Chương 1: Theo dõi

chương 1: theo dõi

Dung Tịch tính cách trời sinh nhát gan, nguyên do một phần là vì cơ thể đặc biệt, phần còn lại chính là do cha mẹ. Sinh ra trong một gia đình gia giáo, cha là một quản lý cao cấp, mẹ là giáo viên thể chất của trường Đại học, cả hai đều là phần tử tri thức, gia cảnh khá giả, chuyện cơm áo đều không cần lo lắng. Bởi vậy từ bé, Dung Tịch đã sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Tất cả những gì liên quan đến cậu, cha mẹ đều dành những điều tốt đẹp nhất.

Dung Tịch nhát gán, bởi vì cậu là người song tính. Cha mẹ từ bé đã dặn phải biết bảo vệ tốt bí mật này của bản thân, mặc kệ là nam hài hay nữ hài, đều không được để thân thể của mình bại lộ cho người khác xem. Khi còn nhỏ Dung Tịch vẫn luôn không rõ vì cái gì, chờ đến sơ trung, sau khi học giáo dục giới tính, cậu mới hiểu được, cơ thể mình cùng người khác có bao nhiêu điểm khác nhau.

Thân thể đặc biệt khiến Dung Tịch nhút nhát nay càng nhút nhát hơn. Cậu chưa bao giờ dám chơi đùa với người cùng tuổi, sợ có người biết được bí mật, cười nhạo cậu là quái vật. Dung Tịch cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn, như đám gián, chuột sống trong góc tối âm u bẩn thỉu ở thành phố. Cho nên Dung Tịch từ lúc còn nhỏ liền vô cùng ngoan ngoãn, là con nhà người ta trong miệng bao người. Dung Tịch chưa bao giờ để ý điều đó, bởi vì cậu biết rõ những điều ấy chỉ là do cậu diễn mà thôi.

Cơ thể khác người từ lâu đã tạo thành một bóng ma trong lòng cậu, khiến cậu thực tự ti. Dung Tịch lớn lên thật xinh đẹp, cậu đẹp phi giới tính, da dẻ trắng trẻo, mịn màng giống như một thiên sứ, chỉ cần cười một cái là có thể đem người mê đến choáng váng. Tiếp xúc nhiều sẽ thấy cậu vô cùng yếu đuối, đáng thương, không có người sẽ không thích một con thỏ ngoan ngoãn đáng yêu như thế này.

Nhiều nam sinh không thích chơi đùa cùng cậu, bởi vì cậu thoạt nhìn giống một búp bê sứ, chạm nhẹ một cái liền vỡ vụn, ngay cả nói chuyện cũng sẽ ấp úng, đỏ mặt. Dung Tịch cảm thấy mình chính là con trai, vì thế khi còn nhỏ luôn dính lấy nam sinh cùng nhau chơi đùa nhưng các nam sinh không thoải mái khi có một nam nhân nũng nịu bên cạnh, cho nên vĩnh viễn cự tuyệt cậu. Nữ sinh càng không cần phải nói, da mặt cậu không dày đến mức chơi cùng nữ sinh. Cho nên thời thơ ấu Dung Tịch quả thực cô đơn.

Tính cách của cậu cứ như vậy đến năm 18 tuổi.

Dung Tịch gần đây có chút nôn nóng, không phải bởi vì thi đại học, mà là một loại cảm giác kỳ lạ, không biết ở thời điểm nào, cậu cảm thấy có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm cậu trong bóng đêm, như là trong vực sâu ma quỷ, tùy thời tùy chỗ muốn đem cậu kéo vào vực sâu. Dung Tịch rất sợ hãi, cậu thấy bản thân mình có vấn đề, sẽ không có người nào vô duyên vô cớ mà đi hại cậu, bởi vì cậu trước nay chưa từng đi kết thù, kết oán. Cậu cảm thấy chính mình có điểm bị hoang tưởng.

Dung Tịch là người hiểu chuyện, có cái gì trước nay đều là chôn ở trong lòng. Cậu thấy bản thân bị theo dõi đã được một tháng nhưng chưa từng nói cho cha mẹ biết. Lúc nào cậu cũng cảm nhận được có một ánh luôn dõi theo mình. Mỗi ngày tan học cậu cũng không dám ở quá muộn, giống như là vừa tan học liền thu cặp sách rời đi. Cha mẹ vì để cậu thi đại học thật tốt, thuê cho cậu ở gần trường học một nơi có hai phòng, một phòng ở, làm cho cậu có thể về nhà, không cần ở trường học. Nơi cậu ở không xa, đi mười phút là có thể đến.

Trường học ở nội thành, trên đường về nhà có một hẻm nhỏ nhất định phải qua, hẻm nhỏ bình thường rất tối, chung quanh bị dọn trống không, người dân từng sống ở đây đã dời đi nơi khác, còn xung quanh từ lâu đã bị phá bỏ. Hôm nay Dung Tịch ở lại trường khá lâu, bởi vì cậu nghe một nam sinh thông báo có giáo viên cần gặp cậu. Ở lại phòng giáo viên mất một tiếng rưỡi, dẫn tới cậu về nhà thì trời đã tối.

Cậu sợ hãi bước trong bóng đêm đi tới. Nơi này đèn đường có mấy cái hỏng rồi, ánh đèn cũng không sáng ngời.

Trong bóng đêm truyền đến thanh âm di chuyển của thùng rác, kẽo kẹt kẽo kẹt. Quang cảnh trong hẻm nhỏ thực không tốt, bị phá bỏ và từ lâu người đều dọn đi rồi, toàn đem rác rưởi ném vào nơi này, cũng không có người tới dọn dẹp. Trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm, bình thường bốn phút là đi xong hẻm nhỏ nhưng hôm nay có vẻ vô cùng lâu, Dung Tịch nắm chặt tay nện bước thật nhanh.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng bước chân, "Tháp tháp --" là thanh âm giày da đạp lên trên mặt đất, trầm ổn hữu lực, không chút hoang mang. Ngõ nhỏ này rất ít có người đặt chân, đặc biệt là buổi tối, đương nhiên cũng có một ít kẻ lưu lạc tới nơi này tìm kiếm cái gì đó, Dung Tịch không phải không có gặp qua, nhưng là cậu chưa từng có khẩn trương quá như hôm nay, tiếng bước chân này quá không tầm thường, ai sẽ tới nơi này tản bộ trong buổi tối thế này?

Dung Tịch sợ hãi mà không dám quay đầu lại, cậu chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi hẻm nhỏ này. Cậu càng khẩn trương thì càng sợ hãi, tiếng bước chân kia cách cậu càng ngày càng gần, đến khi cậu cảm thấy một hơi thở xa lạ đi theo sau lưng. Người sau lưng bắt lấy tay cậu. Dung Tịch sợ tới mức muốn thét lên, người tới tựa hồ đoán trước được phản ứng kế tiếp, dùng sức mà che lại mũi cậu, lực đạo lớn tới mức như muốn đẩy cậu vào tử địa.

Dung Tịch hoảng sợ trừng lớn hai mắt, cứ như vậy bị ấn ở trên tường. Đây là một nam nhân cao lớn, trên người mang theo thoang thoảng mùi khói thuốc. Dung Tịch chỉ tới ngực hắn, bị nam nhân bắt được giam cầm ở trong ngực, giống một con thú nhỏ không còn chỗ để trốn con mồi. Cơ thể nam nhân cao lớn che mất ánh sáng, ngõ nhỏ tối tăm, Dung Tịch lại cận thị, khuôn mặt nam nhân cậu xem không quá rõ ràng.

"Em dám kêu, tôi sẽ gϊếŧ chết em .”

Dung Tịch sợ hãi gật gật đầu, hai mắt thấm đầy nước mắt. Nam nhân buông bàn tay che miệng cậu, Dung Tịch nhút nhát mà mở miệng, "Anh, anh là ai?"

Nam nhân không có trả lời cậu, một đôi tay khớp xương rõ ràng ở trên người cậu trên dưới sờ soạng, thậm chí vói vào trong áo sơmi, mạnh mẽ mà xoa bóp.

Dung Tịch cho rằng hắn là kẻ cướp, sợ tới mức run rẩy, "Tôi, tôi có tiền, tôi đều cho anh, anh thả tôi ra."

Nam nhân cười nhạo một tiếng, ý xấu mà nhéo thịt mềm bên hông cậu một cái. Dung Tịch ăn đau mà kêu ra tiếng, rớt xuống nước mắt, "Anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh, không đủ có thể đi nhà tôi lấy."

"A, sau đó ba mẹ em liền báo nguy đem tôi bắt lại đưa đến cục cảnh sát?" Nam nhân nói.

"Không, tôi sẽ không báo nguy." Dung Tịch lắc lắc đầu, nghe nam nhân đáp lại Dung Tịch càng thêm kiên định hắn là kẻ cướp. "Thật sự."

Nam nhân không nói, tay hắn ở bên hông bắt đầu sờ soạng, hướng về trong quần Dung Tịch, Dung Tịch sợ tới mức bắt lấy tay nam nhân đang tiếp tục sờ xuống phía dưới, "Không, không cần, nơi này không có tiền, tiền ở trong túi tôi." Nơi đó cha có cho cậu phí sinh hoạt, 300 tiền mặt, trong thẻ còn có hai ngàn, ở phương diện vật chất, cha mẹ đối với cậu luôn dư dả

" Tôi không cần tiền của em, em cho làm tôi một chút, tôi sẽ tha cho em"

"Cái, cái gì." Dung Tịch có điểm phản ứng không kịp.

"Tôi nói, em cho tôi làm một chút tôi sẽ tha cho em." Nam nhân sợ Dung Tịch nghe không thấy, sát lại bên tai cậu cắn lỗ tai nói chuyện, cuối cùng còn ái muội mà liếʍ một chút vành tai mềm mại của Dung Tịch.

" Tôi có tiền a, anh mau đi tìm nữ nhân, tìm nữ nhân." Dung Tịch lớn lên thật xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn không ít người đến thổ lộ với cậu, nhưng sinh ra tự ti cậu không dám chạm đến người bình thường có cảm tình với mình. Mà trước mắt người nam nhân này hiện tại quang minh chính đại đưa ra yêu cầu muốn làm cậu, Dung Tịch sợ hãi mà dựa vào trên tường, đôi tay cậu mâu thuẫn mà căng ra trong l*иg ngực cứng rắn của nam nhân.

"Tôi chính là muốn làm em a." Nam nhân ác liệt mà cười thành tiếng, còn không ngại dùng tay cách quần vuốt hạ thể của cậu. Cách lớp quần đùi mùa hè, trong tay nam nhân là một tiểu Dung Tịch mềm mại, như đang ngủ sâu

Dung Tịch bị hành động lớn mật của hắn làm nhột, chỉ cần nam nhân đưa tay xuống chút nữa, là hắn có thể chạm đến chỗ cấm địa kia.

"Không cần, không cần." Dung Tịch hoảng sợ mà lắc đầu, bắt lấy tay nam nhân đang xốc quần áo cậu lên, "Anh, anh không thể như vậy."

"Tôi không thể như thế nào? Hửm?"

"Tôi, tôi là nam sinh." Dung Tịch cắn môi sợ hãi mà nói.

"Nam sinh?" Nam nhân kéo dài thanh âm, đem cái tay của cậu đang chống lại hành động của hắn bỏ ra, mạnh mẽ mà nắm lấy, phảng phất giây tiếp theo liền muốn đem tay cậu bẻ gãy. Nam nhân hôn khóe môi Dung Tịch, liếʍ sạch sẽ nước mắt của hắn, "A, trước nay tôi chưa từng thấy nam nhân có đến quá hai cái động nha"