Chương 18: Yên bình

Sau khi phát hiện Dung Tịch mang thai, Tần Thời Nghị cho cậu thời gian tự do để thả lỏng rất nhiều. Thái độ của hắn càng thêm ôn nhu, thời thời khắc khắc đều sợ đυ.ng tới bụng cậu, cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố. Dung Tịch tinh thần có chút hoảng hốt, mấy ngày đầu đông cơ hồ đều bị nam nhân đè nặng làm ở trên giường, tiểu huyệt sưng đỏ không thành bộ dáng, Dung Tịch có đôi khi nghĩ tiểu huyệt có khi sớm đã bị thao rách. Cậu sớm hay muộn sẽ phải bị nam nhân thao chết ở trên giường.

Nhưng giờ phút này Tần Thời Nghị đưa tay ôm lấy người yêu, bàn tay to đặt trên mông thịt mềm mại vuốt ve, chờ người trong lòng ngực ngủ trưa tỉnh lại. Người có thai luôn trong trạng thái mỏi mệt, gần đây Dung Tịch thể lực cũng theo không kịp, có đôi khi làm được một nửa liền chết ngất đi, làm cho Tần Thời Nghị rất bất mãn. Hắn bắt đám người sắp tới giúp cậu sinh nở tốt nhất nên được huấn luyện cho tốt.

Dung Tịch lông mi đen dài khẽ rung động, đôi mắt long lanh sáng ngời mở ra, mơ mơ màng màng nói: "Ông xã......"

Tần Thời Nghị trong lòng như chạm phải lông vũ, ngứa ngáy mềm mại, hận không thể đem cậu hòa vào trong thân thể mình, "Dung Tịch, anh yêu em."

Dung Tịch mê mang dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, "Khát."

Tần Thời Nghị sủng nịch mà hôn môi mềm của đối phương, sau đó xuống giường rót nước. Dung Tịch ừng ực ừng ực uống hết một ly nước ấm, sau đó ngồi trong lòng nam nhân, đặt mông lên côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn. Dung Tịch đã sớm hình thành thói quen dùng kẽ mông cọ xát côn ŧᏂịŧ nam nhân. Chỉ cần côn ŧᏂịŧ cứng lên, cậu liền phải đi hầu hạ nó, cái này là do nam nhân dạy cậu.

"A......" Dung Tịch mặt đỏ ửng, ở trước mặt Tần Thời Nghị, cậu luôn cảm thấy thẹn thùng.

Tần Thời Nghị dùng côn ŧᏂịŧ cọ qua âʍ đa͙σ rồi đâm vào. Côn ŧᏂịŧ lớn bất ngờ đâm đến khiến Dung Tịch rên thành tiếng. Tần Thời Nghị nhìn biểu cảm của cậu trêu đùa, "Có phải bảo bối muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của ông xã đúng không?"

"A, không cần đi vào...... Đừng...... Bên trong đau quá......". Trong cơ thể cậu vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ do nam nhân lưu lại, chỉ cần đẩy vào một chút thứ bên trong sẽ tràn ra. Cậu theo bản năng mà phản kháng, kẹp lấy qυყ đầυ không cho di chuyển, lại bị nam nhân gắt gao mà chế trụ vòng eo. Tần Thời Nghị lưu luyến mυ"ŧ mát ngực Dung Tịch, đầu lưỡi không ngừng khıêυ khí©h hai viên đậu nhỏ, trong miệng phun ô ngôn uế ngữ, "Em sắp sinh con ra rồi, liệu nơi này có sữa chảy ra không?"

Dung Tịch run rẩy thân mình, thanh âm khàn khàn mà khóc lóc, "Không có sữa, không có sữa, hức hức......"

"Đừng nhúc nhích." Tần Thời Nghị đem cậu đặt lên trên giường, động tác nhẹ nhàng tránh gây ảnh hưởng tới cái thai trong bụng Dung Tịch. Cái thai bốn tháng, bụng đã bắt đầu lớn rồi.

Tần Thời Nghị dùng côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng mà chọc vào, chậm rãi khai thác đường đi. Bên trong vẫn ẩm ướt nóng bỏng, thoải mái làm da đầu hắn tê dại.

Hoa huyệt đã sớm quen thuộc với kích thước của côn ŧᏂịŧ, Dung Tịch không tự giác mà cọ xát, làm qυყ đầυ chọc đến chỗ sâu nhất. Trong miệng phát tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, Tần Thời Nghị hai mắt thâm thúy nở nụ cười xấu xa. Dung Tịch nhút nhát sợ sệt mà gọi: "Ông xã, động động."

"Vừa tỉnh mà miệng nhỏ khát như vậy?" Tần Thời Nghị dùng qυყ đầυ cọ xát chỗ sâu trong cậu. Dung Tịch bị ma sát đến phát điên, hai mắt mê ly.

"Thích gậy thịt của ông xã, mau mau động động...... Ô ô......" Dung Tịch lấy lòng mà dâng ngực nhỏ trắng nõn tới gần bên miệng Tần Thời Nghị.

Tần Thời Nghị bất đắc dĩ mà cười cười, đem côn ŧᏂịŧ lớn coi như gậy mát xa, đỉnh Dung Tịch y y a a thực mau tới cao trào, trên mặt đều là biểu tình thỏa mãn, câu dẫn Tần Thời Nghị làm hắn giữ không nổi suýt nữa xuất ra. Từ hoa huyệt ướŧ áŧ lầy lội rút côn ŧᏂịŧ ra, cắm vào mặt sau thoải mái khai phá cúc huyệt, cúc huyệt bị căng lớn, một tia nếp uốn đều không còn. Côn ŧᏂịŧ đâm ra rút vào, lúc rút ra còn kéo theo cả mị thịt đỏ hồng. Dung Tịch sướиɠ đến hoa huyệt bắn ra nướ© ŧıểυ, hoàn toàn mất khống chế, sau đó Tần Thời Nghị rút khỏi hoa huyệt, đâm vào hậu huyệt rồi mới dám bắn ra.

Cứ như vậy Tần Thời Nghị dùng côn ŧᏂịŧ đâm hậu huyệt Dung Tịch trong thai kỳ đầu. Tiểu huyệt Dung Tịch chẳng những được mở rộng, còn bị hắn dạy dỗ càng thêm mẫn cảm.

Dung Tịch khung xương vốn dĩ không lớn, một cái mùa đông qua đi, bụng cậu lớn tới dọa người. Cả ngày cậu chỉ có ngủ không làm được gì, Tần Thời Nghị hao hết tâm tư bồi bổ cho cậu rất nhiều nhưng chất dinh dưỡng cũng không biết đi nơi nào hết, nam nhân cười dài đùa cậu là hắn dưỡng không nổi tiểu nương tử heo rồi.

Chờ Dung Tịch bụng lớn một ít, Tần Thời Nghị thấy lo lắng vô cùng. Dung Tịch thường nhìn thấy nam nhân ở ngoài cửa đều tránh đi cậu hút thuốc, cậu biết nam nhân thích hút thuốc, nhưng trước nay không bao giờ ở trước mặt cậu hút, Dung Tịch không biết Tần Thời Nghị lo âu cái gì.

Mấy ngày nay Tần Thời Nghị nhắc mãi nhiều nhất chính là sớm biết như thế này đã không cho cậu mang thai. Dung Tịch khó hiểu, rõ ràng lúc trước là hắn kiên quyết muốn có hài tử, hiện giờ lại nói ra như vậy làm cậu cảm thấy càng khó hiểu hơn.

Mắt thấy bụng Dung Tịch thay đổi từng ngày, Tần Thời Nghị cao hứng bọn họ có con sau này Dung Tịch sẽ không bao giờ có thể rời khỏi hắn, nhất định để hắn nuôi dưỡng cậu. Dung Tịch hoàn toàn bị hắn ngăn cách với thế giới bên ngoài thế giới, đã sớm không thể rời khỏi hắn, một khi sinh đã con, trở thành quái dị trong mắt người ngoài sao có thể dung nhập với xã hội? Cái này là do bác sĩ mấy ngày hôm trước nói với hắn, nói rằng Tần Thời Nghị cần phải xác định rõ trước, người song tính tỷ lệ khó sinh rất lớn, hắn không thể trăm phần trăm xác định Dung Tịch có thể hay không an toàn mà sinh hạ đứa nhỏ này, hy vọng Tần Thời Nghị chuẩn bị sẵn sàng.

Tần Thời Nghị hối hận hung hăng tự tát mình một cái, Dung Tịch bụng đã lớn như vậy, không có khả năng phá thai được, trước mắt chỉ có thể sinh. Đến lúc đó vô luận khó sinh hay là không, hắn bắt buộc phải đối mặt.

Tần Thời Nghị hít sâu một hơi, đem tàn thuốc trong tay bóp tắt, thu lại biểu tình thô bạo xoay người tiến vào phòng ngủ. Dung Tịch lúc này đang ngồi cạnh lò sưởi đọc sách, phía trên cái bụng lớn phủ một cái thảm lông, ánh lửa chiếu rọi vào cậu nhìn thực ôn nhu.

Trước kia cùng Tần Thời Nghị ở bên nhau, Dung Tịch không có nhiều hoạt động giải trí, cậu hằng ngày chỉ có làʍ t̠ìиɦ sau đó ngủ rồi dậy ăn cơm. Hiện tại bụng lớn, Tần Thời Nghị không cùng cậu làʍ t̠ìиɦ nhiều nữa, Dung Tịch lại có trò tiêu khiển mới -- đọc sách. Tần Thời Nghị đặt cho cậu một tủ truyện tranh, Dung Tịch xem rất vui, thường hay ngây ngô mà nở nụ cười khiến nam nhân ôm máy tính ngồi bên cạnh ngơ người nhìn theo.

"Hay sao?" Tần Thời Nghị thò lại gần, ngồi ở trên sô pha đem Dung Tịch ôm lấy. Hắn nhẹ nhàng nâng niu mà hôn Dung Tịch, giống như đối đãi bảo vật trân quý nhất.

Dung Tịch gật gật đầu, lực chú ý đều đặt trên quyển truyện tranh, Tần Thời Nghị thích xem bộ dạng ngây thơ của cậu, mặc dù qua bao nhiêu lần ân ái vẫn là một cậu bé ngây ngô trong sáng không rành thế sự.

"A --" trong lòng ngực Dung Tịch đột nhiên hét to một tiếng, quyển sách trên tay rơi xuống mặt đất. Tần Thời Nghị khẩn trương nhìn về phía bụng cậu. Hắn bình thường điềm đạm lạnh lùng nay có điểm hoảng loạn, sợ hãi, hắn vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bụng không thoải mái? Anh gọi bác sĩ lại đây được không, nơi nào đau?"

Dung Tịch mắt đỏ hoe mà nhìn về phía Tần Thời Nghị, nói lắp không thành bộ dáng, "Em, em bụng đau."

"Bụng đau sao?" Tần Thời Nghị sửng sốt, hắn cưỡng bách chính mình trấn định tinh thần, nhìn bộ dạng thống khổ của Dung Tịch, hắn nhịn xuống cảm giác hoảng sợ, "Sao lại đau thế này?"

"Hình như con vừa cử động, em, em cảm giác có người đá em......" Dung Tịch nói. Cậu chưa bao giờ mang thai, cũng chưa từng tìm hiểu qua chuyện này, với cậu chuyện này vô cùng mơ hồ. Dung Tịch chỉ biết người nam nhân này sẽ trợ giúp cậu, sẽ chiếu cố cậu hết thảy, Dung Tịch đau tới co quắp người.

Tần Thời Nghị sáng tỏ, hắn vừa định nói cái gì đó, Dung Tịch lại kêu một tiếng, "Đau, bụng lại đau!"

Tần Thời Nghị xốc quần áo cậu lên, đưa tay đặt trên bụng Dung Tịch, xác thật trong bụng có cử động nhỏ. Đây là Tần Thời Nghị lần đầu tiên được làm cha, lần đầu tiên được cảm nhận rõ một sinh linh đang từ từ trưởng thành. "Ngu ngốc, đây là thai động."

"Thai động?"

"Chính là bảo bối của chúng ta đang chào hỏi em đấy." Tần Thời Nghị giải thích.

"Chào hỏi?" Mấy tháng trước, Dung Tịch chưa từng có quan tâm đến đứa nhỏ này, với cậu nó chỉ giống như khách qua đường, nhưng hôm nay trong bụng thai động làm cậu vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được sự tồn tại của đứa con này. Tiểu gia hỏa không đã ghiền dường như liên tục đá vài cái.

Thật kì lạ, Dung Tịch nghĩ trong lòng. Cậu như phát hiện là điều gì mới mẻ, Dung Tịch truyện cũng không nhìn, cứ như vậy nhìn chằm chằm bụng mình, chờ bảo bảo đá tiếp. Bảo bảo đá rất có quy luật, đá mệt liền nghỉ, một lát sau lại tiếp tục. Đứa bé trong bụng có lẽ là một bé trai hoạt bát hiếu động.

Tần Thời Nghị ghé vào bụng Dung Tịch, lần đầu tiên làm cha, Tần Thời Nghị khó lắm mới lộ ra một ít biểu tình kích động, hắn nhỏ giọng ôn nhu nói chuyện với đứa bé trong bụng Dung Tịch. Hắn nói thời điểm này đừng làm mẹ khó chịu, nếu không lúc chào đời hắn sẽ đánh nó.

"Mẹ?" Dung Tịch khó hiểu.

" Con cũng đã có rồi, buổi tối mỗi ngày đều kêu anh là ông xã như vậy còn không phải em là mẹ đứa bé sao?" Tần Thời Nghị cười nói.

Dung Tịch trầm mặc mà cúi đầu, nhìn không ra biểu tình.