Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 98: Hạ màn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 98: Hạ màn

Tống Thanh Hàn mỉm cười, khuôn mặt và đôi môi trắng bệch, thêm vào đó và viền mắt ửng đỏ, làm cậu trông vô cùng tiều tụy: "Phải"

"Bọn họ trên phương diện huyết thống và pháp luật, thật sự là cha mẹ của tôi."

Câu trả lời này vừa thốt ra, bên dưới trong nháy mắt ồn ào hẳn lên.

Mặc dù đáp án này không khác là bao so với tưởng tượng của bọn họ, nhưng Tống Thanh Hàn chính miệng thừa nhận, đương nhiên là khác với những thứ được lan truyền trên mạng.

Lại thêm một nhóm phóng viên nữa giơ tay, Trần An lại chọn thêm một người.

"Nếu như cậu xác nhận họ là cha mẹ mình, vậy khi trên mạng lan truyền thông tin cậu không đồng ý nhận cha mẹ, cậu có suy nghĩ gì?"

Có phóng viên trước đó làm nóng người, khi phóng viên này đặt câu hỏi, rõ ràng đã sắc bén hơn rất nhiều.

Tống Thanh Hàn mím môi, trầm mặc một lúc, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Có suy nghĩ gì?

Một bậc cha mẹ ngay từ khi cậu chào đời đã chưa bao giờ xuất hiện, một bậc cha mẹ để mặc cậu tự sinh tự diệt, một bậc cha mẹ biệt tăm biệt tích bỗng tìm đến cửa chỉ vì tiền bạc và huyết mạch, cậu có thể có suy nghĩ gì đây?

Phóng viên bên dưới trong nháy mắt nhìn chằm chằm cậu, mà những Tiểu Hàn Giả đang túc trực trên sóng livestream cũng không khỏi muốn nín thở.

Cậu ngồi trên sân khấu mỉm cười, từ từ nhìn thẳng vào ống kính, giọng nói vừa trầm, vừa nhẹ: "Tôi đương nhiên không thể phủ nhận sự thật rằng họ là cha mẹ tôi, đợi đến sau khi bọn họ nghỉ hưu rồi, tôi cũng sẽ tuân thủ yêu cầu của pháp luật mà thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng họ."

Hửm?

Tống Thanh Hàn này là chịu thua rồi hả?

Các Tiểu Hàn Giả ngồi sau màn hình tim bỗng đập mạnh!

Không thể nhận, không thể nhận!

Nếu như nhận rồi, đôi cha mẹ cặn bã kia sẽ bám riết không buông mà hút máu cậu đó!

Còn chưa đợi Tiểu Hàn Giả nóng lòng muốn xuyên qua màn hình túm cổ áo Tống Thanh Hàn ép cậu tỉnh táo lại, Tống Thanh Hàn đã tiếp tục nói: "Nhưng, đối với món nợ của ông Tống Viễn Sơn và bà Hậu Văn Vận thì tôi từ chối chi trả."

Ý là, cậu sẽ tuân thủ pháp luật, sau khi Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận về hưu sẽ chiếu theo quy định của pháp luật mà thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng, nhưng tiền nợ đánh bạc của Tỗng Viễn Sơn, kaka, không có cửa đâu.

Có điều, thật sự là trong pháp luật của Trung Quốc, nếu như trong trường hợp cha mẹ còn khỏe mạnh, con cái không hề có nghĩa vụ phải gánh lấy món nợ của cha mẹ.

Mà nhếu như cha mẹ mượn tiền rồi chết đi, vậy thì người con được nhận di sản mới phải đồng thời nhận lấy món nợ này.

Nếu như con cái từ chối nhận di sản, vậy thì món nợ của cha mẹ cũng không cần con cái phải phụ trách.

Về tình, Tống Thanh Hàn thay vì nói là có chút tình phụ tử vụn vặt còn sót lại với Tống Viễn Sơn, không bằng nói hai bên gặp nhau liền ghét thì hợp lý hơn nhiều, muốn để Tống Thanh Hàn thay Tỗng Viễn Sơn trả nợ, đừng nói đến đương sự như Tống Thanh Hàn không đồng ý, quần chúng hóng hớt ở đây cũng không chấp nhận nổi!

Về lý, theo pháp luật, Tống Thanh Hàn nếu như giúp trả nợ thì là tình nghĩa, không giúp, cũng không trái luật.

Về tình về lý, câu nói này của Tống Thanh Hàn khiến người ta không tài nào bắt bẻ được, thậm chí còn làm người ta cảm thấy cậu có chút quá lương thiện rồi.

Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận đối xử với cậu như vậy, vậy mà cậu còn đồng ý phụng dưỡng Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận sau khi về hưu, có một đứa con như vậy, nếu như ban đầu Tống Viễn Sơn đối xử tốt với cậu thì làm gì có chuyện phải đi đến bước đường này chứ?

Phóng viên bên dưới thầm khinh bỉ đôi vợ chồng Tống Viễn Sơn, sau đó lại mỉm cười ngồi xuống, lấy bút và laptop ghi lại sơ lược.

Câu hỏi sắc bén nhất đã được hỏi rồi, những câu hỏi sau càng dễ trả lời hơn.

Tống Thanh Hàn trả lời một cách thỏa đáng các câu hỏi của phóng viên, những thứ còn lại, đương nhiên sẽ có người của Tinh Hải đến xử lý.

Cuộc chiến dư luận lần này, Tống Thanh Hàn lại thắng trận rồi.

Trước đây có bao nhiều người mắng chửi cậu bất kính, bất hiếu với cha mẹ, thì bây giờ lại có bấy nhiêu người cảm thấy cậu kiên cường và có cốt khí.

Đối với một đôi cha mẹ như vậy mà cậu còn đồng ý thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng, vậy mà đôi cha mẹ kia, sao lại nỡ đối xử với cậu như vậy?

So sánh hai bên với nhau, ai cũng không thể nói ra câu Tống Thanh Hàn không tốt.

Cậu đã đủ lương thiện đối với hai người Tống Viễn Sơn rồi, nếu như còn yêu cầu cậu thực hiện cái nghĩa vụ gọi là "nợ cha con trả", vậy thì quá mức "thánh mẫu", "bạch liên hoa" rồi.

(Thánh mẫu, bạch liên hoa: kiểu người có thể bỏ qua tất cả mọi thứ dù cái chuyện đó nó vô lý và ngu ngốc vl ý)

Mặc dù không có ai từng trải qua chuyện giống như Tống Thanh Hàn, nhưng chỉ cần theo dõi cả sự việc này, lẽ nào còn không thể nhận ra bộ mặt độc ác của hai người Tống Viễn Sơn sao?

Sau khi họp báo kết thúc, những phóng viên tham gia đều nhanh chóng viết ra những gì mình ghi lại được, sau khi chủ biên tòa soạn xem qua một lượt, từng bài một liền được đăng lên.

Đây là tin tức hàng đầu đấy!

Ai nhanh hơn thì người đó càng nhanh chóng dẫn đầu lượng tiêu thụ.

Trong một trận đấu gay cấn như thế này, hastag #họp báo của Tống Thanh Hàn# nhanh chóng lên top tìm kiếm. Ngoài một số những trang mạng lớn đăng lên nội dung của cuộc họp báo, video livestream trước đó cũng được người ta tung lên mạng, lan truyền với quy mô lớn.

Trên mạng ban đầu vẫn còn một số lời nhục mạ Tống Thanh Hàn, bây giờ trong nháy mắt liền đầy rẫy những người đã trải qua cảm giác kinh ngạc và hổ thẹn. Đặc biệt là sau khi khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của Tống Thanh Hàn xuất hiện trên màn hình, tất cả đều khiến họ không nhịn được đặt tay lên ngực tự hỏi lòng: khi bọn họ ở trên mạng điên cuồng vui vẻ nói ra những câu tổn thương người khác, thì có từng suy nghĩ đến chuyện một người đang sống sờ sờ như Tống Thanh Hàn, cũng sẽ vì những lời nói, những ánh mắt ác độc, đầy nhục mạ này chèn ép, khiến cậu không thở nổi hay không?

Một màn kịch phụ tử ba hồi đến đây cũng đã hạ màn, nhưng những suy nghĩ về bạo lực mạng mà nó gợi ra, lại chưa hề kết thúc.

Tống Thanh Hàn lại nổi tiếng một lần nữa.

Kiên định, tuân thủ pháp luật, không than thân trách phận, dựa vào chính mình để đi đến vị trí hiện tại, cậu quả thật là một sự tồn tại đầy chói mắt.

Những ưu điểm vốn có khiến người khác khen ngợi không dứt của cậu được quá khứ bi thảm làm nổi bật lên, càng thêm quý báu và hoàn hảo.

Mà sau khi họp báo kết thúc không lâu, tin Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận bị bắt lại được lan truyền, mà tội danh bị bắt không phải gì khác, chính là bỏ rơi con cái.

Bỏ rơi một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, trong trường hợp có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, hai người Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận bị phán 5 năm tù, cuối cùng khi truyền ra cũng chỉ có hai, ba trang báo đưa tin cùng với hai tấm hình bọn họ bị cảnh sát bắt.

Trong hai tấm ảnh này, trên người Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận đều mặc trang phục cao cấp, nhưng lại bị bao phủ bởi sự suy sụp và hối hận.

Nhưng trên đời này, có được bao nhiêu người gặp được cơ hội làm lại từ đầu như Tống Thanh Hàn?

Chẳng qua chỉ là chuộc tội cho những nghiệp chướng mà mình đã gây ra lúc trước thôi.

Mọi việc cuối cùng đã kết thúc như vậy đó. Tô Hòa Ninh hoang mang xem hết những tin tức mới, mở danh bạ ra định gọi cho người nhà họ Bạch đã liên hệ với mình trước đó, nhưng đến khi bấm số gọi qua, đầu dây bên kia lại là tiếng báo mạng bận.

Hết rồi, hết hi vọng rồi....

Sắc mặt Tô Hòa Ninh trong nháy mắt trở nên suy sụp, mà tin tức trợ lý chạy qua báo với hắn ta lại càng làm hắn ta rơi vào tuyệt vọng.

Khương Lăng muốn hủy hợp đồng với hắn ta.

Hắn ta khó khăn lắm mới lấy được vai diễn này, khó khăn lắm mới tạo được liên hệ với Khương Lăng, kết quả bây giờ, Khương Lăng lại muốn hủy hợp đồng với hắn ta?!

Tô Hòa Ninh vò đầu, l*иg ngực phập phồng, sau đó gọi một cú điện thoại cho quản lý của mình.

"Alo, anh Kim...."

Còn chưa đợi Tô Hòa Ninh nói gì, đầu dây bên kia đã mắng té tát vào mặt hắn ta.

"Cậu nói xem trước đây cậu đã làm những gì?!"

"Đạo diễn Khương Lăng trực tiếp tìm đến yêu cầu hủy hợp đồng đã kí với cậu. Cậu có biết vì giúp cậu lấy được kịch bản này, tôi đã tiêu tốn biết bao nhiêu công sức không hả?!"

"Anh Kim, anh bình tĩnh trước đã."

Tô Hòa Ninh hít sâu một hơi, "Em cảm thấy giữa em và đạo diễn Khương Lăng hình như có hiểu lầm gì đó...."

"Hiểu lầm cái rắm á!"

Kim Thành không nhịn được mà chửi một câu, "Khương Lăng đã trực tiếp gửi những chuyện, những chuyện xấu mà cậu đã làm lúc trước cho tôi rồi, nói là trong đoàn phim của mình không thể có một diễn viên như vậy được, cậu có biết là những chuyện đó nếu như lộ ra, sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không hả?"

Tim Tô Hòa Ninh thịch một tiếng, không nhịn được hỏi: "Anh Kim, rốt cuộc...."

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cậu còn không biết sao?"

Kim Thành kinh ngạc một chút rồi lửa giận lại dâng trào, "Những chuyện cậu làm trước đây, cậu đã quên hết rồi sao?"

"Em..."

"Đứa bé đó" Kim Thành nghiến răng nghiến lợi nói, "Khương Lăng không biết từ nơi nào có được video cậu cưỡng bức một bé trai, ông ấy nói nếu như cậu đồng ý hủy hợp đồng, ông ta sẽ nể tình mà không công bố video đó ra."

"Khương Lăng thì cậu biết rồi đó, tính tình cứng còn hơn đá, nếu như cậu thật sự không đồng ý hủy hợp đồng trong hòa bình, ông ta bảo đảm sẽ tuồn video đó ra ngoài."

"Bây giờ công ty đã đang bàn bạc với Khương Lăng rồi, tạm thời đè chuyện này xuống, hôm nay cậu từ đoàn kịch về đây đi, sau này...."

Chỉ có thể xem số phận của Tô Hòa Ninh.

Kim Thành có chút phiền muộn ngắt điện thoại, Tô Hòa Ninh cầm điện thoại, sững sờ ngồi trên ghế, nhìn Tống Thanh Hàn từ bên ngoài bước vào phim trường, trên mặt còn nở một nụ cười xinh đẹp, trái tim như bị ngâm trong băng tuyết vạn năm vậy, không khỏi khiến toàn thân lạnh lẽo.

Tống Thanh Hàn nghỉ phép xong liền quay về đoàn phim, mới vừa chào hỏi Khương Lăng, vừa quay người liền nhìn thấy Tô Hòa Ninh đang ngồi trên ghế, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Tiểu Hàn."

Nhìn Tống Thanh Hàn đang đi về phía mình, mắt Tô Hòa Ninh sáng lên, liếʍ liếʍ môi, ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu giúp tôi với, cậu giúp tôi đi mà!"

Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhíu, sau đó lại chầm chậm giãn ra, có chút mờ mịt nhìn Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, anh đang nói gì vậy?"

Những người xung quanh cũng bị hành động bất thường này của Tô Hòa Ninh hấp dẫn sự chú ý, ai ai cũng liếc qua nhìn.

Tô Hòa Ninh đã đi đến đường cùng rồi, ánh mắt hắn ta như rực cháy, giơ tay bắt lấy cánh tay Tống Thanh Hàn: "Tôi biết quan hệ giữa cậu và Sở tiên sinh rất tốt, chỉ cần cậu mở lời, ngài ấy chắc chắn sẽ tha cho tôi...."

Tống Thanh Hàn lùi về sau một bước, tránh khỏi vòng vây của Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, em không biết anh đang nói gì."

Bên môi cậu vẫn là nụ cười nhàn nhạt, mắt trong veo, sáng rõ, ngữ khí nhẹ nhàng, giọng nói trong trẻo, dễ nghe, tựa như thật sự không biết Tô Hòa Ninh đang nói gì vậy.

Tô Hòa Ninh vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm cậu, lẩm bẩm như đang tự nói chuyện với chính mình: "Không...."
« Chương TrướcChương Tiếp »