Sau đó nữa, mấy nhóm người đã không hẹn mà gặp nhau ở từ đường.
Khi cánh cửa cuốn Tần Phi vào, Lăng Na cùng Tiêu Tiêu đã đi tìm trưởng làng, nhưng không có cách nào nào, đành phải tức giận quay về nghĩa trang.
May mắn thay, Tần Phi đã tự mình giải quyết được, an toàn về nghĩa trang.
"Còn cậu thì sao?" Tôn Thủ Nghĩa hỏi, hỏi câu hỏi mà mọi người muốn biết nhất.
"Tôi á?" Tần Phi nghiêng nghiêng đầu: "Tôi bị kéo vào cánh cửa kia, thấy được một số thứ."
“Có lẽ, mấy thứ đó có thể giải thích tại sao hàng năm dân làng lại định kỳ tổ chức lễ hội làng.”
Đôi mắt của Tôn Thủ Nghĩa sáng ngời.
Mọi người nín thở, im lặng nhìn về phía Tần Phi.
Vì một vài suy tính riêng, Tần Phi đã che giấu đi một bộ phận trong lời tự thuật.
Ví dụ như sau cánh cửa kia là màu đỏ, hay cậu bị quỷ áo vàng suýt gϊếŧ hai lần nhưng đã thoát ra một cách khó hiểu.
Cậu chỉ nói ngắn gọn về những gì cậu nhìn thấy đằng sau cánh cửa.
Một con quái vật đang trong cuộc tàn sát.
Dân làng bỏ chạy tứ phía.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, những gì tôi nhìn thấy lúc ấy chắc chắn không phải là ảo cảnh, đây là chuyện thật sự đã xảy ra ở làng Thủ Âm vài chục năm trước."
Từ đường hiện tại ở làng Thủ Âm đã rất đổ nát, nhưng từ đường trong ảo cảnh vẫn còn mới. Lớp sơn trên cánh cửa của từ đường thật đã được sơn lại và hằn những vết trầy xước không thể che giấu, Tần Phi đã đối chiếu từng đặc điểm một.
Điều quan trọng nhất là, khi Tần Phi tỉnh dậy, cậu phát hiện dường như trong đám NPC chạy trốn, mình đã nhìn thấy trưởng làng và NPC già suýt bị họ làm tức chết khi còn trẻ.
Đặc biệt là NPC kia, Tần Phi đã nhìn thấy vẻ ngoài trẻ tuổi của ông ta trong mấy bức ảnh đen trắng ở nhà, giống hệt một người Tần Phi thoáng nhìn thấy.
Tất cả điều này đều chứng minh một sự thật.
"Làng Thủ Âm, Lâm Thủ Anh."
Tôn Thủ Nghĩa như nhận ra chuyện gì, khẽ lẩm bẩm.
Vị thần được làng Thủ m tôn thờ là Lâm Thủ Anh.
Nhưng vị thần mà họ tôn thờ đã biến thành một con quái vật khát máu, liên tục gϊếŧ chóc trong làng.
Đây là lý do tại sao làng lại luôn có lễ hội làng mỗi năm.
"Lâm Thủ Anh căn bản không phải là thần."
"Ngày mồng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm ở thôn Thủ Âm cũng không phải lễ hiến tế thần thổ địa."
Tần Phi gằn từng chữ một: "Mà là để trấn áp ma quỷ."
Vẻ mặt của chàng trai trẻ vẫn như cũ, tư thế ung dung, giọng điệu bình thản, rõ ràng không phải đang nói về hành trình thoát nạn của mình, mà là đang đứng trên bục giảng của trường học.
Đồng đội tập trung thành một vòng tròn, Tần Phi khoanh tay ngồi giữa đám đông.
Cậu nói không nhanh cũng không chậm, giọng điệu điềm tĩnh ôn hoà, tuy nhiên vào lúc này, mọi người hoàn toàn không thấy được an ủi khi nhìn vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ này, chỉ thấy sởn gai ốc.
"Sao đó thì sao?" Đàm Vĩnh vội vàng hỏi.
Lăng Na không thể chịu đựng nổi hành vi tham sống sợ chết, ngồi không hưởng lợi của Đàm Vĩnh, trợn trắng mắt.
Tôn Thủ Nghĩa thở dài: "Sáng nay tôi đã đến nhà của một dân làng NPC, có được một manh mối: mỗi năm làng Thủ m đều có người chết, năm nay có sáu người chết.”
"Sáu người này chết theo thứ tự mỗi tháng rất đều đặn, đương nhiên không phải cái chết bình thường.
Vì vậy, Tôn Thủ Nghĩa nghĩ rằng họ có thể dự đoán được rằng mỗi tháng dân làng sẽ gϊếŧ một người để cúng tế cho Lâm Thủ Anh.
Một năm có 12 tháng, năm nay chỉ có 6 vật hiến tế được lựa chọn. 6 người còn lại rõ ràng là được lựa chọn trong số những người chơi xui xẻo. Tôn Thủ Nghĩa nghĩ về sáu chuỗi tiền giấy đỏ ở cổng làng, nét mặt phức tạp.
Đàm Vĩnh cuối cùng cũng hiểu ra.
"Nhưng, nhưng…" Đàm Vĩnh lắp bắp, "Tại sao lại là chúng ta?"
Hiện tại ngay cả Tiêu Tiêu cũng không khỏi trợn tròn mắt: "Tự dưng anh bị đưa đến đây cho vui à?"
Hệ thống muốn một người chết vào canh ba, ai dám cho người đó sống đến canh năm đây?
Đàm Vĩnh nghẹt thở, miễn cưỡng nhìn về phía cổng lớn nghĩa trang.
Trong màn đêm u tối, màu đỏ như máu chói mắt không thể lý giải nổi.
Thì ra, là vậy.
Một lễ hội thường niên, những du khách biến mất một cách bí hiểm...
Đàm Vĩnh rùng mình.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến gì đó.
"Vậy theo như cậu nói, số lượng là một tháng một người." Đàm Vĩnh sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt loé sáng không chút sợ hãi.
Thân thể bắt đầu run run, vừa thở dốc vừa lẩm bẩm: "Vậy chỉ cần chúng ta. .. chết đủ sáu..."
Chết đủ sáu người.
Bây giờ đã có hai người chết.
Vương Thuận, người nổ tung trong bữa tiệc tối và Hoa Kỳ Vĩ, bị bức tượng đá gϊếŧ chết.
Hoặc có lẽ là ba - tên nhóc tên Lâm Nghiệp đã một ngày không quay lại, lành ít dữ nhiều
Tần Phi cười nói: "Không đúng."
Gần một nửa số người chơi im lặng, sắc mặt tái nhợt như mắc bệnh.
Có người không hiểu tò mò: "Tại sao?"
Tần Phi nhướng mày, liếc xéo người kia: "Anh có nhớ thông báo trên xe buýt không?"
Xe buýt?
Người đàn ông gật đầu ngơ ngác.
"Quy tắc thứ hai của buổi livestream." Tần Phi vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay thon dài vẽ trên mặt đất một vệt bất thường
"Đoàn lữ hành này có 18 thành viên. Hãy liên tục đếm số trong chuyến thăm. Nếu có thấy số lượng hành khách tăng vọt, hãy bỏ qua; nếu thấy số lượng hành khách sụt giảm thì đó là chuyện bình thường."
Tần Phi không có bất cứ bản nháp hay sổ ghi chép nào, nhưng cậu nói hoàn toàn chính xác với những gì radio đã nóu.
"Nếu số lượng du khách giảm xuống dưới 6, hãy quay lại khách sạn và gọi đến đường dây nóng của khách sạn, khách sạn sẽ chỉ định một hướng dẫn viên du lịch mới cho các bạn."
"Quy tắc đã nói, số lượng hành khách giảm đi là điều bình thường, nhưng cũng đưa ra số lượng tối thiểu là 6 người." Tần Phi ngẩng đầu lên.