Trước sự mong đợi nồng nhiệt của Đàm Vĩnh, Trình Tùng thờ ơ quay mặt đi.
Không khí trong sân nhỏ yên tĩnh như chết, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt lặng yên trôi qua, hắt những bóng đen lắc lư nhảy múa như quỷ trên tường sân.
Trong bầu không khí kỳ lạ và khó chịu này, Đàm Vĩnh nghiến răng, nghiến chặt, thả lỏng và lại siết chặt nắm đấm...
Cuối cùng, hắn đột nhiên đứng dậy, lấy tay lau mặt, sải bước đi về phía cổng sân.
Người đàn ông bên cạnh Đàm Vĩnh nhìn thấy vậy sửng sốt, vội vàng đưa tay kéo anh: "Anh Đàm, sao anh lại đi rồi?"
Nhưng Đàm Vĩnh đi mà không hề quay đầu lại: “Tao còn làm gì được nữa? Người khác không nói cho tao biết, tao không được phép tự mình ra ngoài tìm manh mối à?!”
Hắn dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn lại, đầy bất mãn: “Ai muốn đi với tao không?”
Người chơi nhìn Đàm Vĩnh với vẻ ngạc nhiên hoang mang.
Hành động của Đàm Vĩnh giống như một tín hiệu, những người chơi đang ngồi cùng nhau chỉ biết bối rối nhìn nhau, sau đó như chợt hiểu ra điều gì đó, họ lần lượt đứng dậy và đi về phía cửa.
Những người vẫn đang nuôi dưỡng ảo tưởng cố gắng sống sót qua ngày, ẩn náu trong làng như một con rùa rụt cổ, cuối cùng đã nhận ra một sự thật vào lúc này, họ lao ra ngoài giống như những quả bóng bay bơm đầy dũng khí. Họ lao về phía trước, sợ hãi rằng mình sẽ tụt lại sau những người khác.
Bị bỏ lại phía sau là càng gần cái chết!
"Cái này..." Lăng Na sửng sốt.
Nhưng trong nháy mắt, chỉ có một số ít người đã đến từ đường ban ngày vẫn ngồi ở đó.
"Chúng ta có cần...?" Tôn Thủ Nghĩa do dự nhìn về phía cửa.
Để không vi phạm quy tắc "đêm không đi đơn", mấy người chơi mới về cơ bản tạo thành một đơn vị nhỏ gồm ba người.
Nhưng bọn họ vừa nghe Tần Phi nói, bây giờ tất cả đều nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, chưa nói đến hợp tác, nếu thực sự gặp nguy hiểm, ngay cả việc hợp tác đơn giản nhất có khi còn không làm việc.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc lao ra ngoài một cách hấp tấp chẳng qua chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Tôn Thủ Nghĩa muốn bước tới để ngăn cản những người mới đến đang cực kỳ hưng phấn, nhưng gã cũng lo lắng rằng những người chơi lâu năm xung quanh sẽ cho rằng gã là kẻ tọc mạch.
Tần Phi nhìn về những bóng lưng đang xô đẩy nhau, vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt dường không có biểu cảm thừa thãi.
Màn đêm che đi vẻ mặt trong sáng ôn hoà của thường ngày cậu, trông lạnh lùng sắc bén hơn ban ngày rất nhiều: "Cần gì?"
Cậu chỉ liếc nhìn bên đó, sau đó lại thờ ơ nhìn lại: “Bọn họ sẽ không tin anh đâu.”
Những gì Tần Phi nói đương nhiên là sự thật.
Những người mới tới trước đây luôn tỏ ra tin tưởng vào những người chơi lâu năm trong phó bản và thậm chí còn bám lấy họ, lần này khi họ ra ngoài trong bóng tối, không ai cố gắng đưa một cành ô liu cho họ.
Mấy người đó đã không tin tưởng họ từ lâu.
Trong khoảnh khắc Tần Phi đánh thức mọi người khỏi hỗn loạn, đám người nhanh chóng nhận ra một vấn đề cực kỳ thực tế.
Trong tình trạng như hiện giờ, việc làm chủ được thông tin có nghĩa là làm chủ được huyết mạch của sự sống còn.
Đối với lễ hội làng vào ngày thứ bảy, sáu người sẽ bị chọn từ những người chơi còn sống sót.
Nhưng không ai biết được các phó bản sẽ được sàng chọn như thế nào.
Có phải là hoàn toàn ngẫu nhiên? Hay có điều kiện gì không?
Người chơi có nhiều thông tin hơn chắc chắn sẽ có lợi thế rất lớn trong quyết định sống sót cuối cùng.
Chưa kể việc vừa rồi Tần Phi từ chối trả lời Đàm Vĩnh, trong mắt người khác, hành động đó đã trở thành bằng chứng rõ nhất cho động cơ thầm kín của cậu.
Nhân tiện, tự nhiên những người chơi cùng ra ngoài vào ban sáng cũng bị gắn mác “không phải người tối” theo.
Sự tin tưởng giữa các người chơi nhanh chóng giảm sút, mọi người trở nên nghi ngờ lẫn nhau.
Trong tình huống này, nếu Tôn Thủ Nghĩa liều lĩnh bước tới thuyết phục họ, không những không ai cho rằng gã có ý tốt mà còn coi gã như một vật cản trở việc khám phá phó bản của họ.
Tôn Thủ Nghĩa im lặng thở dài và nhìn những người chơi tập trung ở cổng nghĩa trang với vẻ mặt phức tạp.
Những người mới vào phó bản này nhìn chung không có trình độ cao nhưng họ đều có rất nhiều hiểu biết.
Tuy nhiên, hành động của Tần Phi rõ ràng đã làm mới lại sự hiểu biết của Tôn Thủ Nghĩa đối với cậu.
Gã đã hoàn toàn phát hiện ra rằng chàng trai trẻ bí ẩn họ Tần này, bề ngoài có vẻ dịu dàng, dè dặt và dễ gần, nhưng thực ra trong lòng lại điềm tĩnh và mạnh mẽ đến mức khó tin.
Cho dù đó là khi lý trí phân tích các thông tin trùng lặp, khi đối mặt với nhân tính hay sự thờ ơ với sinh tử, chắc chắn đây không phải là điều mà người bình thường có thể đạt được.
"Không sao đâu." Tôn Thủ Nghĩa lại ngồi xuống.
Thực tế thì Tôn Thủ Nghĩa cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng gã cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ rằng người mà những người gã đã ở bên hai ngày đêm có thể sẽ chết.
Nhưng gã cũng biết rằng không làm gì vào lúc này là điều đúng đắn.
Cách đó không xa, cổng nghĩa trang đang chậm rãi đóng lại, bóng lưng của đám đông biến mất ở cuối tầm nhìn. Tiếng bước chân lộn xộn cọ xát trên mặt đất phủ đầy tiền giấy trắng, phát ra âm thanh kẽo kẹt nặng nề và thấp áp tiếng thở dốc trầm thấp của một ông già.
Tiêu Tiêu nhìn về hướng đó, vẻ mặt có chút phức tạp khó tôi: “Có lẽ chúng ta không nên nói cho bọn họ biết chuyện này.”
Nếu không nói, họ có thể sống lâu hơn.
Nhưng bây giờ... họ không biết mình sẽ có thể nhìn thấy bao nhiêu người trong số những người đó vào bình minh ngày mai.
Cậu ấy dừng một chút, sợ Tần Phi hiểu lầm, vội giải thích: "Em không có ý trách anh đâu."
Tần Phi cũng không để ý, đôi mắt màu hổ phách vẫn trong suốt sáng ngời, cậu thản nhiên xua tay.
"Sống hay chết do số mệnh quyết định." Chàng trai trẻ khẽ nhếch đôi môi mỏng bạc bẽo, bình tĩnh nói.
Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, những người chơi đó khó có thể thoát ra nếu chỉ dựa vào IQ của bản thân.
Cậu không thể làm gì được. Cậu quả thực có ý tốt trong việc chia sẻ thông tin, nhưng nếu phản tác dụng thì đó không phải lỗi của cậu.
Tiêu Tiêu sửng sốt không nói thêm gì nữa.
Mấy người chơi cũ đang ngồi tôi chỗ, Tần Phi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đầu, tầm nhìn ngoại vi quét qua đám người cách đó không xa, cậu chợt nhận ra một vấn đề.