Lương Diễn từ lâu.

Vào ba năm trước, khi cô ta còn chưa debut, có một video clip quay lén vô cùng nổi tiếng trên mạng.

Trong phòng bao kiểu Trung Quốc, người đàn ông đi giày tây ngồi ngay ngắn, trong lòng là một thiếu nữ mặc quần xanh, mặt rất nhỏ, tóc dài, da trắng như tuyết, một tay níu chặt cà vạt của người kia, xoắn nó rối thành một nùi mà vẫn không chịu buông tay.

Dường như đang cáu kỉnh.

Video được quay ở vị trí cách đó rất xa, không có tiếng, chỉ có thể nhìn thấy hình như người đàn ông nọ thở dài, rồi ôm cô, cúi đầu hôn má cô gái, một tay bưng bát, tay kia cầm thìa, đút cô từng thìa từng thìa anh đào hấp đã tách hạt.

Kiên nhẫn lại dịu dàng.

Đoạn video đó nhanh chóng lưu truyền trên mạng, nhưng chưa đến nửa ngày, đã lặng yên không một tiếng động biến mất.

Tất cả bản sao cũng ra đi êm ái.

Không nhìn rõ mặt người đàn ông lắm, nhưng có người nhắc tới, nói đó chính là Lương Diễn.

Mà nhân vật như Lương Diễn, thường ngày đương nhiên Lạc Cẩm Ương sẽ không gặp được.

Lạc Cẩm Ương từng trộm lấy ảnh chụp ra để so sánh, cô ta nhận ra ảnh và người giống nhau đến mười phần.

Lạc Cẩm Ương lấy làm may mắn vì đã được nhìn video đó một lần trước khi bị xóa, mặt cô gái trong video nhìn không rõ lắm, nhưng bầu không khí rất đỗi tự nhiên mà thân mật giữa hai người làm cho ai nhìn cũng thấy trong lòng ngọt ngào, tỏa bong bóng ùng ục ùng ục.

Điên cuồng muốn yêu đương, muốn trở thành cô gái được anh kiên nhẫn dỗ dành.

Tinh Tham lúc trước khai thác Lạc Cẩm Ương cũng từng tiếc nuối nói rằng lần đầu thấy Lạc Cẩm Ương, còn tưởng cô ta chính là cô gái trong video.

Vì cô ta có chiều cao hình thể xêm xêm cô gái trong video clip nên thoạt trông, đúng thật là hơi giông giống.

Nhưng sau đó, cô gái nọ không hề xuất hiện.

Mà người ở bên cạnh Lương Diễn cũng đều kiên quyết phủ nhận, nói Lương Diễn vẫn luôn độc thân, chưa qua lại với ai bao giờ.

Trong đời sống cá nhân, trước nay Lương Diễn đều tự hạn chế mình, anh rất ít khi tham dự cuộc gặp có tính quan hệ bất chính. Anh không thích nữ sắc, lúc bàn chuyện làm ăn cũng không muốn có người đẹp đi cùng, lâu dần, hễ là những nơi có anh, người khác cũng ăn ý không dẫn oanh oanh yến yến đi theo nữa.

Đây là lần đầu tiên Lạc Cẩm Ương và Lương Diễn giao tiếp bên ngoài.

Đến tận lúc trước khi bước qua cửa, tâm trạng Lạc Cẩm Ương vẫn kích động như thủy triều dâng.

Mà tâm trạng kích động đó, vào lúc nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Lương Diễn, đã biến mất không còn tăm hơi.

Tuy đoạn video đó mơ hồ không rõ, thời gian cũng qua đã lâu, nhưng Lạc Cẩm Ương vẫn liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra, rằng Thư Dao rất giống với cô gái quần xanh trong video.

Đều gầy gầy yếu yếu, đều có làn da trắng như tuyết.

Mặt... cũng giống vô cùng.

Lạc Cẩm Ương kinh ngạc.

Lòng nghĩ thì nghĩ, nhưng cô ta hoàn toàn không dám nói ra.

Trong phòng có rất nhiều người, có không ít người mà Lạc Cẩm Ương muốn bấu víu cũng không trèo lên nổi, cả trai lẫn gái, đều là bạn bè, thật sự hoàn toàn không có những người lung tung bát nháo.

Trong phòng có đầy đủ thiết bị âm thanh, Lương Khước Quỳ chọn một ca khúc nổi danh của cô ta trước, Lạc Cẩm Ương tâm trạng thấp thỏm, liên tục nhìn Lương Diễn, trong lòng căng thẳng, khó tránh khỏi hát sai mấy nốt.

Lương Diễn dường như không phát hiện.

Anh ngoài đời thật còn điển trai hơn cả trong tưởng tượng của Lạc Cẩm Ương, không hề tỳ vết. Nhưng khí chất lại quá thanh cao xa cách làm lòng người sinh khuất phục, chỉ có nốt ruồi mỹ nhân dưới mắt mới khiến anh trở nên sống động, dính chút mùi khói lửa dưới trần gian.

Lương Diễn vẫn luôn nhìn Thư Dao ở bên cạnh, Thư Dao không phát hiện ánh mắt của anh, cô tò mò đánh giá Lạc Cẩm Ương.

Dưới cái nhìn nóng bỏng chăm chú như thế của Thư Dao, hát xong một bài, trên trán Lạc Cẩm Ương đã rịn mồ hôi.

Người bên cạnh đều rất nể tình vỗ vỗ tay, chỉ riêng Lương Diễn không nói một lời, nhẹ nhàng đặt di động lên bàn.

Lạc Cẩm Ương hơi giật mình.

Lương Diễn không hề dao động, bưng cốc trà bên cạnh lên, uống một hớp, mặt không cảm xúc.

Cứ như thể chẳng nghe được gì.

Không, kể từ lúc Lạc Cẩm Ương bắt đầu ca hát đến giờ, Lương Diễn chẳng thèm liếc cô ta đến một cái.

Lạc Cẩm Ương không biết ý anh sao, cô ta đứng tại chỗ, không biết làm sao.

Lương Diễn không nhìn cô ta, mà hỏi Đặng Giác, như đang truy trách: "Sao anh lại để cô ta đến đây?"

Trước nay Lương Diễn đều xử sự nhã nhặn, rất ít khi hờn giận.

Nhất là ở trước mặt người nhà, Lương Diễn càng không phát cáu.

Đặng Giác còn chưa thấy anh khó chịu như vậy, há to mồm, lại không nói được gì.

Mặt Lạc Cẩm Ương hết xanh lại trắng, cố lấy can đảm hỏi anh: "Ngài Lương, ngài thấy tôi hát không xuôi tai ư?"

Lương Diễn rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn cô ta: "Nếu cô tự mình biết mình một chút thì lẽ ra không nên mặt dày đặt một câu hỏi ngu xuẩn như thế."

"Giọng cô thua cả bầy khỉ trong rừng Amazon."