Từ trong bóng tối, vị cứu tinh ở góc hành lang phía trước bước ra, theo sau cậu là Trình Tùng, ngay lúc cả hai xuất hiện, mặt sẹo đã cất dao găm đi.
Lăng Na nhanh chóng lui ra xa mặt sẹo, tựa vào tường thở dốc.
Tần Phi giải thích, sau khi bị tách khỏi đồng đội thì cậu và Trình Tùng bất ngờ gặp lại nhau.
Tần Phi mỉm cười nhìn về phía mặt sẹo: “Còn các anh thì sao?”
Cái này hoàn toàn là câu nói nhảm, bọn họ đương nhiên cũng giống vậy rồi.
Bây giờ đã quá rõ ràng, “con đường” trong ngôi miếu này có vấn đề. Có thể là thủ thuật che mắt, cũng có thể là trận pháp dịch chuyển , khi mọi người bước vào bên trong sẽ được dịch chuyển đến một nơi khác.
Mặt sẹo khóe miệng hơi run rẩy: “Chúng tôi cũng vậy.”
Trình Tùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm mặt sẹo, đánh giá vẻ mặt cau có như vừa nuốt phải ruồi của hắn ta, cảnh tượng vừa rồi chắc chắn hai người này đã thu vào tầm mắt.
Khuôn mặt hắn hiện lên tia hối hận.
Nhưng Lăng Na cảm thấy, hắn chắc chắn không phải hối hận vì đã ra tay với cô.
Tám chín phần mười là hắn chỉ đang bực bội, cho rằng Tần Phi và Trình Tùng xuất hiện không đúng lúc.
Trình Tùng không có ý định tính toán với mặt sẹo. Lăng Na cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Tần Phi ở một nơi nguy hiểm như thế này, vì vậy cô đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Chúng tôi đã phát hiện căn phòng kì lạ ở bên kia.”
Mặt sẹo miễn cưỡng đáp: “Phải.”
Tần Phi quả thật hứng thú: “Ồ.”
Bốn người nhanh chóng trở lại cánh cửa đang mở cách đó không xa.
Chỉ trong thời gian ngắn, mắt trần có thể nhìn thấy được sự khác thường của cánh cửa, điều đó đã trở nên rõ ràng.
Hành lang không có gió, không khí nồng nặc mùi chết chóc, bản lề cửa gỗ lại phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Những vết đen bám vào đáy cửa, giống như những vệt máu khô, vết nứt trên cửa dường như rộng thêm một tí, bóng tối dày đặc tràn ra từ bên trong.
Ngay sau đó, cánh cửa gỗ không có gió mà chuyển động.
Những tiếng cọt kẹt vang lên, ánh mắt của bốn người đều bị thu hút.
Giây tiếp theo, dưới ánh nhìn của mọi người, cánh cửa từ từ mở ra hai bên.
Tần Phi phản ứng rất nhanh, cậu lùi về sau một bước.
Mùi tro bụi nặng nề tràn ra từ cửa, hăng nồng khiến người ta muốn hắt hơi. Xuyên qua làn bụi bay ra, Tần Phi nhìn thấy những tấm linh bài tán loạn trên mặt đất.
Những tấm linh bài này đều có màu đen tím, kết cấu rất giống những chiếc quan tài trong nghĩa trang. Trên đó có khắc tên người mất bằng những nét chữ khác nhau.
Trình Tùng thì thầm: “Chỗ này trông như tế đường.”
Tần Phi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tế đường đúng như tên gọi, là nơi dùng để tế lễ. Đây cũng là gian phòng lớn nhất và quan trọng nhất trong điện thờ tổ tiên.
Trên bàn thờ hướng ra cửa tổ tiên có mười hai đế gỗ xếp ngay ngắn từ trái qua phải, nhưng chỉ có sáu tấm linh vị, sáu bệ còn lại để trống.
Triệu Hồng Mai.
Lý Hồng.
Trịnh Khắc Tu.
…
Tần Phi nheo mắt lại, trong ánh sáng mờ ảo cố gắng nhận ra cái tên được khắc trên linh bài.
Cậu nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Thông thường, là nơi thờ cúng tổ tiên, chắc chắn sẽ liên quan đến một gia tộc nào đó.
Ở Trung Quốc, nhiều ngôi làng đều có tổ tiên riêng, ban đầu các gia đình ở ngôi làng đó thường xuất thân từ một dòng dõi, hầu như người dân trong làng đều có cùng họ.
Nhưng trên bàn thờ tổ tiên này, mấy cái tên khắc trên linh bài lại hoàn toàn khác họ nhau.
Tần Phi để ý tới những bệ đế trống trơn còn lại.
Lễ tế làng.
Đó là sáu người trong làng đã chết theo từng tháng.
Sáu linh bài được dựng lên.
Du khách được đưa về ngôi làng.
Những người già trong làng hay lẩm bẩm lời mang hàm ý sâu xa.
Tất cả những việc quỷ dị này đều như mạng lưới dệt dày đặc, bao phủ lấy mọi người trong đó.
Không hiểu vì sao, Tần Phi cảm thấy bất an mãnh liệt đến khó hiểu, cậu nhanh chóng quay người nói nhỏ:
“Đi thôi.”
Đáng tiếc đã quá muộn.
Đột nhiên, một lực hút dữ dội quét qua từ cánh cửa đang mở phía trước, bốn người họ đứng ở cửa cùng nhau, Tần Phi không phải ở vị trí đầu tiên hay cuối cùng, nhưng không hiểu sao, lực hút đó đã xác định được cậu.
Tần Phi cảm thấy một cơn lốc dữ dội vây quanh mình, do tốc độ di chuyển quá nhanh, cậu thậm chí không kịp nhìn rõ quá trình bị cuốn bay, cậu chỉ nghe vài tiếng kêu kinh hãi, rồi nặng nề rơi vào trong căn nhà.
Khi thay đổi vị trí, tầm nhìn trước mắt nhanh chóng rút lại, Tần Phi thấy mặt sau của cánh cửa gỗ khắc hoa vốn bình thường, giờ đã bị bao phủ bởi một lớp sơn màu đỏ tươi!
Bịch một tiếng!
Tần Phi ngã mạnh xuống đất, các linh bài trong phòng rơi rải rác khắp sàn.
Trong tích tắc, cảnh tượng trước mặt Tần Phi đột nhiên thay đổi.
Màu đen đậm đặc từ bốn phía tràn vào, hai cánh cửa tự động đóng lại, Tần Phi ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy cửa đang dần khép, ba người kia biểu lộ vẻ mặt hoang mang.
“Đừng bước vào cánh cửa đỏ.”
“Đừng làm đổ những thứ trên bàn thờ tổ tiên.”
Tiếng hướng dẫn viên và ông lão lần lượt vang bên tai Tần Phi.
Tần Phi rất đau đầu, cậu đã vi phạm những điều cấm kỵ trên.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế như khi vừa ngã, nằm trên mặt đất, lưng hơi duỗi ra do căng thẳng, xương cụt đau nhức, cậu chống đất đứng dậy.
Bóng tối nhanh chóng rút đi do thủy triều, mọi thứ xuất hiện trước mặt Tần Phi vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Điện thờ vẫn như cũ, nhưng nó không hề giống như trước đây. Không xa, trên bàn thờ trống rỗng, những linh bài đã không còn ở đó, những tấm khác nằm rải rác trên mặt đất cũng đã biến mất. Tần Phi cau mày và thận trọng nhìn xung quanh.
Ngôi nhà trước mặt có vẻ mới hơn rất nhiều, lớp sơn trên cửa vẫn còn nguyên vẹn. Tần Phi dùng mũi chân chà xát lên sàn, mặt trên sàn nhà không dính bụi, sáng bóng như gương.