Chương 8: Chạy trốn

Dung Tịch ngơ ngác mà nhìn hắn đi tới. Nam nhân bắt lấy tóc của cậu kéo tới trước mặt mình, tay mang theo lực đạo như muốn đem người nuốt vào bụng. Hắn hôn lên môi Dung Tịch, dây dưa một lúc. Mãi đến khi cậu sắp hít thở không thông, giãy giũa đạp vào người hắn, tên đó mới buông cậu ra, “Ngoan ngoãn chờ ông xã trở về được không?”

“Vâng....” Dung Tịch cúi thấp đầu.

“Muốn cái gì ông xã đều cho có thể cho em.” Nam nhân giống như ôn nhu mà nói: “Anh không ở đây đừng nghĩ tới việc trốn đi, nếu không hậu quả em biết rồi đấy.”

Dung Tịch thân mình cứng đờ. Tên này đang cảnh cáo cậu, hắn thật sự hiểu thấu suy nghĩ của mình. Dung Tịch cố nén sợ hãi trong lòng, cậu chậm rãi mà dựa vào vòm ngực rộng lớn của nam nhân, “Vậy anh hãy mau trở về nhé, tôi sợ lắm……” Nam nhân chịu không nổi hành động ỷ lại hắn này của Dung Tịch. Dung Tịch ở với hắn lâu như vậy, cậu biết nam nhân rất thích cậu làm nũng với hắn. Đây là ưu thế duy nhất của cậu, nếu không vận dụng không phải quá phí sao.

Nam nhân ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Dung Tịch, thưởng thức sự nũng nịu của cậu, ôn nhu mà vuốt ve, “Em sợ cái gì?”

“Tôi sợ, rất sợ một người.” Dung Tịch chôn đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của đối phương, sợ bị nhìn thấu tâm tư bé nhỏ trong lòng.

Nam nhân dựa vào đỉnh đầu Dung Tịch nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ, có phải nghĩ đến ông xã hay không?”

Dung Tịch run rẩy mà nắm chặt áo sơ mi của nam nhân không nói lời nào. Nam nhân cười khẽ, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ ông xã trở về được không?”

“Dạ.”

Nam nhân đi ra ngoài, đem cánh cửa ngăn cách cậu với thế giới với ngoài khóa lại. Dung Tịch nghe được thanh âm của khóa.

Dung Tịch ở trên giường nằm lăn lội qua lại. Đã rất lâu kể từ lúc nam nhân rời đi đến giờ cậu vẫn chưa thấy hắn quay lại. Phỏng chừng là thật sự đi rồi. Cậu đứng dậy tắt đèn, sau đó lại nằm trở về. Cậu sợ nam nhân ở dưới tầng hầm này có trang bị camera mini để theo dõi cậu. Dung Tịch biết nam nhân vì muốn chiếm hữu cậu mà chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Dung Tịch kéo dây xích đến phòng tắm, lật viên gạch trên nền nhà lên lấy ra một cái dao cạo râu. Cái này là nhân lúc nam nhân đổi dao cạo râu bị Dung Tịch trộm giấu đi, hắn không có nhận ra đồ vật bị lấy mất, cho dù hắn cố tình đem vật này nhưng vẫn bị Dung Tịch chui vào khe hở mà lấy được.

Đây là lần đầu tiên Dung Tịch được chạm vào cánh cửa này. Thời điểm nam nhân ở đây cậu chưa bao giờ dám tới gần. Đối phương du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh, không cho phép cậu ở trước mặt hắn lộ ra ý vị muốn chạy trốn. Nhưng cậu cũng đâu có cơ hội, bởi vì thời điểm nam nhân ở đây, bọn họ phần lớn thời gian đều ở trên giường.

Dung Tịch run rẩy mà dùng tay nắm chặt then cửa. Tim cậu đang điên cuồng nhảy lên. Nam nhân trước khi rời đi đã cảnh cáo làm cậu rất sợ hãi, nhưng điều làm cho Dung Tịch sợ hãi chính là cả đời này của cậu vĩnh viễn bị giam ở dưới cái hầm này không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Cậu ngày ngày sẽ phải làm nô ɭệ của hắn, cả đời phải xem sắc mặt một người mà sống.

Đây là một cái khóa điện tử, yêu cầu vân tay mới có thể mở ra, nam nhân đối cậu phòng bị thực cẩn trọng. Dung Tịch có chút tuyệt vọng, nhưng rất mau cậu ép bản thân phải bình tĩnh lại, vội vàng đi vào phòng tắm tìm đồ vật, chỉ cần có thể đem điện tử khóa đánh hỏng, cậu liền có thể đi ra ngoài.

Dung Tịch tay chân hoảng loạn. Cậu quyết định tắt đèn đi một lúc, để camera giám thị không phát hiện ra điểm bất thường. Thời gian dành cho cậu không nhiều, cho nên trước khi nam nhân trở về cậu cần phải mau chóng bỏ trốn.

Sau khi tìm một vòng, Dung Tịch vẫn không phát hiện ra cái gì có lợi. Cả tầng hầm này đồ gia dụng nào cũng không có, toàn bộ đều cố định trên mặt đất, căn bản dời không ra.

Dung Tịch gấp muốn khóc, bỗng nhiên cậu nhớ tới trên tủ đầu giường có đèn bàn. Đèn bàn có một nửa là kim loại, dùng nó thật là lựa chọn không tồi. Dung Tịch chạy về phía đèn bàn. Cậu không để ý nên rất nhiều lần xích sắt vướng chân mà ngã, Dung Tịch không thèm để ý mà tiếp tục bò đến bên tủ đầu giường.

Cậu run rẩy rút nguồn điện, đi đến cửa tầng hầm, nắm chặt trong tay đèn bàn, dùng hết sức bình sinh mà đem đèn bàn hướng về phía khóa điện tử đập vỡ. Một chút lại một chút, bàn tay non mịn của cậu đều bị mảnh pha lê làm bị thương. Cánh tay cậu có chút tê dại, đèn trụ bị đập đến mức không nhận ra hình dạng, nhưng mà khóa điện tử kiên cố vẫn không có một chút sứt mẻ. Dung Tịch tuyệt vọng, cậu dùng hết sức mà đập khóa. Bỗng“Tinh ——” một tiếng, cả người cậu ngưng lại. Dung Tịch bắt lấy then cửa, trong bóng đêm lộ ra một tia ánh sáng……

Dung Tịch dùng đèn trụ đập vỡ xích sắt. May mà nam nhân chỉ trói lại cổ cậu, không phải tứ chi. Bởi vì đèn trụ chỉ có một, nếu là tứ chi, cậu không có dư đèn để phá xích. Lúc này, tay cậu bị thương không nhìn ra bộ dáng, váy ngủ trắng tinh dính đầy máu tươi.

Đây là một cái hầm rất sâu. Dung Tịch chật vật mà leo lên thang cuốn ra hành lang. Cậu cuối cùng cũng thấy rõ nơi cầm tù mình. Mặt trên tầng hầm là phòng khách, nhìn cách bày biện giống một căn biệt thự, từ cửa sổ nhìn ra là non xanh nước biếc. Nơi đây được xây dừng ở giữa sườn núi, cách đây không xa còn có mấy căn nữa. Có thể khẳng định đây chính là một khu dành cho người giàu.

Dung Tịch kích động mà mở cửa phòng khách, cậu trốn thoát ra ngoài. Bàn chân cậu trần trụi đạp lên trên đường, gió lạnh thấu xương, cậu nhớ rõ lúc mình bị trói đi là mùa hạ nóng bức,còn bây giờ đã là mùa thu. Dung Tịch hai mắt đầy nước. Cậu bị cầm tù ít nhất hai ba tháng.

Hiện tại một chút sức lực cậu cũng không có, hai mắt mờ đi, lỗ tai như muốn nổ vang. Vừa rồi ở dưới tầng hầm cậu hao phí quá nhiều sức lực. Dung Tịch ôm lấy thân mình, cậu muốn đi tìm người xin giúp đỡ, chỉ cần có người qua đường thấy cậu là cậu có thể về nhà, nhìn thấy cha mẹ.

Dung Tịch ăn mặc rất mỏng. Thời điểm ở dưới tầng hầm đều sử dụng điều hòa, cậu không biết bên ngoài nhiệt độ đã thay đổi. Một thời gian dài không được tiếp xúc với ánh sáng khiến cơ thể cậu tái nhợt kinh người, sức chống cự không bằng trước kia. Khoảng cách từ biệt thự ra ngoài không bao xa nhưng hai chân cậu vẫn nhũn ra thân thể run rẩy muốn ngã.

Nam nhân cuối cùng cũng phát hiện ra hành động của Dung Tịch. Quả trứng trong thân thể cậu bỗng truyền đến một dòng điện mãnh liệt, như muốn xuyên qua cơ thể cậu. Cơn đau làm người rét run, cậu lập tức té ngã trên mặt đất. Nam nhân đang vô cùng tức giận, quả trứng từ nãy đến giờ chưa từng ngừng lại.

Dung Tịch cắn đầu lưỡi cưỡng bách chính mình thanh tỉnh, nhưng phương pháp này không hề hiệu quả. Đôi tay cậu cố chống trên mặt đất, thở hồng hộc, bóng tối tựa hồ đang không ngừng hướng về phía cậu mà vẫy tay.

Dung Tịch khóc thút thít, trong miệng tuyệt vọng nỉ non, “Cứu tôi…… Cứu tôi…… Có ai không cứu cứu tôi với…… Ô ô…… Đau quá……” Cậu cố gọi thật lớn, hy vọng có thể khiến người nào đó qua đường chú ý. Tiếc là hiện tại cậu thật sự không có sức lực.

Sắp hôn mê thì cậu nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam xa lạ, “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?”

Dung Tịch như bắt được cọng rơm cứu mạng, dùng hết sức lực nỉ non nói: “Cứu tôi…… Cứu tôi……” Tiếp theo liền ngất đi.