Chương 21: Thất thủ

“ Tôi, tôi không đi.” Dung Tịch rút tay về, nhỏ giọng mà nói. Cậu thừa nhận, bản thân là một người yếu đuối, sợ hãi khi phải đối mặt với ánh mắt khinh thường của người khác. Thân thể cậu khác hẳn với người thường, là một quái nhân, chỉ có ở chỗ này, Tần Thời Nghị mới coi cậu giống như con người. Thực ra cậu không hề sợ khi phải sắm vai một người vợ của hắn.

Nam nhân trên mặt hiện lên một tia tức giận, “Em không muốn tự do sao? Người kia đối đãi với em như thế nào không phải em là người rõ nhất sao?!”

Dung Tịch cúi đầu, dùng tay vo quần áo, “Không, không thể đi, ông xã sẽ không vui……” Hắn tức giận sẽ đánh tôi.

Ông xã? Nam nhân kinh ngạc, phẫn hận nói: “Sẽ không, chúng ta chạy nhanh đi, hắn sẽ không phát hiện.” Dứt lời không đợi Dung Tịch phản ứng, hắn cường ngạnh mà giữ chặt Dung Tịch đem cậu xuống giường.

Dung Tịch trở tay không kịp ngã trên thảm, trong cơ thể giả vật hung hăng ma sát vách tường thịt một chút. Dung Tịch sắc mặt trắng bệch, tay đỡ lấy bụng.

Nam nhân thô lỗ mà đem cậu từ trên mặt đất nhắc lên. Dung Tịch cảm thấy sự tình không đúng, cậu cầu xin nói: “Không, không cần, chờ, chờ thêm một chút nữa được không?”

“Không được! Phải đi ngay! Lập tức đi! Người kia sắp về tới rồi!” Hắn lo lắng nhất vấn đề này.

Dung Tịch hạ thể rất đau, bước chân căn bản theo không kịp nam nhân. Hắn đi thực mau, Dung Tịch đuổi theo không kịp, cơ hồ bị kéo đi.

“Không, từ từ, tôi, tôi không thoải mái.” Dung Tịch trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, đối phương hiển nhiên xem nhẹ việc cậu lớn bụng. Dung Tịch phía sau rêи ɾỉ ra tiếng.

Hoa thợ bước nhanh đi, làm ngơ thanh âm phía sau của Dung Tịch.

Dung Tịch cảm thấy chính mình thật sự chịu không nổi, nói: “Có thể báo với cha mẹ tôi một tiếng là tôi vẫn ổn được không, bảo bọn họ không cần lo lắng tôi. Chờ, chờ thêm đoạn thời gian nữa tôi tới tìm bọn họ được không?”

“Em nói cái gì?” Nam nhân hung ác mà quay đầu lại, Dung Tịch hoảng sợ.

Cậu cảm thấy khả năng mình bị lừa rất cao. Ở biệt thự này lâu rồi nhưng người nhà chưa bao giờ tìm tới cho nên chắc chắn tên trước mắt này là người xấu.

Dung Tịch run rẩy môi, “Buông tôi ra, buông tôi ra!”

“Câm miệng!” Nam nhân hung hăng mà tát cậu một cái, ngay sau đó lại thấy áy náy mà nâng mặt Dung Tịch lên, vội vàng mà xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, có đau không? Tôi hôn em một cái nha?” Hắn cuối cùng lộ ra bản chất che dấu đã lâu. Thì ra là một tên ma quỷ đội lốt người, khác xa với Tần Thời Nghị. Với hắn, cậu là chấp niệm sâu trong lòng hắn, khắc ghi vào tận xương tủy, còn tên này hắn chỉ muốn đoạt lấy cậu, hắn mới chính là ác quỷ thực sự.

“Anh, anh gạt tôi! Anh không phải là đến cứu tôi!!!!.” Dung Tịch gào lên.

“Sao em lại nghĩ như vậy, tôi chính là tới cứu em a, người kia đối với em như thế nào? Có phải hay bắt nạt em đúng không?” Nam nhân nói xong liền hôn lên mặt cậu, Dung Tịch cảm thấy ghê tởm mà quay đầu đi.

Bị cự tuyệt, nam nhân tâm sinh tức giận, hắn phẫn hận mà mắng, “Không cho tôi hôn đúng không, chờ tới lúc ra ngoài để xem tôi làm gì em.” Hắn vỗ vỗ gương mặt Dung Tịch.

Hắn bế Dung Tịch lên, cậu giãy giụa thét lên chói tai, “Không cần! Không cần! Cứu mạng! Cứu mạng a!”

“Tiện nhân.” Nam nhân hiển nhiên là một tên thích bạo lực, thấy Dung Tịch không phối hợp lại muốn đánh cậu. Nhưng thời gian không cho phép, hắn muốn thật mau rời khỏi nơi này.

Tần Thời Nghị ngực kịch liệt phập phồng, tay cầm lái run rẩy mãnh liệt. Hắn lẽ ra đã đến cửa công ty, bỗng nhiên muốn nhìn Dung Tịch một chút xem cậu đang làm cái gì. Nhưng đột nhiên trên màn hình xuất hiện một thân ảnh xa lạ, Tần Thời Nghị ngạc nhiên mở to mắt, ngay sau đó hắn nhìn thấy người kia mạnh mẽ mà kéo Dung Tịch rời đi. Dung Tịch lảo đảo đi theo, trong lúc giãy giụa còn bị nam nhân đánh một cái.

Có người xông vào biệt thự! Còn muốn bắt Dung Tịch!

Tần Thời Nghị sợ hãi cực kỳ, hắn sợ Dung Tịch xảy ra sơ xuất. Người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao lại có thể xông vào biệt thự? Làm thế nào có thể phát hiện ra sự tồn tại của Dung Tịch? Hắn rõ ràng giấu cậu kĩ thế cơ mà. Một đống câu hỏi đặt ra trong đầu hắn.

Một đường đèn xanh đèn đỏ cuối cùng cũng về tới biệt thự, hắn thậm chí xe cũng chưa tắt mà chạy ngay vào cửa. Vào cửa, đập vào mắt hắn là nền nhà một màu đỏ tươi.

Sau đó hắn ngẩng đầu, giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, chung quanh hết thảy sự vật thanh âm đều biến mất. Tim Tần Thời Nghị như muốn ngừng đập, trên mặt đất, Dung Tịch nằm trên vũng máu. Tần Thời Nghị thậm chí phản ứng không kịp, từng đợt choáng váng đập vào đại não hắn.

Hắn đứng như trời trồng ở đó, hai chân run rẩy nhìn ánh sáng duy nhất của cuộc đời mình từ từ biến mất. Tần Thời Nghị chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như thế trước đây.

Hắn sững sờ ở tại chỗ một hồi lâu, môi run rẩy, nhỏ giọng mà gọi tên Dung Tịch. Hắn thậm chí thiếu chút nữa không thể đi, cố nén sợ hãi sau đó đi đến chỗ Dung Tịch.

Dung Tịch đã không còn phản ứng, Tần Thời Nghị cảm thấy tầm mắt mình phủ một tầng hơi nước mơ hồ. Hắn chưa từng có chán ghét màu đỏ, nhưng từ hôm nay trở đi, khả năng về sau nhìn đến màu đỏ liền sẽ cảm thấy ghê tởm.

Tần Thời Nghị vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của Dung Tịch, máu tươi trên tay vẫn còn ấm, lý trí nói cho hắn cần chạy nhanh đến bệnh viện. Tần Thời Nghị tự an ủi chính mình, khẽ nói bên tai Dung Tịch: “Tiểu Tịch, đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện, em kiên trì một chút, chúng ta đến bệnh viện, được không, kiên trì một chút, kiên trì một chút, nhanh thôi, rất nhanh sẽ đến.”

Hắn đem Dung Tịch ôm đến ghế phụ, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tần Thời Nghị cứ điên điên dại dại mà trò chuyện với Dung Tịch đang hôn mê, ngữ khí như kẻ hèn. Nam nhân trước nay luôn cường đại lạnh lùng giờ phút này lại vô cùng đáng thương, câu từ lộn xộn, “Tiểu Tịch, em kiên trì một chút, được không, chúng ta thực mau sẽ đến bệnh viện, em nhất định phải cố lên, xin em, xin em……”

Nhìn bóng xe mờ dần rồi biến mất, nam nhân kia ở sau núi thở hồng hộc, hắn không ngừng chạy như điên, hai tròng mắt hiện lên đầy tơ máu, khóe miệng quỷ dị cười to, giống người điên. Hắn điên cuồng muốn chạy theo xe mà không kịp, nam nhân nắm chặt tóc bản thân, dùng sức mà kéo, hắn, hắn không phải cố ý.

Tại sao Dung Tịch muốn cự tuyệt hắn, tại sao? Hắn không phải cố ý đem cậu đẩy xuống cầu thang, hắn thực sự không muốn đẩy cậu, hắn chỉ muốn nhân cơ hội cậu không để ý mà kéo cậu xuống. Nhìn thân mình của cậu lăn xuống cầu thang, lăn vài vòng rồi lạnh ngắt, lúc ấy hắn đã rất nỗ lực mà đi xuống đỡ cậu nhưng không thể. Hắn nhìn cơ thể cậu nằm trên vũng máu rất lâu không thể phản ứng lại.

Hắn không có muốn làm thiên sứ chết đi, hắn mê luyến người này a. Nam nhân thật cẩn thận mà để sát mặt vào mặt Dung Tịch trong vũng máu, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng rêи ɾỉ vụn nhỏ của Dung Tịch. Cậu đang cầu xin hắn.

Thật nhiều máu, máu chảy càng ngày càng nhiều, Dung Tịch mới đầu còn có thể nói hai câu, sau đó hoàn toàn mất ý thức, hai mắt sáng ngời trừng lớn mà nhìn vể phía trước sau đó từ từ đóng lại.

Nam nhân cảm thấy lòng mình như bị một móng vuốt sắc bén xé rách, tay hắn sờ lên vũng máu. Hắn dùng miệng liếʍ láp, sau đó bên ngoài vang lên tiếng xe, nam nhân theo bản năng chạy trốn.

Tới trên núi, hắn vô cùng hối hận, hắn thật cẩn thận mà đem vết máu khô cạn trên tay bỏ vào trong miệng liếʍ láp. Thì ra đây là hương vị của Dung Tịch, quá mê người……

________________________________________________________________________________________________________________

Trời ơi, edit mấy chương này mà tôi đau lòng quá😢😢😢. Khổ thân Dung Tịch, ở đời gặp toàn kẻ điên (nhưng tôi thích😆). Chương này đủ "máu me" nha mọi người😄