Cậu ta cũng nghĩ rằng chắc chắnnhững người chơi khác sẽ không cùng bọn họ đi về phía đông của làng, dù sao buổi livestream này thực sự có thể chết người.
Nhớ lại tử trạng bi thảm vừa rồi của Vương Thuận ở từ đường, toàn thân Lâm Nghiệp cảm thấy như nhũn ra.
Lâm Nghiệp không muốn chết.
Nhưng Hoa Kỳ Vĩ vừa lâm trận đã bỏ gánh, điều này cũng có nghĩa là, nếu đêm nay Lâm Nghiệp rời khỏi nghĩa trang, cậu ta khó tránh khỏi vi phạm đến hai quy tắc.
Lâm Nghiệp cắn răng, nhìn Hoa Kỳ Vĩ một cái, sau đó liền quay người, chạy nhanh ra ngoài cửa.
Tần Phi có chút đồng tình nhìn về phía bóng lưng Lâm Nghiệp.
Bên ngoài nghĩa trang, màn đêm tối đen khiến tim người ta đập ngày càng nhanh.
Đứa trẻ này hiện tại một mình chạy ra, không biết sẽ gặp phải điều gì.
Nhưng theo suy đoán Tần Phi, bây giờ Lâm Nghiệp rời đi, ít ra còn có một chút hy vọng sống, Hoa Kỳ Vĩ ở lại nghĩa trang, rất có thể hắn sẽ… Tần Phi bình tĩnh nhìn sang chiếc quan tài Hoa Kỳ Vĩ đang giả chết bên trong .
Nơi này có thể nói là vị trí an toàn nhất trong toàn bộ nghĩa trang, hai bên trái phải đều có những người khác chắn.
Vốn dĩ có không ít người quan tâm đến chiếc quan tài kia, nhưng bọn họ không nghĩ đến nó sẽ bị hắn đoạt trước.
Khoảng cách đến mười hai giờ đã chỉ còn ba phút, tất cả mọi người đều nhao nhao chui vào bên trong quan tài, không ai lãng phí thời gian tranh với Hoa Kỳ Vĩ, bởi vậy hắn ta cứ như vậy mà ung dung chiếm cứ nơi đó.
Tần Phi lẳng lặng nhìn vị trí Hoa Kỳ Vĩ một chút, tùy ý tìm một chiếc quan tài ở nơi hẻo lánh rồi chui vào, đưa tay kéo nắp quan tài nặng nề lên.
Vị trí của quan tài ảnh hưởng cũng không lớn, người đáng chết vẫn phải chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua tới gần rạng sáng.
Tần Phi lẳng lặng đợi trong quan tài, trong lòng thầm đếm từng giây.
Trình độ đếm giây của Tần Phi cực kỳ cao siêu, nói là máy bấm giờ hình người cũng không ngoa, khi đếm đến 180, cánh cửa nghĩa trang bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Có cái gì đó đã đến đây.
......
Ở ngay giữa nghĩa trang, Hoa Kỳ Vĩ đang nằm trong quan tài cũng nghe thấy tiếng mở cửa kia.
Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, sắc mặt người đàn ông trắng bệch đến đáng sợ, đầu ngón tay lạnh buốt, mồ hôi mịn không ngừng chảy ra từ thái dương.
Kẹt kẹt ——
Lại là âm thanh này.
Ngay sau đó, từ cửa sân vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Trái tim Hoa Kỳ Vĩ đập loạn.
Hắn không dám và cũng không phát ra được âm thanh nào lớn, chỉ có thể khàn giọng cố gắng nói chuyện với những người khác trong quan tài.
"Mọi người có nghe thấy không?" Hắn hỏi.
Nắp quan tài dày đã gắt gao ngăn trở giọng nói của hắn, chiếc rương chật chội truyền đến tiếng vang nhỏ xíu.
Không biết những người chơi khác không nghe thấy hay là không muốn trả lời, tóm lại, không một ai để ý đến hắn.
Toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn lại không gian nhỏ bé vuông vức này, chỉ còn lại một mình Hoa Kỳ Vĩ—— Cùng chủ nhân của tiếng bước chân đó.
Tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Càng lúc càng gần.
Hoa Kỳ Vĩ không rõ tiếng bước chân kia vì sao rõ ràng như thế, tựa như là vang lên từ chỗ sâu thẳm nhất trong tâm trí hắn.
Hắn gắt gao dán phía sau lưng sát vào vách quan tài, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể đem đến một chút cảm giác an toàn.
Cái quan tài ban ngày làm hắn hoảng sợ, giờ đây lại trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn.
"Đừng tới đây… Đừng tới đây... " Mặc dù không thấy bất cứ thứ gì, nhưng Hoa Kỳ Vĩ vẫn như cũ không dám mở mắt. Hắn cuộn mình lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Đi tới chỗ của người khác, đi tới chỗ của người khác....."
Đáng tiếc, hắn không được toại nguyện.
"Ầm!"
Bên ngoài nắp quan tài vang lên tiếng va chạm.
Thân thể Hoa Kỳ Vĩ run lên bần bật.
"Lâm Nghiệp? Lâm Nghiệp?" Hắn hô hào tên người chơi cùng hắn đồng bệnh tương liên.
Không có ai trả lời hắn.
Hắn lúc này mới nhớ tới, thiếu niên kia hình như đã một thân một mình đến phía đông của làng.
"Ầm!"
Một âm thanh khác lại vang lên, toàn bộ quan tài dường như rung chuyển cùng nhau.
Mùi máu dâng lên trong cổ Hoa Kỳ Vĩ. Hắn bỗng dưng trừng lớn hai mắt, trừng đến mức hốc mắt truyền đến đau đớn.
Rốt cuộc là thứ gì đã vào trong nghĩa trang?
Tiếng bước chân từ từ vòng quanh hướng Hoa Kỳ Vĩ, như thể chúng đang vây quanh hắn ta.
Nó muốn làm gì?
"Có ai không! Có ai không!——"Hoa Kỳ Vĩ rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, giật cuống họng quát ầm lên.
Ở góc bảng cá nhân của Hoa Kỳ Vĩ, lượng người xem đang điên cuồng tăng lên.
50, 80, 200, 500...
Thông báo của hệ thống điện tử vang lên liên tục bên tai hắn, nhưng hắn không hiểu những con số này có ý nghĩa gì.
Nơi đặt chiếc quan tài của Hoa Kỳ Vĩ bị va chạm với lực ngày càng lớn.
"Cùm cụp." Một cú va chạm mạnh đã khiến cho nắp quan tài nứt ra một khe hở.
Hoa Kỳ Vĩ nghẹn ngào gào lên.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua mây, chiếu sáng một vùng đất nhỏ trước mặt hắn.
Trong ánh trăng mờ ảo, Hoa Kỳ Vĩ trông thấy nửa khuôn mặt hiện ra từ vết nứt rộng chưa đầy một ngón tay trên nắp quan tài.
Đó là một cái đầu khổng lồ màu trắng xám, trên bề mặt đá là những hạt tròn thô ráp. Con mắt bên trái của nó hơi nheo lại, đang nghiêng đầu dò xét nhìn vào quan tài.
Các đường nét trên đầu lâu giống hệt như các bức tượng thần ở hai bên đường.
Tượng đá, sống lại rồi.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Ai đó cứu tôi với!"Hoa Kỳ Vĩ dùng tay chống lấy hai bên quan tài. Hắn muốn đứng dậy, muốn chạy trốn, nhưng sợ hãi đã rút hết khí lực bên trong cơ thể hắn. Hắn chỉ có thể ở bên trong quan tài, bất lực cử động hai chân.
Nắp quan tài bị xốc lên, một cánh tay to lớn thò vào trong quan tài.
"A!! A ——!!!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa màn đêm, quanh quẩn khắp nghĩa trang.
Tiếng cầu cứu của Hoa Kỳ Vĩ mỗi lúc một lớn.
Không nhận được lời đáp từ những người chơi khác, hắn thậm chí còn mở bảng cá nhân của mình, không chút liêm sỉ mà cầu cứu những khán giả không thấy mặt kia.
"Các người, các người có thể nhìn thấy tôi, các người có thể nhìn thấy tôi đúng không?"
"Mau cứu tôi, mau cứu tôi!! Các người muốn cái gì đều có thể ——— Muốn làm cái gì đều có thể!"
Vài giây đồng hồ sau.