Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Chạm Đến Người

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âm thanh nhẹ nhàng ung dung của Diệp Lăng Sương cắt ngang lời của Trân Tĩnh, Hắn lại không cảm thấy ác ý mà còn cười khanh khách. Tiếp tục

"Đúng là lúc đó đệ đã nói như vậy, sư phụ còn tưởng do đệ quá thích thanh kiếm nên một mực ôm nó trong lòng. Mãi đến sau này người mới nhận ra ba chữ "Của đồ nhi" đó lại không ám chỉ đệ. Lúc đó ta nhớ ta vừa tròn mười sáu còn đệ chỉ mới mười hai. Sư phụ khi hiểu được tâm ý của đệ đã giữ vẻ mặt không tin sự thật đó hơn một tháng"

Diệp Lăng Sương nhàn nhạt nâng mắt, khoé miệng cũng bất giác kéo lên một đường cong nhẹ. Nhớ đến cảnh sư phụ lúc đó đã nài nỉ Y luyện một đường bằng Dương Nguyệt kiếm cho người xem, Lăng Sương lại chỉ một mực thốt ba chữ "Của đồ nhi" khiến sư phụ đau đớn khóc ròng

Hơn một tháng, Y vẫn cứ giữ thanh kiếm kia bên người sau đó lại mang nó giấu đi không cho ai thấy. Đứng trước sư phụ mình ngước mặt lên nói một câu "Kiếm khác" lại khiến ngài ôm tim lần nữa

Trong hai vị Đệ tử mà ngài nhận dường như chỉ có Trân Tĩnh là giống ngài, Lăng Sương là dạng một mặt lạnh băng lại ngỗ ngược. Ông lúc đó không cách nào khác lại phải cắn răng rèn cho Y một thanh kiếm mới sau đó tự tay khắc tên lên thân kiếm rồi mới đưa tới tay Lăng Sương

"Lúc đó Đệ cầm Tuyết Linh múa một đường sư phụ đã vui đến mức cười run cả râu, người chỉ sợ đệ lại mang nó đi giấu"

Trân Tĩnh vừa ôn chuyện cũ vừa cười đến vui vẻ, Lăng Sương để Hắn thoải mái một lúc giọng lại nhàn nhạt hỏi

"Huynh đến chỉ ôn chuyện cũ?"

"Haizz cái tên mặt than này, Đại ca đến thăm ngươi còn phải có lí do sao? Có cần ta mang bái thϊếp đến dâng cho đệ không"

Trân Tĩnh cười nói, khắc sau liền thu mặt làm một vẻ nghiêm nghị đề phòng hỏi

"Đệ thật muốn thu nó làm đồ đệ?"

"...ừm"

"Căn nguyên của nó không bình thường, cũng không phải người của Tiên Giới. Đệ từ đâu mang nó về?"



"Nhân Giới, nó bị đánh

"Nó bị đánh đệ liền mang nó về? Người của Nhân Giới cũng không có căn nguyên này"

"..."

"Đệ hiểu ta nói gì đúng chứ, căn nguyên hỗn tạp dễ vướng tâm tà. Nếu nó phạm phải Ma Đạo nhất định sẽ san bằng Tam Giới đến lúc đó ta sẽ trừng phạt không nương. Đệ đã suy xét kĩ?"

"Sẽ không"

Trân Tĩnh nhìn dáng vẻ kiên quyết của Y, thở dài một hơi sau đó lại nhớ chuyện cũ, giọng nói vẫn chậm rãi trầm lắng

"Ta còn nhớ khi ấy sư phụ mang đệ về, đệ cũng một thân thương tích như đứa trẻ này, trên quần áo khắp nơi đều là vết giày và bùn đất, gương mặt cũng lấm lem không nhìn được rõ ràng. Nhưng cái làm ta ấn tượng là đệ không khóc"

"Kể cả sau này dù trên cơ thể mang đầy vết thương, bộ dạng chật vật thế nào sau lôi kiếp cũng chỉ thấy chân mày đệ hơi nhíu lại, tuyệt đối không khóc lần nào"

"Haizz, cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi nhưng ta vẫn chưa thấy đệ rơi giọt nước mắt nào. Lão sư phụ cũng đã phi thăng từ lâu, bỏ lại hai đứa nhỏ yếu ớt chúng ta đối chọi với thế nhân nghiệt ngã này, lão sư phụ cũng xấu xa thật"

Trân Tĩnh vừa dứt lời, trong gian tĩnh thất vang lên giọng nói nhàn nhạt ung dung, cứ như thế thái vạn vật có biến chuyển cũng không liên quan để người nọ. Từ đầu đến cuối chỉ thấy bộ dạng hờ hững của Y đối mặt với trăm đắng nghìn cay nơi ngục trần

"Khóc..không thể có thêm đồ ăn, không dệt nên nhung gấm, cũng không thể khiến những kẻ mạnh nương tay chà đạp. Vậy thì khóc có ý nghĩa gì"

"Dụ đệ chịu mở lòng với ta chẳng dễ gì, bé con nhà chúng ta cuối cùng cũng lớn rồi, biết tủi thân với caca ta rồi"

Trân Tĩnh thu lại ánh mắt nghiêm khắc, thở dài một hơi nhìn đến Tẫn Ngọc mang vẻ mặt ngây thơ ôm lấy tay áo Lăng Sương vùi đầu ngủ. Hắn khẽ nhấc chân tiến lại đặt hai ngón tay lên mi tâm Cậu, truyền sang một luồn sáng vàng nhạt. Quay người vỗ vỗ đầu Diệp Lăng Sương hai cái rồi bỏ ra ngoài

Y nhìn một loạt hành động của Trân Tĩnh, con ngươi trong vắt chuyển đến Tẫn Ngọc. Gương mặt ít khi biểu lộ xúc cảm bao lâu lại bất giác hiện hữu vài tia phức tạp



Sau khi Tẫn Ngọc tỉnh giấc đã thấy trong tay mình ôm một thanh kiếm dài quá người, Vỏ kiếm vàng một sắc mềm dịu, ngà ngà như ánh nguyệt âm nhu soi qua làn sương đọng. Tĩnh lặng, thuần khiết, lại xen lẫn một tràn uy vũ khó tả

Tẫn Ngọc kéo theo thanh kiếm, vừa lôi vừa gọi lớn hai tiếng "Sư phụ". Đến gần gốc anh đào lại mệt mỏi ngồi phịch xuống, thanh kiếm vừa dài vừa nặng còn Cậu chỉ là một đứa trẻ chưa rõ linh lực. Vác kiếm chẳng khác nào kéo theo một khối sắt lớn

Thở một lúc, Cậu lại kiên cường kéo lê thanh kiếm đi vòng quanh Liên Tuyết Nguyệt gọi Diệp Lăng Sương. Bỗng Tẫn Ngọc cảm thấy thân thể từ từ nhẹ bổng rồi rời khỏi mặt đất, chỉ nháy mắt Cậu đã thấy mình ngồi trên cánh tay Lăng Sương. Y nhìn xuống Tẫn Ngọc, khẽ hỏi

"Nặng sao?"

Tẫn Ngọc ngơ ngác không hiểu ý Lăng Sương, bất giác nhìn xuống thanh kiếm vàng nhạt lúc nãy mình vác đang trên tay Y chợt hiểu ra vội trả lời

"Có có, thanh kiếm này rất nặng. Tẫn Ngọc như vác một tảng đá lớn rất lớn"

"Sau này quen sẽ không nặng nữa"

"A...vậy Sư phụ, thanh kiếm này có tên không? Giống Tẫn Ngọc ấy"

"Dương Nguyệt"

Tẫn Ngọc lẩm nhẩm tên thanh kiếm trong miệng, lát sau nở một nụ cười vui vẻ như phát hiện cái gì đó thú vị

"Dương Nguyệt là ánh trăng, thanh kiếm này đúng là rất giống. Vậy Sư phụ, người tên là gì?"

Y khẽ liếc xuống gương mặt hớn hở kia, rất nhanh nhận ra ý định ban đầu của yêu tinh nhỏ này không phải hỏi tên thanh kiếm mà là hỏi tên Y. Dời ánh mắt khỏi khuôn mặt sáng bừng sự ngây ngô lém lỉnh, đôi chân Diệp Lăng Sương nhẹ di chuyển. Tẫn Ngọc thấy Y không đáp lời bỗng chốc liền xụ mặt

"Lăng Sương"
« Chương TrướcChương Tiếp »