Chương 41

"Ồ?" Trưởng làng hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời mơ hồ này: "Cậu không có ý kiến gì hay đề nghị gì sao?"

Khoảng cách giữa hai người rõ ràng không xa, nhưng giọng nói của trưởng làng lại vô cùng trống rỗng, như thể truyền đến từ một nơi rất xa.

Tần Phi tặc lưỡi trong lòng, biết ngay là ông già này sẽ không tha cho mình mà.

“Không ạ.” Giọng điệu của cậu rất chân thành, có chút do dự, tựa như đang suy nghĩ thật kỹ ý kiến của mình, nhưng lại không nghĩ ra được điều gì.

Nếu cậu thật sự nói một hai câu về khuyết điểm của làng, ai biết có bị đánh giá là thiếu tôn trọng hay không?

“Thật sao?” Giọng nói của trưởng làng dần dần có chút nham hiểm, phía trước truyền đến một thanh âm uy nghiêm: “Cậu chắc chắn chứ?”

Tần Phi bất động: "Cháu rất chắc chắn."

Trưởng làng dừng lại.

Trong ánh sáng lờ mờ, ông ta chậm rãi quay lại: “Ồ, vậy à?”

Khuôn mặt bình thường ban đầu đã thay đổi diện mạo từ lúc nào, làn da sưng tấy trong suốt, mơ hồ nhìn thấy những mạch máu xanh đen bên dưới. Đôi mắt gần như bị ép ra khỏi hốc mắt, máu chảy xuống hốc mắt, khóe miệng ông ta, trông xấu xí đến đáng kinh ngạc.

Phòng livestream ngay lập tức nổ ra những tiếng la hét.

"Mẹ kiếp!!!"

"Mẹ kiếp, đột nhiên cho tôi cận cảnh là có ý gì!"

"Hệ thống xin nói rõ ràng, người cần dọa là chủ phòng, không phải là khán giả!"

"** Hệ thống khốn nạn, không dọa được chủ phòng nên doạ chúng tôi đúng không??"

Điều này hoàn toàn chính xác. Trong màn sáng, chàng trai trẻ an toàn đứng giữa hành lang, thậm chí không kịp phản ứng với vẻ mặt nhăn nhó đột nhiên xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.

Hai người chỉ im lặng nhìn nhau.

Một thời gian dài.

Trưởng làng không nhịn được nữa: “Cậu... cậu có thể nhìn thấy tôi à?”

Tần Phi gật đầu: "Đương nhiên thấy."

Trưởng làng thật sự không hiểu: "Vậy cậu không sợ sao??"

"Đương nhiên là không." Trong mắt Tần Phi có ẩn ý gì đó: "Bề ngoài chỉ là thứ gì đó bên ngoài. Bên trong thì đầu lâu màu đỏ hồng, xương trắng, thịt trắng, tất cả đều là ảo ảnh.. Cho dù ông có thay đổi dung mạo, ông vẫn là ông thôi, không có gì phải sợ cả.”

Trưởng làng sửng sốt.

Khoan, sao tự nhiên bắt đầu truyền đạo rồi?

Trưởng làng đứng đó với vẻ mặt bối rối, dung mạo dần dần trở lại hình dáng ban đầu. Ông vẫn là một ông già với bộ râu và mái tóc bạc trắng, trông như phủ đầy bụi thời gian.

Tần Phi không có ý định thảo luận đề này: "Ông hỏi tôi có sợ hãi không là có ý gì?"

"Có lẽ nào..." Cậu đưa tay lên xoa nhẹ cằm, "Ông cố ý sao? Chỉ là muốn hù dọa tôi thôi à?

Để tôi nghĩ xem ông khi sợ hãi sẽ có phản ứng tiềm thức như thế nào - à, tôi biết rồi, sẽ hét lên."

Tần Phi nhướng mày cười: "Mặc dù không biết từ đường trong làng có quy tắc cụ thể thế nào... Nhưng hầu hết các từ đường trên thế giới đại khái không cho phép người ta ồn ào trong lòng làng."

Tần Phi vẻ mặt khó xử, nhưng lời nói lại tràn đầy ý xấu: "Trưởng làng cố ý dụ dỗ cháu vi phạm quy tắc à, tại sao chứ? Cháu đã làm sai mà ông ghét cháu vậy?"

Cậu cụp mắt xuống một cách đáng thương, hàng lông mi dài buông xuống, trông cậu như bị oan uổng: “Nếu cháu đã làm gì xúc phạm ông, xin hãy nói thẳng với cháu.”

"Đừng, đừng bôi nhọ khách du lịch đến làng Thủ m chỉ vì lỗi của cháu!"

Trưởng làng: "…"

Mẹ nó… tôi nói tôi bôi nhọ khách du lịch lúc nào? !

Tự nhiên bị ụp cho cái nồi to đuềnh vậy, trưởng làng không biết phải nói tiếp thế nào.

Ai đã dạy thằng cha này này nói chuyện vậy?

Đáng ghét không chịu nổi! !

Khóe miệng trưởng làng giật giật, quay đầu lại

không nhìn Tần Phi, tiếp tục đi về phía trước, dứt khoát đổi chủ đề:

"Chiều nay cậu... đã thấy gì trong từ đường?"

Ở góc khuất Tần Phi không thấy được, ánh mắt trưởng làng lóe lên, vẫn ẩn chứa ác ý.

"Cháu đã nhìn thấy một ông già."

Trưởng làng: ?

Trưởng làng: “Ai thế?”

Tần Phi hình dung trong đầu hình ảnh Lâm Thủ Anh không ngừng nôn mửa, cậu dừng lại, tìm một tính từ thích hợp: "Ông ta... tựa hồ ăn không được ngon miệng cho lắm.”

Trưởng làng: "…"

"Quên đi, quên đi." Trưởng làng tức giận xua tay, "Không muốn nói thì đừng nói."

Tần Phi thật là oan ức: "Cháu nói đều là sự thật, cháu mà nói dối sẽ bị sét đánh!"

Trưởng làng không để ý tới cậu. Cuộc trò chuyện này không tiếp tục được nữa rồi!

Cả hai ngừng nói chuyện trong suốt chặng đường còn lại.

Tần Phi không cảm thấy có vấn đề gì, hài lòng quan sát mọi hoàn cảnh trong làng.

Khi màn đêm buông xuống, dân làng dần dần xuất hiện ở hai bên đường, rửa rau hoặc phơi quần áo. Ngoại trừ vẻ mặt hơi đờ đẫn, họ không khác gì những ngôi làng bình thường.

Nhưng không biết vì sao, Tần Phi luôn cảm thấy mọi thứ xung quanh không ổn lắm.

Khi cậu bước đi trên đường, sương trắng xung quanh ngày càng dày đặc, hơi ẩm tràn vào, gần như nhỏ giọt nước.

Vẻ mặt của dân làng đi trên đường ngày càng trở nên cứng đờ.

Đây nhất định là làng Thủ Âm thật sự, trong lúc cậu bước vào cánh cửa màu đỏ, trong làng đã xảy ra chuyện gì chăng?

Hay toàn bộ ngôi làng đang thay đổi theo thời gian?

Tần Phi cụp mắt, chậm rãi bước đi trên đường làng, mở ra bảng thuộc tính của cậu. Giá trị SAN trên bảng vẫn còn cao.