"Chỗ này rõ ràng trống rỗng, không hề có gì cả." Một người lẩm bẩm.
Nghe người đàn ông nọ nói, Đàm Vĩnh bỗng nhiên tái mặt: "Chết rồi, ngày đó hướng dẫn viên du lịch chỉ bảo chúng ta tới đây dùng cành liễu mới gãy tự đánh mình, nhưng hắn lại không nói rằng cành liễu sẽ ở trong bãi tha ma này.”
Bây giờ họ đang đứng giữa bãi tha ma. Địa hình ở đây tương đối cao, bốn phía không có vật cản gì, khắp nơi chỉ có gạch vụn và bia mộ đổ nát.
Nó hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn không có cỏ mọc lên. Thì đâu ra có cây lớn ở đây?
Nếu ở đây vốn dĩ không có cây liễu thì tìm đâu ra cành liễu chứ!
Vừa rồi hắn còn thầm vui mừng vì quy tắc này không quá khó.
Nhưng với bây giờ!
Chắc chắn, phó bản sẽ không tử tế với người chơi như vậy.
Trong lòng Đàm Vĩnh nghĩ ngợi đủ kiểu, hắn nhấc chân bước trở về.
Tần Phi đứng cách xa Đàm Vĩnh, hai tay chắp sau lưng, mặt vô cảm nhìn hắn.
Đàm Vĩnh bị ánh mắt của Tần Phi làm cho khϊếp sợ, đi được mấy bước không nhịn được mà dừng lại. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Phi hỏi: "Các cậu sao không di chuyển đi?”
Tần Phi khoanh tay nói: "Anh nghĩ anh có thể tìm được sao?"
Họ không phải là nhóm người chơi đầu tiên đến bãi tha ma này. Nếu cấp độ này dễ dàng như vậy thì hôm nay thiếu niên tên Lâm Nghiệp ngày hôm qua sớm đã trở lại.
Mặc dù cậu ta có chút hoảng sợ khi mới vào phó bản, nhưng nhìn chung cậu ta cũng là một người thông minh, kiên định. Chỉ cần có một chút cơ hội sống sót, cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thật ra, Tần Phi chỉ nói một câu không mang cảm xúc hay chỉ trích gì, rất bình tĩnh, nhưng khi qua tai Đàm Vĩnh, nó lại thành một sự giễu cợt.
"Mày!" Sau khi bị Tần Phi làm nhục mặt, Đàm Vĩnh thẹn quá hóa giận, sải bước đi về phía xa.
Một số người chơi mới vẫn luôn đi theo hắn, thấy tình hình hiện tại không biết có nên tiếp tục đi theo hay không, lưỡng lự đứng đó.
Đám người đó nhìn Đàm Vĩnh rồi lại nhìn Tần Phi, tự hỏi phải làm gì.
Tần Phi chớp mắt, mỉm cười với những người đó: "Anh ta dễ nổi giận ghê."
Cậu chỉ là nói sự thật mà thôi.
Chẳng lẽ hắn không nhận ra sao? Kể từ khi bọn họ bước vào bãi tha ma này, cảnh vật và những con đường xung quanh dần trở nên mơ hồ.
Có vô số ảo ảnh trong phó bản này, nếu có gặp phải một quỷ chắn tường trong đây cũng chẳng có gì to tát.
Quả thật, Đàm Vĩnh giận dữ bước đi ngày càng xa. Nhưng sau vài giây, hắn lập tức quay trở lại từ phía bên kia dưới ánh mắt của mọi người.
Một nhóm người chơi ở đây bất lực nhìn hắn đi từ xa đến gần, rồi quay lại rồi quay lại với đám người bọn họ. Khi hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy họ, Đàm Vĩnh đột nhiên sững người, trong mắt đầy vẻ mù tịt.
"Này, không cần phải xấu hổ, chúng ta đều là người quen cả mà." Tần Phi cười nói.
Đàm Vĩnh: "..."
Lúc đầu thì không thấy xấu hổ lắm, nhưng khi cậu nói vậy, có vẻ hắn không xấu hổ cũng không được.
Đàm Vĩnh nhăn mặt, không thể tin được, đổi hướng bước đi tiếp.
Sau một thời gian, hắn tiếp tục quay trở lại vị trí cũ.
"..."
Đàm Vĩnh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, khuôn mặt đen xì nổi gân, hắn ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Tần Phi nhún vai: "Chúng ta không thể ra ngoài."
Tiêu Tiêu, Trình Tùng và những người khác đang đi lại giữa các bia mộ, nhưng dù có di chuyển thế nào cũng không thể rời khỏi khu vực này.
Đúng như dự đoán, phó bản không cung cấp bất kỳ giải pháp nào để giải quyết vấn đề. Nơi giống như mê cung này là cách để bẫy họ. Nếu không tìm ra đường về, người chơi chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết của chính mình đang đến gần.
"Mẹ nó, mày nói gì vậy??" Đàm Vĩnh không thể tin được, ngoáy ngoáy lỗ tai, để chắc chắn mình không nghe lầm, lại ngẩng đầu lên trợn trừng mắt nhìn Tần Phi.
Làm sao lại có người có thể giữ bình tĩnh như vậy ngay cả khi cái chết đang cận kề đến chứ?
Khi Đàm Vĩnh nghĩ đến cái chết bi thảm của Hoa Kỳ Vĩ sáng nay, những mảnh gỗ vụn trên mặt đất, thi thể vỡ vụn như bột mịn, những mảnh thịt thối rữa thấm đẫm máu trên mặt đất, hắn không khỏi run rẩy toàn thân.
Tần Phi vừa nói xong, đám người chơi trong bãi tha ma lập tức trở nên hoang mang.
Một số thì loạng choạng mò mẫm, một số khác thì chạy nhốn nháo như đàn gà con mất mẹ.
"Lối ra! Lối ra ở đâu!"
"Nếu không tìm được cây liễu, tất cả chúng ta đều sẽ chết!"
Những tiếng kêu chói tai xé nát bầu trời như bản nhạc buồn khắc nghiệt.
Đầu óc Đàm Vĩnh nặng trịch, những tiếng động dần dần tích tụ thành một tiếng gầm ù ù. Đầu óc hắn hỗn loạn, cả người bồn chồn như thể bị ngâm trong một thùng nước sôi.
Tấm bia đá chặn đường phía trước đột nhiên trở nên đặc biệt chói mắt, khiến Đàm Vĩnh đỏ bừng mắt, đưa tay muốn đẩy nó ra.
Hắn đẩy nó ra thế nhưng tấm bia đá không hề di chuyển.
Đàm Vĩnh cuối cùng không thể nhịn được nữa mà dùng chân đá mạnh vào tấm bia đá.
"Răng rắc!"
Một tiếng trầm vang lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, trên tấm bia đá có những vết nứt xuất hiện rõ ràng, những mảnh đá vụn rơi xuống từ đó.
Đàm Vĩnh sợ ngây cả người.
Hắn không còn có thể suy nghĩ bình thường nữa, hoảng sợ lùi lại và ngã phịch xuống đất.
Một âm thanh nứt quỷ dị phát ra từ tấm bia đá.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Đàm Vĩnh run rẩy, hoàn toàn không để ý đến những người chơi cách đó không xa đang nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi khó có thể hình dung được.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Đàm Vĩnh.
Đàm Vĩnh gần như muốn trút hơi thở cuối cùng. Vào lúc này, hắn ước gì những người chơi lâu năm đó có thể đến giúp đỡ hắn!
Thật không may, điều đó là không thể.
Hắn đã đắc tội với nhiều người với tâm trí điên rồ của mình.
Hắn hối hận quá!