Chương 4: Bất an

Tay nam nhân đang xoa nắn miệng hoa huyệt của Dung Tịch bỗng ngừng lại. Kỳ lạ là kế tiếp nam nhân rốt cuộc không đối Dung Tịch làm ra hành động quá đáng. Sau nửa đêm liền ôm Dung Tịch đi ngủ

Ngày hôm sau Dung Tịch tỉnh lại, không còn thấy thân ảnh của nam nhân, phỏng chừng hắn hẳn là sớm đi rồi. Nhớ tới tối hôm qua nam nhân để lại đồ vật trong cơ thể cậu ở, Dung Tịch sợ hãi đứng dậy kiểm tra, quả nhiên cảm thấy trong hoa huyệt có thêm một dị vật. Dung Tịch muốn đem đồ vật lấy ra, nhưng tay cậu còn không duỗi đến tận bên trong, Dung Tịch sợ đau vẫn là không dám đi vào.

Bên kia nam nhân nhìn hành động của Dung Tịch trên màn hình, cười khẽ ra tiếng, hắn lấy ra điều khiển từ xa nhấn cái nút ấn một cái. Trên màn hình Dung Tịch liền ôm bụng ở trên giường phát run.

Dung Tịch vừa rồi còn muốn dùng tay moi ra, kết quả một dòng điện mãnh liệt từ bên dưới truyền đi cả cơ thể cậu. Dung Tịch đau không chịu được, ngã trên giường hồi lâu không thể đứng dậy. Qua hồi lâu, nước mắt làm ướt khăn trải giường, sắc mặt trắng bệch, cậu mới lung lay từ trên giường đứng lên. Dòng điện kia là từ quả trứng trong thân thể cậu phát ra? Chẳng lẽ nam nhân vì khống chế cậu mà đặc biệt vào đi sao? Thật sự là đáng sợ, Dung Tịch nước mắt ào ào chảy xuống. Cậu bất lực mà rúc vào trong chăn, không biết nên làm thế nào bây giờ.

Hôm nay là ngày đi học, nhìn kim đồng hồ chỉ số chín, Dung Tịch đành phải gọi điện thoại xin nghỉ bệnh. Dung Tịch ở trường học thành tích không tồi, thầy giáo không có nhiều hoài nghi liền đồng ý, chỉ nói cậu ngày mai đem đơn xin nghỉ mang đến.

Quả trứng trong cơ thể khiến hành động của cậu không thoải mái chút nào, đi đường càng khó hơn. Dung Tịch không thể nói dối xin nghỉ học quá nhiều, mấy ngày kế tiếp cậu đều dùng lý do giả đẻ nghỉ học. Cậu trước nay chưa từng có gạt cha mẹ như thế, cậu sợ nếu cứ như vậy trường học sẽ gọi điện thoại về báo cho cha mẹ cậu biết. Nếu vậy cậu biết giải thích thế nào.

Quả nhiên như dự liệu của Dung Tịch, mỗi ngày buổi tối hắn đều sẽ xuất hiện ở trong phòng cậu, dùng tay gian da^ʍ đùa bỡn hạ thể cậu. Hoa Huyệt Dung Tịch đã sưng lên vài ngày, nhưng nam nhân không hề đến thăm cậu một bước, như là có điều cố kỵ.

Dung Tịch thật sự chịu không nổi nữa, tinh thần cậu có chút hỏng mất. Cha mẹ đã nhận ra sự kì quái của Dung Tịch ở trường học, bởi vì trường học đã gọi về dò hỏi tình huống của cậu từ cha mẹ. Đêm đó mẹ cậu gọi về, đối với mẹ Dung Tịch vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, mẹ cậu hiển nhiên không cho rằng Dung Tịch ra bên ngoài học hư. Điện thoại vưa kết nối bà liền quan tâm hỏi thăm Dung Tịch có phải sinh bệnh thật hay không, có nghiêm trọng không, sao lại không nói cho người trong nhà.

Dung Tịch cố kìm lại cảm giác muốn khóc, cậu điều chỉnh tốt cảm xúc mới dám trả lời, “Không, không nghiêm trọng, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, sẽ khỏi ra nhanh. Mẹ đừng quá lo lắng.”

“Thân thể là quan trọng nhất. Nếu không thoải mái thì cứ xin nghỉ đi. Việc thi đại học tuy quan trọng nhưng cũng không bằng sức khỏe của con, mẹ sẽ cùng trường học của con nói chuyện.” Bà ở đầu dây bên kia dặn dò, vừa nói vừa cảm thấy Dung Tịch thua thiệt người khác quá nhiều. Bà sinh ra cậu có thân hình dị dạng, đứa trẻ này lại nghe lời đến mức làm người khác đau lòng, hiện giờ bà không ở bên cạnh cậu, không thể bảo vệ chu toàn.

Nghe lời dặn dò quan tâm của mẹ, Dung Tịch trong lòng một trận chua xót. Cậu nắm chặt tay, không thể để mãi như vậy được, cậu muốn chạy trốn khỏi khống chế của nam nhân!

Dung Tịch vâng vâng dạ dạ, cuối cùng mở miệng, “Mẹ, con muốn sang bên kia sống cùng người.” Dung gia ở tỉnh bên có phòng ở, Dung Tịch nghĩ có thể đi tìm mẹ, có người ở bên cạnh vẫn tốt hơn là ở một mình.

Đầu kia điện thoại kia một trận lặng im, hồi lâu mới nghe được giọng của mẹ cậu, “Sao đột nhiên con lại muốn qua đây?”

“Con, con muốn qua bên kia học tập.” Dung Tịch thanh âm nho nhỏ nói, cậu sợ mẹ không đồng ý.

Mẹ cậu trầm ngâm trong chốc lát sau đó nói: “Nếu con đã muốn thì cứ tới đi. Có cần mẹ lái xe tới đón?”

“Không cần đâu mẹ. Con tự mình ngồi máy bay đến.” Dung Tịch vui mừng khôn xiết. Cậu không biết nam nhân để máy theo dõi ở đâu trong nhà, nỗ lực mà nói nhỏ hết sức, không lộ ra một tia sơ hở. Nhưng điều cậu không ngờ đến chính là trong nhà còn trang bị cả máy nghe trộm, giấu ở mỗi một góc nhà.

……

Dung Tịch choàng tỉnh dậy. Bây giờ là nửa đêm, hai mắt cậu bị một tấm vải đen bịt kín, khiến đôi mắt có chút khó chịu. Dung Tịch tránh động thân thể, lại bởi vì tay chân bị trói chặt mà không thể hoạt động.

Cậu trong lòng sợ hãi không thôi, ký ức cuối cùng là khi cậu ở sân bay chuẩn bị lấy vé, kết quả bởi vì mót tè mà phải vào WC liền đến trễ trong chốc lát. Kí ức cuối cùng của cậu là có một đôi bàn tay to dùng khăn lông ướt bịt kín miệng mũi cậu, ngay sau đó bóng tối bao trùm như là một cái vực sâu không đáy đem cậu nuốt vào. Dung Tịch toàn thân mỏi mệt, hai tròng mắt mơ màng sắp ngủ, đầu đau muốn nổ tung. Đây có lẽ là di chứng của việc hôn mê lâu.

Dung Tịch cố hết sức mà nhúc nhích thân mình tê dại. Một trận đau nhức truyền đến, dưới thân là gạch sứ lạnh băng. Một lúc lâu sau đầu cậu mới có chút thanh tỉnh, cậu cảm thấy có một đôi tay sờ lên cổ chân trần trụi của cậu. Một chút một chút, mềm nhẹ làm người thích thú.

Người này từ lúc nào ở bên người cậu? Cậu từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cư nhiên một chút cảm giác đều không có. Việc này thật đáng sợ! Dung Tịch còn chưa suy nghĩ cẩn thận, sau đầu đột nhiên truyền đến một cổ áp lực cực lớn, đem cậu hung hăng mà ấn ở trên sàn nhà. Người đằng sau bắt được cằm cậu dùng sức mà gặm cắn, lực đạo đại thiếu chút nữa làm Dung Tịch có trong nháy mắt nghẹn chết. Không thể nhìn thấy gì, khiến mọi điểm trên người Dung Tịch hết đều trở nên mẫn cảm.

Dục vong thô to chọc vào bắp đùi non mịn của Dung Tịch, cực nóng làm người phát hoảng. Người đó tách hai chân Dung Tịch ra, đem du͙© vọиɠ của bản thân để giữa hai chân cọ xát.

“Ai…… Là ai?” Dung Tịch mang chút nức nở dò hỏi.

“Nhanh như thế đã quên tôi rồi sao?” Thanh âm kia quen thuộc đến mức làm Dung Tịch run rẩy sợ hãi. “Tiểu dâʍ đãиɠ, muốn trốn tôi đi đâu hả?”

Khi hắn biết được Dung Tịch trốn hắn đi mua vé máy bay, nam nhân vô cùng phẫn nộ mà đem toàn bộ kế hoạch đẩy nhanh —— hắn đem Dung Tịch bắt cóc.

Thời điểm hắn đem người kia trói đi, Dung Tịch thân thể mềm mại nằm yên ở trong lòng ngực chính minh, làm hắn kích động mà đem người ở trong WC hung hăng mà đùa bỡn một lần. Hắn đẩy hai chân Dung Tịch ra mà liếʍ láp cái địa phương mê người kia một lần lại một lần. Nếu không phải có người đến người đi, hắn có thể làm bé con dâʍ đãиɠ này đến sướиɠ chết.

“Không, không cần!” Dung Tịch đấm đá lung tung, không ngừng hướng về phía sau lùi lại. Cậu cảm giác được nguy hiểm đang gần kề.

“Trong thân thể mang theo đồ vật của tôi, em nghĩ có thể chạy đi đâu? Bên trong còn có định vị, tôi đã nói rồi mà? Không cần phải chạy trốn, em dám chạy, tôi liền cưỡиɠ ɧϊếp em! Sau đó đem cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của em để ra bên ngoài cho người ta biết em là một quái vật, bọn họ nhất định đối một cái quái vật cảm thấy hứng thú, em thấy đúng không.” Nam nhân hơi thở phun lên làn da Dung Tịch, ngữ khí lạnh lẽo làm Dung Tịch thất thanh khóc rống.

“Tôi, tôi sai rồi, không cần cưỡng, cưỡиɠ ɠiαи tôi, tôi về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời……” Dung Tịch cảm thấy thẹn mà nói ra hai chữ mà người ta khó mở miệng kia, càng nói về sau thanh âm cậu càng nhỏ.

“Nga, vậy em mau sờ nó, hầu hạ nó thoải mái tôi sẽ nghĩ lại.” Nam nhân đem dây trói trên tay của cậu cởi bỏ, để tay cậu hướng tới đồ vật nóng bỏng phía dưới của chính mình, âm tình bất định mà nói.

Dung Tịch cố nén sợ hãi hồi tưởng lại lần trước nam nhân dạy cậu. Đôi tay run rẩy cầm lấy nó. Vì cậu không thể nhìn thấy, qua hồi lâu vẫn không biết di chuyển thế nào, trên tay đồ vật ngược lại giống như càng lúc càng lớn. Nam nhân cuối cùng bất mãn mà mắng chửi ra tiếng, hắn bắt lấy tay Dung Tịch. Nhân lúc cậu đang có chút ngơ ngác mà thô lỗ kéo quần cậu xuống, sau đó đè cậu ra sàn nhà, dùng tay đưa vào hạ thể cậu. Dung Tịch hỏng mất thét lên, “Biếи ŧɦái! Buông tôi ra! Cứu cứu tôi…… Tôi muốn báo nguy…… A a……”

Hắn mạnh mẽ nắm lấy cái mông trắng nõn bại lộ ở trong không khí. Nam nhân mê muội mà lại liếʍ lại cắn, Dung Tịch nghĩ đến tình cảnh chính mình, cậu cảm thấy thật ghê tởm.

Dung Tịch càng giãy giụa, càng khiến hắn thêm hưng phấn.

“A a, không, không cần ——”

Tiếng kêu thảm của cậu bị đánh gãy, hắn liếʍ mông cậu một mảnh ướt đẫm. Hắn từ từ đưa dươиɠ ѵậŧ vào bên trong cậu, dùng sức mà đỉnh lộng qua lại. Hắn đâm đâm trượt rất nhiều lần không được, nam nhân một bên mắng chửi một bên càng thêm ra sức. Dung Tịch bị đỉnh sắc mặt trắng bệch. Thịt non trong nháy mắt bị xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất. Âʍ đa͙σ bị khuếch trương đến cực hạn, thân thể như bị phân cách thành hai nửa, phảng phất nội tạng đều bị đè ép.

Không đợi để Dung Tịch thích ứng, hắn cứ vậy mà va chạm kịch liệt, như muốn chặt chẽ mà đem cậu đóng đinh trên sàn nhà.

Dươиɠ ѵậŧ dùng sức mà thọc vào huyệt đạo non nớt, mặt trên mang theo loang lổ vết máu. Nơi cấm địa này, chủ nhân là cậu thậm chí còn không có sờ qua.

Dung Tịch thống khổ mà nức nở, nửa người dưới hắn đau đớn làm hắn muốn chết đi. Dươиɠ ѵậŧ rất lớn, nam nhân cho dù thọc một hồi lâu cũng không có hoàn toàn đi vào.