Chương 70: Kiếp trước
Sở Minh có một cảm giác giống như tự lấy đá đập chân mình.
Anh kéo tay của Tống Thanh Hàn qua, ngón cái nhẹ nhàng miết lên đó, có ý đồ muốn phân tán sự chú ý của Tống Thanh Hàn. Nhưng sự chú ý của Tống Thanh Hàn bây giờ đã hoàn toàn tập trung vào chuyện tái khám mà Smith vừa mới nói. Động tác này của Sở Minh càng thêm "dẫn lửa thiêu mình". Ánh mắt Tống Thanh Hàn nhìn về phía anh có thể nói là vô cùng sắc bén, thậm chí nghiêm nghị đến mức không thể nào xâm phạm.
Sở đại tiên sinh: "..."
Bác sĩ Smith cười ha hả nhìn động tác ngầm giữa hai người họ. Đến lúc Tống Thanh Hàn nhìn về phía ông, ông mới ho khẽ một tiếng, nói với Sở Minh: "Nơi kiểm tra ở trên lầu."
Sở Minh gật đầu, Tống Thanh Hàn nhíu mày, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Anh... Rốt cuộc làm sao vậy?"
Sở Minh khẽ thở dài, nhìn sự lo lắng không thể nào che giấu nơi đáy mắt cậu, tim mềm nhũn, giơ tay vén những cọng tóc rối ra sau tai, rồi mới dùng một giọng nói nhẹ nhàng mà người khác chưa từng được nghe, nói: "Chỉ là trước đây xảy ra một sự cố, hôn mê một khoảng thời gian... Bây giờ đã không sao rồi."
Smith đứng một bên lạnh nhạt nói: "Ừm... Sở một năm trở lại đây không xuất hiện vấn đề gì."
Ý ông ấy là trước đây từng xảy ra vấn đề?!
Tống Thanh Hàn trở tay lại, nắm chặt cổ tay Sở Minh, sau đó ngẩng đầu hỏi Smith: "Anh ấy có thường xuyên tới tái khám không?"
Không liên quan đến thông tin bệnh tình riêng tư của bệnh nhân, Smith trong nháy mắt liền bán đứng đồng đội: "Ừm... Cũng không được tính là thường xuyên, chỉ là có những lúc, Sở sẽ quên mất chuyện đi tái khám."
Tống Thanh Hàn im lặng, mặt không cảm xúc mà nhìn Sở Minh.
Sở Minh: "..."
Cũng may Tống Thanh Hàn chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi lại quay qua nói chuyện với Smith, cuối cùng, còn trực tiếp kéo Sở Minh theo Smith lên lầu.
"Sở" Smith đẩy một cánh cửa ra, chỉ vào một chiếc máy y tế tân tiến bên trong, "Bắt đầu thôi."
Tống Thanh Hàn không hiểu lắm về những thứ thuộc lĩnh vực y học. Cậu nhìn Sở Minh quen thuộc gật đầu, sau đó cởi tây trang, đi về phía chiếc máy, tay bất giác nắm chặt.
Sở Minh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, sau đó đưa tây trang cho cậu: "Một lát nữa là xong rồi."
"...... Ừm."
Tống Thanh Hàn ôm áo của anh, đứng cạnh cửa nhìn, Smith nhìn sắc mặt của Sở Minh, cũng không bảo cậu ra ngoài, vô cùng nể phục mà điều chỉnh máy móc.
Sở Minh vô cùng quen thuộc mà nằm lên giường kiểm tra, bốn phía là ánh đèn trắng lạnh lẽo. Từ góc độ của Tống Thanh Hàn nhìn qua, mặt Sở Minh tựa như không còn chút huyết sắc nào, trông xanh xao đi không ít.
Tiếng máy móc chạy ù ù vang lên trong căn phòng yên tĩnh như trong hang động bằng tuyết, nghe vào tai liền làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác không hề dễ chịu chút nào.
Tống Thanh Hàn biết, Smith trước đó đã nói những lần tái khám gần đây của Sở Minh không có vấn đề gì lớn, điều đó có nghĩa là Sở Minh bây giờ đã đang trong trạng thái gần như khỏi bệnh.
Chỉ là, tình cảm của con người không phải là thứ mà lý trí có thể khống chế được. Tống Thanh Hàn nhìn chằm chằm Sở Minh đang nằm trên máy kiểm tra, đến ngay cả Smith cũng không nhịn được mà liếc nhìn cậu.
Lăn qua lăn lại khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tống Thanh Hàn lặng lẽ đứng cạnh cửa nhìn, mãi đến khi Smith cầm ra một tờ kết quả kiểm tra đầy những thuật ngữ tiếng Anh thì cậu mới bước qua, đỡ Sở Minh đang ngồi dậy lên.
Smith phe phẩy tờ kết quả kiểm tra trong tay, sau đó mở một nụ cười vô cùng thoải mái: "Chúc mừng cậu, Sở, cậu hiện tại đã hoàn toàn khỏe mạnh."
Ông đưa tờ kết quả kiểm tra cho Sở Minh, sau đó vỗ vỗ vai anh, thấp giọng nói: "Bây giờ, tôi cảm thấy, cậu cần phải giải thích cho người yêu của cậu biết chuyện gì đã xảy ra."
"Cậu ấy từ lúc nãy đã rất lo lắng cho cậu."
Ông dùng ánh mắt sáng như đuốc mà nhìn Sở Minh, sau đó cười một cách mờ ám, rồi đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Tống Thanh Hàn còn nói với cậu rằng căn phòng này còn có phòng nghỉ, nói bọn hò không cần phải kiềm chế, sau đó nhìn mặt Tống Thanh Hàn đỏ ửng lên, cười híp mắt rời đi.
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng hít vào một hơi, bước lên phía trước một bước, nhìn kết quả kiểm tra trong tay Sở Minh, hỏi: "Em có thể xem thử không?"
Giọng của cậu vừa nhẹ nhàng, vừa mềm mại, không hề giống trước đây. Sở Minh nghe mà tim như muốn thắt lại, nhanh chóng đưa kết quả kiểm tra cho Tống Thanh Hàn: "Bác sĩ Smith vừa nãy đã nói rồi, anh đã không sao rồi."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn nhàn nhạt đáp lại một tiếng, ánh mắt lại cứ dính trên tờ kết quả kiểm tra đó, từng dòng, từng dòng, cậu đều đọc rất kĩ càng, giống như muốn đem từng từ đơn trong tờ kết quả kiểm tra kia phân tích thật kĩ rồi mới cam lòng dừng lại.
Rất lâu sau, Tống Thanh Hàn mới đặt tờ kết quả kiểm tra xuống, sắc mặt khẽ thả lỏng.
Sở đại cẩu lập tức sáp lại gần, khẽ cúi đầu hôn lên môi cậu, sau đó lấy lòng nói: "Anh đã không sao rồi."
Con ngươi của Tống Thanh Hàn khẽ ngước lên, đôi mắt sáng và trong veo như chứa đầy ánh trăng, phản chiếu khuôn mặt gần trong gang tấc của Sở Minh.
Dáng vẻ tựa như trong mắt chỉ có mỗi mình anh này làm cho tim Sở Minh đột nhiên rung động, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mà anh đã cố đè nén trong nháy mắt bỗng thoát ra khỏi gông cùm của nó, khiến cho đáy mắt anh không nhịn được mà dâng lên một loại cảm xúc sâu đậm.
Anh đưa tay chạm vào trán của Tống Thanh Hàn, ngón tay di chuyển đến quanh mắt cậu, vuốt ve hàng mi dài và rậm của cậu, sau đó vào lúc Tống Thanh Hàn không nhịn được mà chớp mắt, anh lại nhanh chóng trượt xuống, sờ lên đôi môi vừa mềm mại, vừa khô ráo của cậu.
".... Hừm?"
Tống Thanh Hàn phát ra một âm mũi rất nhẹ, vừa định mở miệng nói chuyện, Sở Minh đã hôn lên, không giống với nụ hôn dịu dàng đến mức tựa như thăm dò trước kia, nụ hôn này đầy nóng bỏng, dùng khí thế không thể nào ngăn cản mà cắn mở đôi môi cậu, sau đó bá đạo bắt đầu công thành đoạt đất.
Tống Thanh Hàn bị anh làm cho hô hấp hỗn loạn, tay nắm chặt lấy chiếc áo tây trang mà Sở Minh đã cởi ra, tay còn lại thì bám chặt lấy cánh tay của Sở Minh. Sở Minh hôn càng sâu, tay của cậu càng nắm chặt hơn, kéo lí trí của Sở Minh quay về.
Sở Minh hôn cậu thật sâu, sau đó đặt lên khóe môi của cậu một nụ hôn, vén mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cậu ra, rồi nâng cậu lên, vững vàng mà đi về phía phòng nghỉ.
"Thả em..." Bị người khác bế như bế em bé, thì cho dù Tống Thanh Hàn có sống thêm một kiếp nữa, cũng không thể nào khống chế nổi sắc mặt, đưa tay vỗ vào lưng Sở Minh, lời đang định nói liền bị ánh mắt thâm thúy đến mức rực cháy kia của Sở Minh làm cho nghẹn lại nơi cổ họng.
Sở Minh dùng đầu gối đẩy cửa phòng nghỉ ra, rồi bước nhanh vào, dùng động tác vô cùng dịu dàng, đặt Tống Thanh Hàn lên giường.
Tống Thanh Hàn hơi ngả người về sau, cậu vội vàng đưa tay lên đỡ, khi ngẩng đầu lên, mặt Sở Minh đã tiến lại gần.
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu, mặt Sở Minh liền vùi vào trong cổ cậu, hơi thở nóng rực, nặng nề phả lên cổ Tống Thanh Hàn, làm cho làn da nhạy cảm kia ửng đỏ lên trong nháy mắt, hơn nữa còn không ngừng lan lên trên.
Anh cọ cọ vào cổ Tống Thanh Hàn, hơi thở từ từ bình ổn lại.
Tống Thanh Hàn hoàn hồn lại, giơ tay vỗ lưng anh, sau đó đột nhiên nói: "Trên tờ kết quả kiểm tra kia nói, não của anh trước kia..."
Suýt chút nữa là chết não.
Sở Minh được đằng chân lân đằng đầu mà nút mạnh vào xương quai xanh đang bị chiếc áo lông cừu trắng che lấp, để lại một dấu vết vô cùng mờ ám, rồi mới ngẩng đầu lên trả lời: "... Đây là chuyện từ hơn hai năm trước rồi."
Anh dừng lại một chút, rồi đột nhiên nhanh như gió mà chuyển chủ đề, hỏi: "Hàn Hàn, em có tin có kiếp trước và kiếp này không?"
Trông dáng vẻ tinh anh giới thương nghiệp của Sở đại tiên sinh, thì cho dù anh có đang ngồi xổm trước giường, cavat trên áo có lỏng ra, tóc có vì động tác trước đó mà rối cả lên, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng mà uy nghiêm, dung mạo tuấn mĩ, lạnh lùng, trông thế nào cũng không liên quan đến cụm từ "kiếp trước kiếp này" vô cùng mê tín này.
Tống Thanh Hàn bị câu nói này của anh làm cho tinh thần hoảng hốt, rũ mắt nhìn qua, chỉ bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Sở Minh, dường như thấu hiểu hết tất cả.
"Em tin."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
Sở Minh bật cười: "Anh cũng tin."
Anh cúi đầu hôn lên tay Tống Thanh Hàn: "Vì vậy anh biết rằng, em là Tống Thanh Hàn của kiếp trước."
Tống Thanh Hàn bỗng nhiên mở mắt thật to, đồng tử co lại, hiển nhiên là bị câu nói của Sở Minh kích động không nhẹ.
Sở Minh an ủi, vỗ lên tấm lưng đột nhiên căng chặt của cậu.
Có lẽ là vì đã quen với hơi thở và sự thân cận của anh, Tống Thanh Hàn vậy mà đã thật sự từ từ thả lỏng, dùng giọng nói hơi khàn hỏi: "Anh... Anh làm sao mà biết được?"
Tống Thanh Hàn vốn dĩ muốn đem bí mật này chôn giấu thật sâu trong lòng.
Cậu không phải là không tin tưởng Sở Minh, chỉ là chuyện một người từ cõi chết sống lại, lại còn quay về nhiều năm trước, chuyện như vậy có thể nói là nghe mà muốn sởn tóc gáy, thay vì để chuyện như vậy làm nảy sinh mối nghi ngờ giữa họ, thì chi bằng cứ giấu chuyện này nơi đáy tim, cho đến tận lúc xuống mồ.
Đáy mắt Sở Minh lộ ra một nét cười: "Còn nhớ chuyện em cứu chị gái của anh không?"
"Hửm?"
Tống Thanh Hàn không biết tại sao anh lại lôi chuyện này ra, ừm một tiếng rồi đáp lại, "Nhớ."
"Lúc đó anh vừa tỉnh lại từ trong hôn mê."
Sở Minh đứng dậy từ trên đất, kéo một chiếc ghế qua ngồi đối diện Tống Thanh Hàn, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, cố gắng che giấu một chút ngượng ngùng còn sót lại, "Liền nghe nói rằng em đã cứu chị."
"Em có biết kết cục của kiếp trước như thế nào không."
Biểu cảm của Sở Minh trở nên nghiêm nghị, thậm chí còn có chút lạnh lẽo và thâm trầm: "Nhà họ Sở tổ chức một tang lễ."
Lưng Tống Thanh Hàn lạnh toát.
Sở Minh nhìn dáng vẻ ngơ người tại chỗ của cậu, ánh mắt lại lần nữa trở nên dịu dàng: "Sau đó kiếp này, em đã cứu chị ấy."
"Chỉ vì điều này?"
Tống Thanh Hàn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Chờ đã, anh vừa nói, kiếp trước...?"
Tống Thanh Hàn bị những tin tức liên tiếp ập đến làm cho hoang mang, đôi mắt trong veo, lãnh đạm kia hiếm thấy mà lộ vẻ mông lung, làm cho Sở Minh nảy sinh một chút ý nghĩ "tà ác."
"Ừm."
Anh lạnh nhạt ừm một tiếng, sau đó dưới ánh mắt im lặng nhìn chằm chằm của Tống Thanh Hàn, anh dường như gạt bỏ nguyên tắc mà giơ tay đầu hàng, "Kiếp trước, có phải em đã nhặt được một chú chó không?"
Khi nói đến chuyện này, sắc mặt của Sở đại tiên sinh bỗng trở nên kì lạ. Chỉ có điều, anh đã nhanh chóng che giấu đi điểm khác thường này, ngữ khí vẫn dịu dàng, trầm ổn như trước: "Anh trước đây... Trong lúc hôn mê, hình như đã nhập vào người Đại Minh, sau đó được em nhặt về."
Câu nói này của Sở Minh vô cùng ngắn ngọn và súc tích, nhưng trên thực tế, khi mà anh nhập vào người Đại Minh, thì Đại Minh chỉ là một con chó hoang, toàn thân bẩn thỉu, trước khi được Tống Thanh Hàn nhặt về, một chiếc xe chạy quá tốc độ đã suýt chút lấy mất mạng nhỏ này của anh.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà anh mới được Tống Thanh Hàn nhặt về.
Có lẽ là ứng nghiệm với câu nói nhờ họa được phúc.
Tống Thanh Hàn cũng nhớ lại lúc nhặt được Đại Minh vào kiếp trước, người Đại Minh rất dơ, còn trong tình trạng bị cụt mất một chân.
Lúc đó, chỉ là thấy không thể nào nhẫn tâm được, nhưng bây giờ, sau khi biết được linh hồn trong đó là của Sở Minh, hô hấp của cậu lại nhẹ đi một chút.
"Có đau không?"
Ánh mắt cậu dừng lại trên chân phải của Sở Minh, đột nhiên hỏi một câu.
Sở Minh sửng sốt, sau đó bật cười: "Đã không sao rồi."
Mọi chuyện đều đã qua.
Tống Thanh Hàn sẽ không như kiếp trước, bị người khác chèn ép, để rồi cuối cùng chôn mình trong biển lửa, gia đình cậu cũng sẽ không có ai phải qua đời trong tuổi độ tuổi thanh xuân nữa.
"Ừm."
Tống Thanh Hàn trầm giọng ừm một tiếng, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.
Lời nói của Sở Minh, đối với Tống Thanh Hàn, là một đả kích vô cùng lớn. Cậu cúi đầu nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi sống lại đến nay, mới phát hiện, thật ra biểu hiện của Sở Minh không hề khó hiểu chút nào.
Bắt đầu từ lúc cậu nhận được điện thoại của Trần An trở về sau, thì trên con đường mà cậu đi, không ít thì nhiều đều có dấu vết của Sở Minh, đặc biệt là lúc công chiếu , những rạp chiếu phim trực thuộc tập đoàn Sở thị ngay từ ban đầu đã để tỉ lệ suất chiếu của là 40%. Lúc đó, cậu cứ tưởng rằng tập đoàn Sở thị đang nâng đỡ phim do chính mình đầu tư, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì Sở Minh cũng nhớ được chuyện xảy ra ở kiếp trước như cậu, nên mới tin tưởng vào kì tích phòng vé mà sẽ tạo ra.
Trừ những chuyện này, còn có chuyện anh đầu tư vào , tự mình kí hợp đồng với đài Banana... Thật ra những chuyện này đã chứng minh được rằng Sở Minh dường như đã biết được điều gì đó, chỉ là cậu lựa chọn xem nhẹ nó mà thôi.
Sở Minh vừa nhìn biểu cảm của cậu liền biết ngay là cậu chắc chắn đang có một số khúc mắc không thể nào vượt qua, giơ tay xoa xoa má cậu, ngữ khí càng thêm dịu dàng: "Anh vẫn luôn ở đây."
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, anh đều dùng cách riêng của mình mà ở bên Tống Thanh Hàn.
"Ừm."
Tống Thanh Hàn từ từ nở nụ cười, lần đầu tiên nghiêng đầu cọ cọ vào tay Sở Minh, "Em cũng ở đây."
Sau khi mở lòng, Tống Thanh Hàn cũng từ từ kể lại chuyện kiếp trước của mình.
Mặc dù Sở Minh nhập vào người Đại Minh ở bên cậu 6 năm, nhưng trước 6 năm này, những chuyện mà Tống Thanh Hàn đã trải qua, anh thật sự không hề hay biết, nên bây giờ khi Tống Thanh Hàn kể lại, anh nghe vô cùng chăm chú.
Khi Tống Thanh Hàn kể đến bà ngoại đã một tay nuôi cậu khôn lớn, Sở Minh bỗng hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của cậu.
Chẳng qua là cha mẹ không thể nào chấp nhận được điểm "đặc thù" của cậu mà thôi.
Vì vậy mà trên mặt Tống Thanh Hàn không hề có chút biểu cảm hận thù hay oán trách nào. Khi cậu nhắc tới cha mẹ, thái độ rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, giống như đang kể về hai người xa lạ không có quan hệ gì vậy, nhẹ nhàng kể bằng một câu.
Nhưng cậu quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm lòng người như thắt lại.
"Không sao, ba mẹ đều rất thích em."
(ba mẹ ở đây là ba mẹ nhà họ Sở)
Sở Minh nghiêng người qua, hôn lên trán cậu, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, khác hoàn toàn nụ hôn sâu bá đạo lúc nãy, nhưng đều chứa đựng tình yêu nồng nhiệt và chân thành như nhau.
Anh vẫn luôn yêu em.
Tống Thanh Hàn không khó chịu, cũng không né tránh, để mặc anh hôn lên trán mình, hai tay từ từ nắm chặt lấy tay Sở Minh, mười ngón đan chặt vào nhau.
Nhưng Tống Thanh Hàn vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của Sở Minh, sau giây phút ôn tồn, liền nắm lấy Sở Minh, hỏi: "Chuyện anh hôn mê lúc trước... Là chuyện như thế nào vậy?"
Sở Minh không ngờ lại cậu sẽ nhớ kĩ chuyện này như vậy, sau khi bất lực thở dài một cái, nới lỏng cavat ra: "Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa... Chỉ là đột nhiên hôn mê, sau đó trong suốt hai năm đều sống trong trạng thái gần như người thực vật..."
Cuối cùng, suýt chút nữa chết não.
Sở Minh khéo léo nói cho qua chuyện này, sau đó nhấn mạnh chuyện sau khi cậu cứu Sở Hàm, Sở Hàm cứ luôn miệng ở bên tai anh nói Tống Thanh Hàn đã cứu cô, khi anh nghe thấy ba chữ Tống Thanh Hàn mới từ từ tỉnh lại.
Có thể coi như là Tống Thanh Hàn đã giúp anh tỉnh lại!
Tống Thanh Hàn nghe vậy, sự lo lắng và nỗi buồn trong lòng đã tan đi không ít, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, sáng như ánh trăng bạc trên trời.
Sở Minh chỉnh lại cổ áo đã lệch và tóc cho cậu, khi nhìn thấy dấu vết vẫn chưa mờ đi trên xương quai xanh của cậu, ánh mắt trầm xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đó.
Nhưng đây vẫn là phòng của bác sĩ Smith, Sở Minh chỉ là hô hấp hơi nặng nề một chút, chứ không làm thêm bất cứ động tác nào, nghiêm túc chỉnh lại quần áo và đầu tóc cho Tống Thanh Hàn.
Sau đó anh cũng sửa soạn sơ qua bản thân, vừa định dắt Tống Thanh Hàn ra ngoài, liền bị Tống Thanh Hàn kéo lại, đứng tại chỗ.
Tống Thanh Hàn bảo anh cúi đầu xuống, vuốt lại phần tóc rối, miễn cưỡng coi như là không có gì bất ổn.
"Xong rồi."
Tống Thanh Hàn phủi cho phẳng lại những nếp nhăn do lúc nãy không cần thận mà đè ra trên áo sơ mi, đưa chiếc áo khoác ngoài lại cho Sở Minh, "Đi thôi."
Hai người họ nán lại trong phòng nghỉ khoảng 1 tiếng đồng hồ, bác sĩ Smith đã ở ngoài vườn hoa bày ra một bàn trà chiều rồi. Quản gia Anglo thấy hai người họ xuống lầu, trên mặt vẫn là nụ cười lịch thiệp và phong độ: "Bác sĩ Smith đang ở trong vườn hoa."
Sở Minh gật đầu với ông, Anglo cúi cúi người rồi liền đứng thẳng lại, dẫn đường cho họ.
Smith ăn một chiếc bánh nướng nhỏ, thấy Sở Minh và Tống Thanh Hàn theo sau lưng Anglo đi đến, ánh mắt liền lướt qua trên người hai người họ, sau đó lộ ra một vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Hey, Tống, Sở, uống một ly trà chiều chứ?"
Ông nâng ly trà về phía hai người Tống Thanh Hàn, Anglo đứng kế bên đã lấy ra hai ly trà, nhấc ấm trà tinh xảo lên, rót cho mỗi người một ly hồng trà đậm mùi hương.
"Tôi còn tưởng là muộn một chút nữa các cậu mới xuống đây chứ."
Bác sĩ Smith cười híp mắt nói.
Tống Thanh Hàn mỉm cười, Sở đại tiên sinh thì khuôn mặt vô cùng điềm tĩnh.
Smith nhíu mày, đẩy chiếc đĩa sứ nhỏ đến trước mặt Tống Thanh Hàn: "Nếm thử chứ?"
"Tay nghề của Anglo khá lắm đấy."
Tống Thanh Hàn theo lời ông mà lấy một chiếc bánh lên, thử một miếng, bánh đậm vị sữa và giòn rụm.
Cậu uống một ngụm hồng trà, khen: "Rất thơm."
Anglo đứng một bên cúi cúi người, cảm ơn lời khen của cậu.
Smith càng nhìn Tống Thanh Hàn lại càng thấy thuận mắt, lại lôi kéo cậu, hứng chí bừng bừng mà bàn về những tác phẩm của cậu lúc trước, gần đây có ra mắt tác phẩm mới nào không...
Sở Minh cô đơn ngồi một bên uống hồng trà.
Đến cuối cùng, Smith hình như mới nhớ đến bên cạnh còn có một Sở Minh, ông nghiêm mặt lại, có chút nghiêm túc nói: "Sở, mặc dù kết quả kiểm tra hai năm trở lại đây thể hiện rằng cậu đã không có gì quá đáng ngại, nhưng bởi vì cậu trước đây không rõ nguyên do mà rơi vào hôn mê, nên không thể đảm bảo rằng nó nhất định không tái phát..."
"Tôi chúc cậu mọi điều tốt đẹp, có điều, nếu như có vấn đề gì, cũng mong cậu nhớ liên lạc với tôi."
Sở Minh hiểu rõ tính khí của Smith, chỉ gật đầu đồng ý.
Ánh mắt của Smith lại chuyển qua Tống Thanh Hàn: "Tống, cậu là nửa kia của Sở, mà tôi thì chỉ là bác sĩ, tôi không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của các cậu, có điều, tôi hi vọng khi hai người ở bên nhau, cậu có thể chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của Sở."
Tống Thanh Hàn trịnh trọng mà gật đầu: "Bác sĩ Smith, ngài yên tâm, tôi sẽ chú ý."
Smith đã sống hơn 60 năm cuộc đời rồi, hành nghề cũng đã hơn 30 năm, từng gặp vô số người, đương nhiên nhìn một cái là có thể thấy được sự nghiêm túc và trịnh trọng trong đáy mắt Tống Thanh Hàn.
Trong lòng ông thầm thở phào, thấy vui thay cho Sở Minh.
Có lẽ, có được sự bầu bạn của người thanh niên này, cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà chìm vào hôn mê mà dẫn đến chết não nữa.
Hai người họ ở trong vườn của Smith uống một bữa trà chiều, khi rời đi, quản gia Anglo còn tặng cho họ cả mấy túi bánh quy mình tự làm, sau đó cùng Smith đứng ở cổng, nhìn xe của họ rời đi.
"Ngài rất thích cậu diễn viên đó?"
Anglo đóng cổng, quay người lại hỏi.
"Tại sao không kia chứ?!"
Smith cười cười, "Trên người cậu ấy có một loại... Cảm giác rất đặc biệt."
Anglo không có gì để bắt bẻ, chỉ quay đầu nhìn lên đường chính đã không còn thấy bóng xe, nở một nụ cười.
Có lẽ vậy.
"Anh rất thân với bác sĩ Smith sao?"
Tống Thanh Hàn nhớ tới thái độ vô cùng thân thiết của Smith khi nói chuyện với Sở Minh, có chút tò mò hỏi.
"Ông ấy quen biết mẹ."
Sở Minh suy nghĩ: "Lúc nhỏ anh từng gặp ông ấy."
"Vậy sao."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
"Ừm."
Sở Minh rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm tình và dịu dàng.
Ngụy Khiêm ngồi phía trước lái xe, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Sao đã qua cả một buổi chiều rồi mà tình cảm giữa hai người họ trông giống như đột nhiên tăng lên vậy nhỉ, từ mặt ngày ngập tràn tình yêu biến thành liếc mắt đưa tình rồi!
Anh liếc qua gương chiếu hậu một cái, liền nhìn thấy hai người mười ngón đan xen, đau đớn mà nắm mắt lại.
Không!
Phải!
Chỉ!
Là!
Yêu!
Thôi
Sao!
Anh trầm mình trong tiền tài có được không hả!
Sau đó anh đau đớn mà phát hiện ra, anh có bao giàu bao nhiêu cũng không giàu bằng hai người phía sau.
Ngụy Khiêm đau khổ chở đôi cẩu tình nhân này đến khách sạn, sau đó liền "mặt không cảm xúc" mà dừng xe lại, sau khi cười hơ hơ một tiếng liền ra ngoài thuê cho mình một căn phòng khác.
Ý chí vững như sắt thép vẫn còn đây!
Tác giả có lời muốn nói:
70 chương rồi!
Sở- gặm trái gặm phải- đại cẩu- Minh: Người ta không phải là chó qaq
Hàn Hàn: Lột lông.