Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 53: Anh là của em!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 53: Anh là của em!

"Vô Miểu Tiên Quân?"

Diệp Cảnh nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, cau mày, lùi về sau một bước, ánh mắt đầy cảnh giác.

Một người mặc y phục màu trắng, khí chất thần tiên, lạnh lùng, cao ngạo đứng trước mặt hắn, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cảnh như đang nhìn một vật chết, lãnh đạm mà phóng khoáng.

Y nhẹ nhàng nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: "Còn nhà ngươi, là con cháu Diệp thị?"

Diệp Cảnh cung kính chắp tay: "Không biết Vô Miểu Tiên Quân tìm đệ tử có việc gì?"

Hắn phóng thần thức của mình ra xung quanh để tìm kiếm, ý thức của hắn âm thầm thâm nhập vào miếng ngọc bội trông có vẻ bình thường đeo trước ngực: "Tố Lăng Thượng Tiên, xin người giúp đệ tử!"

Vô Miểu như phát giác ra điều gì đó bất thường, ánh mắt lướt qua người Diệp Cảnh, sau đó tung ra một chưởng, đầy uy thế; y phục trắng như tuyết bị gió mạnh thổi tốc lên, tóc đen tung bay, trong một khoảnh khắc, y trông có vẻ giống như một ma tu (người tu ma đạo), chứ không phải là một tiên quân.

Trương Doanh ra lệnh cho tổ đạo cụ chỉnh máy tạo gió nhỏ xuống một chút, y phục trên người Tống Thanh Hàn chầm chậm ổn định lại.

Vô Miểu nhẹ nhàng ngước mắt, lại chỉ nhìn thấy tên giun dế thấp kém kia sau khi nhận một chưởng toàn lực của mình mà không hề tổn hại gì.

"Ngươi..." Biểu cảm của Vô Miểu càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ hung hãn. Y giơ tay lên, vừa định đánh thêm một chưởng, thì một cô gái mặc váy trắng, còn giống tiên nhân hơn cả Vô Miểu, đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Cảnh, lạnh lùng nhìn y.

(Đoạn này trong phim nên gọi Tống Thanh Hàn là "y")

"Ngông cuồng."

Giọng nói của cô gái đó rất dịu dàng, khi vang lên bên tai, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy xương cốt mềm nhũn, nhưng vẻ mặt của cô ta lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Vô Miểu, giống hệt ánh mắt trước đó Vô Miểu nhìn Diệp Cảnh.

Hoàn cảnh đột nhiên thay đổi.

"Ngươi là ai."

Vô Miểu chầm chậm nhìn về phía cô gái đó, linh lực trong tay không ngừng ngưng tụ lại.

Nhưng lúc nãy y ngưng tụ linh lực lại là để giải quyết Diệp Cảnh, còn bây giờ là vì... Bảo vệ chính mình.

Cô gái đột nhiên xuất hiện này, y không thể nhìn thấu được.

"Cắt--" Trương Doanh cau mày mở lại phân đoạn vừa nãy, hình ảnh rất rõ nét, diễn xuất của ba diễn viên đều xuất thần, nhưng vẫn có gì đó không đúng lắm.

"Vô Miểu, cậu qua đây một chút."

Trương Doanh cau mày, nghiêm túc nói.

Tim Tống Thanh Hàn bỗng đập mạnh, bước qua đó.

"Đạo diễn."

"Cậu tự mình xem lại chỗ này.'

Trương Doanh chỉnh lại vị trí, chỉ lên màn hình điều khiển, ý nói Tống Thanh Hàn qua xem.

"Ngươi là ai."...

Tống Thanh Hàn yên lặng xem lại một lần, khẽ cau mày. Trương Doanh thấy cậu hình như đã lĩnh ngộ được gì đó, liền tua lại cảnh quay một lần nữa. Lần này, Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Lời thoại của cậu không sai, động tác cũng không sai, nhưng cảm giác mà cậu mang lại... Quá nhẹ nhàng. Cậu bị Lý Nặc và Tiêu Khanh Bản làm lép vế rồi.

Thật ra lúc nãy cậu cũng có một chút cảm giác, bản thân dường như đã nhập vai vào nhân vật Vô Miểu rồi. Nhưng cậu là nhập vai, còn Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc thì giống như họ chính là Diệp Cảnh và Tố Lăng vậy; từng động tác, cử chỉ đều hoàn toàn tự nhiên.

Mà bây giờ, khi đứng trước màn hình điều khiển, xem lại cảnh vừa quay, cậu mới biết rằng, kĩ năng diễn xuất của Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc nhìn thì có vẻ không có áp bức gì, nhưng trên thực tế, cả cảnh quay đều tập trung vào hai người họ, thậm chí đến cả cậu cũng bất tri bất giác bị mờ nhạt.

Cũng khó trách Trương Doanh lại kêu cậu qua xem thử.

"Xem hiểu chưa?"

Theo Trương Doanh, diễn xuất vừa nãy của Tống Thanh Hàn đã rất tốt rồi, khắc họa được những thay đổi trong nội tâm Vô Miểu một cách chi tiết, sinh động. Nhưng ông cũng đoán được là Tống Thanh Hàn trước giờ có lẽ chưa từng hợp tác với những người có cùng đẳng cấp với Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, nên khi diễn chung với hai người họ, có hơi không khống chế được khí thế của mình.

Đúng, chính là khí thế.

Tống Thanh Hàn rất có chiều sâu, nhưng cậu vẫn còn quá trẻ.

Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc đã lăn lộn trong phim trường ít nhất hơn 20 năm rồi. Đặc biệt là Lý Nặc, cô xuất thân là diễn viên nhí, mưa dầm thấm đất, cô so với nhiều người khác, thì càng hiểu cách để dùng khí thế của mình áp chế người khác.

Đoạn này nói chung cố dùng thì vẫn được, vì thật ra đoạn này cũng không có quá nhiều chỗ chưa đạt, khán giả xem cũng không phát hiện ra được sự khác biệt nhỏ nhoi trong đó. Nhưng Trương Doanh cảm thấy có thể để Tống Thanh Hàn thử lại một lần.

Tống Thanh Hàn thật sự đã tiến bộ rất nhiều. Cậu và Tiêu Khanh Bản trước đó đã có diễn chung một cảnh rồi, tuy không tiếp xúc trực tiếp, nhưng vẫn bị lép vế nặng nề.

Nhưng sau vài lần NG, cậu đã có đủ khả năng để thể hiện hoàn hảo trạng thái của Vô Miểu, thậm chí còn ngang tài ngang sức với Tiêu Khanh Bản.

"Thử lại lần nữa xem sao."

Trương Doanh vỗ vai Tống Thanh Hàn, giơ cái loa trong tay lên, "Các bộ phận chuẩn bị!"

Máy quay tiến gần lại.

"Vô Miểu Tiên Quân?"

"Nhà ngươi là, con cháu của Diệp thị?"

Tống Thanh Hàn trong khoảnh khắc Trương Doanh hô bắt đầu, thần thái trên khuôn mặt lập tức thay đổi. Cậu dùng ánh mắt cao cao tại thượng, coi thường vạn vật để nhìn Diệp Cảnh. Đôi mắt đó dường như đang ẩn chứa một con quái thú to lớn; rõ ràng là cốt cách thần tiên, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy, cậu là một tên ngụy quân tử ngụy trang vô cùng tốt, cẩn trọng, biết phép tắc, nhưng cũng đầy lòng đố kị.

Hắn vừa kiêu ngạo, vừa hơn người, đằng sau vỏ bọc hiên ngang không thể nào xâm phạm đó, lại là sự trống rỗng hư vô, là dáng vẻ thần tiên mạnh mẽ.

"Ngông cuồng."

"Nhà ngươi là ai."

Chân của Tống Thanh Hàn khẽ nhích về phía trước, trong ánh mắt nhìn về phía Tố Lăng, có một chút dè chừng, ngoài ra còn ẩn chứa một sự khao khát và đố kị mà nếu như không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra.

Khuôn mặt hắn đẹp trai, tuấn tú, nhưng lại không làm cho người ta có cảm tình được.

"Ok!"

"Đạt rồi!"

Trương Doanh ra hiệu, gật đầu, sau khi xem lại cảnh vừa quay xong, thầm hít sâu một hơi.

Nếu như lúc nãy phần thể hiện vai Vô Miểu của Tống Thanh Hàn được bảy, tám điểm , thì Tống Thanh Hàn lúc này, đã có thể đạt tới chín điểm rồi.

Tám điểm và chín điểm trông có vẻ không kém nhau là bao, chỉ trong gang tấc, nhưng vai diễn tám điểm chỉ có thể gọi là nhân vật, còn vai diễn chín điểm, lại có thể được coi là một "người".

Tống Thanh Hàn gần như đã thể hiện một cách sống động được trạng thái của Vô Miểu lúc đó.

"Trạng thái của cậu vừa rồi rất tốt."

Lý Nặc khoác thêm một lớp áo, đi về phía Tống Thanh Hàn.

"Chị Nặc quá khen rồi."

Tống Thanh Hàn vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, khi nói chuyện vẫn mang theo một chút văn phong cường điệu, nghe rất trong trẻo và êm tai.

"Cũng không hẳn, diễn xuất của cậu đạo diễn đều thấy hết, nếu như cậu diễn không tốt, thì cho dù tôi khen đến đâu cũng vô dụng."

Lý Nặc lắc đầu, ngồi kế bên Tống Thanh Hàn, "Cậu rất có tài năng, nếu không thì Sở tiên sinh dù có muốn cảm ơn cậu, cũng sẽ không gửi gắm cậu cho Trần An."

Quả nhiên.

Lông mày Tống Thanh Hàn khẽ nhếch, cúi đầu uống một ngụm nước, không trả lời Lý Nặc.

"Cậu rất cảnh giác."

Lý Nặc bật cười, "Tôi đối với cậu, và cả Sở tiên sinh đều không có ác ý."

"Tôi chỉ muốn hiểu thêm về cậu thôi."

Lý Nặc mỉm cười với Tống Thanh Hàn, giọng nói rất dịu dàng, uyển chuyển.

Đôi mắt của Lý Nặc là điểm mê người nhất của cô. Cô im lặng nhìn Tống Thanh Hàn, vừa trầm tĩnh, vừa như đang chờ đợi.

Tống Thanh Hàn rũ mắt, né tránh ánh mắt của cô, lắc đầu, như hoàn toàn từ chối.

"Tống Thanh Hàn, tôi..." Lý Nặc nhìn điệu bộ không muốn hợp tác của Tống Thanh Hàn, có chút không vui, "Tôi tưởng chúng ta là bạn bè."

(Tưởng cái đầu cô, ai lại đi làm bạn với tình địch- ER)

"Chị Nặc."

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nếu như tôi nói với chị, Sở Minh đã có người yêu, chị có tin không?"

Tay Lý Nặc run lên, suýt chút nữa làm đổ nước gừng mà trợ lý đưa cho cô: "Không thể nào, tôi chưa từng nghe nói..."

Mặc dù cô ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn theo dõi những thay đổi trong nước. Cô căn bản chưa từng nghe nói chuyện Sở Minh có bạn gái!

(Ok, ok, người ta có bạn trai, ok không?"

Tống Thanh Hàn lẽ nào xem thường cô đến mức, phải dùng đến lời nói dối như vậy để lừa cô?

"Cậu không cần phải dùng lời nói dối như vậy để lừa tôi..." Lý Nặc cắn môi, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch ra, thì không có gì khác thường.

Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô.

Nụ cười này là câu trả lời tốt nhất.

Nói thật lòng, Tống Thanh Hàn thật sự không thích Lý Nặc.

Ai lại đi thích người luôn dòm ngó bạn trai mình chứ?

Sở Minh là của cậu.

(Câu này hay nhất ngày)

Tống Thanh Hàn mím mím môi, cúi đầu uống một ngụm nước gừng cay cay.

Khi Lý Nặc đang thất thần, trợ lý của cô cảm thấy cô có gì đó là lạ, liền bước đến xem, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tống Thanh Hàn: "Chị Nặc, chị Nặc, chị sao vậy?"

"Chị lạnh hả?"

Lý Nặc rùng mình một cái, định thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tống Thanh Hàn, sau đó quay đầu nhìn trợ lý, nói: "Tôi không sao, chỉ là nước gừng hơi cay cổ họng thôi."

"Vậy hả."

Trợ lý thấy yên tâm rồi, vội vàng đi tìm nước, rót cho cô một ly.

"Tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Lý Nặc đột nhiên nói: "Cho dù bây giờ Sở tiên sinh có bạn gái, tôi cũng sẽ không từ bỏ."

Tống Thanh Hàn cau mày: "Chị...'

Thái độ chết cũng không từ bỏ của Lý Nặc, làm Tống Thanh Hàn nhớ đến Liễu Phi.

Liễu Phi lúc trước cũng biết cậu và Diệp Dịch là người yêu, nhưng vẫn không hề hổ thẹn mà nɠɵạı ŧìиɦ với Diệp Dịch, thậm chí khi cậu về tới nơi, còn cố ý lớn giọng khıêυ khí©h cậu.

Cảm giác mà Lý Nặc đem lại cho Tống Thanh Hàn, và cảm giác mà Liễu Phi đem lại cho cậu lúc đó, không khác nhau là bao.

"Có bạn gái rồi, cũng không có nghĩa là Sở tiên sinh sẽ mãi yêu cô ta."

Biểu cảm của Lý Nặc bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều, "Nếu như cô ta có thể, sao tôi lại không thể cơ chứ?"

"Cậu giúp tôi, chỉ cần cậu giúp tôi, thì trong giới giải trí này, điều mà tôi có thể giúp cậu, tôi nhất định sẽ giúp."

(Móa, mặt dày vãi, thích làm người thứ ba dị chòi)

Lý Nặc nghiêm túc nhìn Tống Thanh Hàn, nhìn bàn tay đang dùng sức bưng chén nước gừng, dường như có thể thấy gân xanh trên mu bàn tay cô nổi lên.

"Xin lỗi."

Tống Thanh Hàn mỉm cười, "Tôi không thể giúp chị."

Lý Nặc nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Cậu được lắm."

Cô đứng dậy, chầm chậm đi về phía trợ lý, bước chân vững vàng, không hề rối loạn.

Tống Thanh Hàn nhìn bóng cô rời đi, ánh mắt lạnh xuống.

Sức ảnh hưởng của Lý Nặc trong giới giải trí rất lớn, hôm nay cậu từ chối yêu cầu của cô ta, tiếp sau đó e là sẽ rất phiền phức đây.

Quả nhiên, trong cảnh quay tiếp theo, chỉ cần là phân cảnh của Tống Thanh Hàn, Lý Nặc sẽ đứng kế bên bình luận vài câu, sau khi khen một câu cho có lệ, thì còn lại đều là không hài lòng với kĩ năng diễn xuất của cậu.

Ánh mắt không có hồn, động tác quá cứng, đọc lời thoại nhanh rồi, chậm rồi...

Đối với diễn xuất của Tống Thanh Hàn, cô ta nói ngắn gọn là đã đi đến bước bới lông tìm vết, thậm chí có lúc đến cả Trương Doanh cũng cảm thấy Lý Nặc đang làm loạn vô cớ.

Tiểu đệ tử Tống Thanh Hàn này rốt cuộc đã đắc tội vị đại phật Lý Nặc này chỗ nào?

"Đoạn này cậu diễn nhập ma sao?"

Lý Nặc đứng một bên, sắc mặt lạnh lùng, "Cậu có mà diễn nhị cẩu gϊếŧ heo thì có"

(Nhị cẩu gϊếŧ heo: kiểu truyện ngụ ngôn. Nội dung là có một người đàn ông tên Nhị Cẩu, vì nghèo mà vợ bỏ đi. Một hôm anh ta đi tàu hỏa, nhưng tàu có vấn đề, phải dừng ở ga trung chuyển. Tất cả mọi người ở ga trung chuyển đều thiếu ăn thiếu mặc do ít đồ tiếp tế. Một hôm có một con lợn béo thuê Nhị cẩu dạy dỗ một con lợn khác mà hắn ghét, hứa sẽ trả thù lao 20 vạn. Nhị cẩu đồng ý, nhưng bị con lợn kia nói khích nên gϊếŧ luôn. Khi quay về đòi thù lao, con heo đó đưa cho Nhị Cẩu một thùng nước, nói bây giờ nước quý hơn vàng, nhiêu đây nước là 20 vạn. Nhị Cẩu nghe vậy điên lên gϊếŧ chết cả lũ heo đang cười chế giễu mình rồi đem tụi nó hầm với củ cải cho tất cả hành khách trên tàu ăn. Cuối cùng, Nhị Cẩu rời khỏi đó.

Ý câu này của bà Nặc là diễn giống như chó điên nổi giận cắn chết người á)

Mọi người xung quanh đều cười phá lên.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nặc, gật gật đầu: "Cảm ơn sự chỉ dẫn của chị Nặc."

"Đạo diễn, em có thể quay lại lần nữa không?'

Tống Thanh Hàn dường như không để tâm đến sự làm khó của Lý Nặc, hoặc có thể nói, Lý Nặc nghĩ đây là gây khó dễ, nhưng với Tống Thanh Hàn mà nói, lại là cơ hội hiếm có.

Lý Nặc thật sự có tư cách để kiêu ngạo, nhưng khi cô ta không ngừng dùng tài năng của mình để bắt bẻ người khác, ai nói chắc được người ta lại không từ những hành động của cô mà rút ra được kinh nghiệm cho mình.

Trương Doanh liếc nhìn Lý Nặc, sau đó lại gật đầu với Tống Thanh Hàn: "Được."

"Các bộ phận chuẩn bị--'

Máy tạo gió lại thổi phù phù, Tống Thanh Hàn mặc trên mình một bộ cổ trang màu đen, viền đỏ, vạt áo trước ngực chồng lên nhau một cách lỏng lẻo, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

Cậu chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ trong núi, dưới chân là vách đá cheo leo vây quanh bởi mây mù, tay áo bồng bềnh bay lên, chạm vào những chiếc lá xanh mơn mởn, khẽ lay động không gian.

"Ha ha ha!"

Cậu ngửa đầu lên cười lớn, tóc bị máy tạo gió công suất lớn thổi bay tứ phía, trong mắt vừa như phẫn nộ, vừa như hận, như ghen ghét, khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú kia không hề thay đổi, nhưng lại làm lòng người lạnh lẽo.

Trương Doanh nhìn thấy cảnh này, khẽ ngẩn người, sau đó lấy tay ra hiệu, một chiếc máy quay lạng lẽ tiến đến trước mặt Tống Thanh Hàn, quay lại toàn bộ biểu cảm trên gương mặt cậu.

Từ khóe mắt cho đến lông mày, từ đường gân xanh trên trán, đến độ cong của khóe miệng, và nhất là trong đôi mắt hút hồn, không thể nào bỏ qua đó, đen láy như không hề có tạp chất, lại vừa như đang chôn giấu những ý đồ đen tối nhất trên đời, làm người ta vừa nhìn, liền không khỏi sinh ra ác ý.

"Cắt--" Trương Doanh nhìn chằm chằm màn hình, mãi đến lúc quay xong cảnh này, mới suиɠ sướиɠ mà hô cắt.

"Cậu..." Lý Nặc vừa định mở miệng, Trương Doanh đã đi qua đặt tay lên vai Tống Thanh Hàn.

"Đoạn vừa rồi diễn hay lắm."

Trương Doanh khen ngợi, khích lệ Tống Thanh Hàn vài câu, rồi kêu nhân viên chuẩn bị đồ đạc cho cảnh quay tiếp theo.

Lý Nặc cau mày, nhưng vẫn theo nhân viên trường quay đi dặm lại phấn, quay tiếp.

"Tu vi của ngươi hiện tại quá thấp...."

"Cắt--" Trương Doanh nhìn Lý Nặc trong máy quay, lần đầu tiên cau chặt mày như vậy, "Lý Nặc, cô có còn nhớ là mình đang diễn một tiên nữ chứ không phải một ma nữ không?"

Lý Nặc điều chỉnh lại biểu cảm, nhìn lại.

"Tôi không cần biết mấy người các cô có xích mích ngầm gì với nhau, nhưng tôi hi vọng, khi đang quay phim, các cô phải bỏ qua cảm xúc cá nhân, không được đem cảm xúc bên ngoài vào phim!"

Thái độ của Trương Doanh rất nghiêm túc, với địa vị của ông, một khi đã nổi giận, ai cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe, "Lý Nặc, diễn xuất của cô vẫn luôn rất tốt, nhưng gần đây, quá tệ."

"Cô nghỉ ngơi một chút trước đi, Diệp Cảnh, cảnh tiếp theo cậu quay trước đi."

Lý Nặc ngơ người từ trường quay đi xuống, quay đầu nhìn lại những diễn viên đang vây xung quanh, gượng gạo nhếch khóe miệng.

"Chị Nặc, chị đừng giận, đạo diễn chỉ nhất thời không vui thôi..." Trợ lý đưa cho Lý Nặc một ly nước ép không đường, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Lý Nặc cúi đầu uống một ngụm, sau đó đột nhiên hỏi: "Cậu có phải cũng nghĩ là tôi rất ngu ngốc không."

Ngu ngốc đến mức trước mặt nhiều người như vậy làm khó dễ Tống Thanh Hàn.

Trợ lý nhìn gương mặt bình tĩnh của Lý Nặc, đột nhiên không nói nên lời.

"Ha..." Lý Nặc bật cười, "Tôi thật sự không nuốt nổi cục tức này."

"Nhưng chỉ cũng đâu cần phải..." Đâu cần phải phá hỏng danh tiếng của mình.

Chuyện làm khó một người mới như vậy truyền ra ngoài, vết dơ trên người Lý Nặc không thể nào lau sạch được.

"Tôi đã làm khó cậu ta chưa?"

Lý Nặc lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, "Tôi chỉ đang khích tướng để cậu ta làm tốt hơn thôi.'

Trợ lý nháy mắt hiểu rõ: "Em hiểu rồi, chị Nặc."

Lý Nặc khẽ nở nụ cười.

Nếu như Tống Thanh Hàn kể khổ với Sở Minh, sau những hành động này của cô, Sở Minh cũng sẽ để ý đến cô đúng không?

Cô đã vì người đàn ông này mà điên cuồng rồi.

Những cảnh quay tiếp theo, Lý Nặc vẫn đứng kế bên Tống Thanh Hàn bới lông tìm vết, nhưng dần dần, những người đồng tình với Lý Nặc ngày càng ít, thậm chí cuối cùng còn có một số người tuy miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu xem thường Lý Nặc.

Ai cũng có thể nhìn ra, kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn đã được mài giũa vô cùng sâu sắc rồi, cho dù khi diễn chung với Tiêu Khanh Bản, cậu có thể vẫn NG hai lần, nhưng sau khi NG, sự tiến bộ của cậu có thể thấy được bẳng mắt thường.

Dù là những người trước đây dị nghị về việc Tống Thanh Hàn kí được hợp đồng với Trần An, cũng không thể không thừa nhận, Tống Thanh Hàn có đủ quyết tâm, đủ liều lĩnh, cũng có đủ tài năng.

Nhưng không biết tại sao cậu lại đắc tội với Lý Nặc.

Mọi người thầm lắc đầu.

"Anh Hàn, anh rốt cuộc chọc trúng Lý Nặc chỗ nào, tái độ của chị ấy với anh, có hơi... Kì lạ."

Tiêu Lang và Tống Thanh Hàn là người cùng công ty, ở ngoài đương nhiên là bạn đồng minh, cậu ta nhìn trái nhìn phải, sau khi thấy không có ai, mới nhỏ giọng hỏi.

"Chị Nặc chỉ là đang chỉ dạy tôi thôi."

Tống Thanh Hàn quay đầu cười với Tiêu Lang, nụ cười thân thiện, tươi đẹp, trên mặt dường như không có gì khác lạ.

Tiêu Lang mở miệng, đang định nói gì đó, lại thấy biểu cảm của Tống Thanh Hàn hơi lạ.

Cậu ta nhìn theo tầm mắt của Tống Thanh Hàn, phát hiện trước homestay mà họ thuê, không biết từ lúc nào đã có vài chiếc xe sang đang đậu, trông không giống xe của đoàn.

"Sao vậy anh Hàn?"

Tiêu Lang cảm thấy Tống Thanh Hàn hình như biết gì đó, không khỏi tò mò hỏi.

"Hình như là bạn tôi tới."

Tống Thanh Hàn nhận ra xe của Sở Minh, chính là chiếc đầu tiên trong mấy chiếc xe đó, là chiếc xe Sở Minh thường lái nhất.

Bạn của Tống Thanh Hàn... Lại là người có thể chạy được mấy chiếc xe sang như vậy...

Trong lòng Tiêu Lang bỗng hiện ra một cái tên.

Cậu ta theo sau Tống Thanh Hàn bước nhanh về phía tòa nhà, trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Minh, cậu có một cảm giác kiểu "quả nhiên".

"Thanh Hàn."

Sở Minh lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Lang theo sau lưng Tống Thanh Hàn, sau đó cười với Tống Thanh Hàn.

Tiêu Lang nhìn Sở Minh, hơi căng thẳng chào hỏi.

"Ừm."

Sở Minh lạnh nhạt gật đầu.

"Sao anh lại tới đây?"

Tống Thanh Hàn bước đến, nhìn Sở Minh từ trên xuống dưới, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên, khí chất trên người như trở nên dịu dàng hơn.

"Phúc lợi của công ty, đi du xuân."

Sở Minh nghiêm chỉnh trả lời.

Mắt Tống Thanh Hàn cong cong.

"Tiểu Tống à."

Trương Doanh từ trong tòa nhà bước ra, sắc mặt tươi tắn, "Nghe nói cậu và Sở tiên sinh là bạn bè, cậu đưa Sở tiên sinh đi tham quan xung quanh đi."

Tập đoàn Sở thị là nhà đầu tư lớn nhất của , đoàn phim có thể mạnh dạn chi tiền như vậy là nhờ tập đoàn Sở thị làm chỗ dựa.

Mà Sở Minh là người nắm quyền của Sở thị, anh trước đó đưa ra yêu cầu hi vọng Tống Thanh Hàn có thể dẫn anh đi thăm thú cảnh vật xung quanh, Trương Doanh đương nhiên không thể không nể mặt.

"Dạ vâng, đạo diễn."

Tống Thanh Hàn gật đầu trả lời.

Trái cổ Sở Minh khẽ nhúc nhích, trực tiếp mở cửa, ngồi lên xe: "Lên đây."

Tống Thanh Hàn cười với Trương Doanh, sau đó lại gần xe Sở Minh.

Lý Nặc đứng trên ban công lầu hai, nhìn xe Sở Minh phóng đi, bàn tay đang dùng sắc nắm lấy lan can trở nên trắng bệch.

"Sở tiên sinh..."

"Hàn Hàn" Sở Minh lái xe, chầm chậm nói, "Chúng ta đã ba tháng không gặp rồi."

Rõ ràng là một giọng nói vừa trưởng thành, vừa từ tính, nhưng không hiểu sao lại nghe có vẻ tủi thân đến kì lạ: "Em không hề nói nhớ anh."

Tống Thanh Hàn: "..."

"Dừng xe."

Lông mày Sở Minh nhướng lên, liếc nhìn Tống Thanh Hàn.

Sắc mặt Tống Thanh Hàn nhìn không ra thái độ gì, dáng vẻ lạnh lùng, không vui, không giận.

Sở Minh nghe vậy liền dừng xe ở một góc khuất.

"Hàn Hàn?"

Tống Thanh Hàn đưa tay kéo lấy cavat của Sở Minh, mỉm cười: "Lý Nặc trong đoàn em rất thích anh."

Sở Minh: "..." Anh bị oan!

Anh nhìn gương mặt Tống Thanh Hàn gần ngay trước mắt, có lẽ vì quay phim liên tục nhiều ngày, ánh mắt thoáng qua một chút mệt mỏi, trông không hề xấu, mà ngược lại, có một vẻ đẹp yếu mềm khó tả.

Tay Tống Thanh Hàn vỗ nhẹ lên mặt Sở Minh, chầm chậm nói: "Nhưng em đã nói với cô ấy, anh có người yêu rồi."

Đôi mắt Tống Thanh Hàn trong veo, màu như hổ phách, bình thường thì trắng đen rõ ràng, nhưng khi lại gần nhìn kĩ, lại phát hiện ra màu nâu nhạt.

Cậu im lặng nhìn vào mắt Sở Minh, trong đôi mắt vốn trong veo đó bỗng lộ ra khát vọng độc chiếm: "Anh là của em."

Sở Minh chầm chậm nở nụ cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở-hạnh-phúc-đến-phát-khóc-Minh: Hãy để mưa bão mạnh hơn nữa đi!

(Trạng thái vui vẻ đến phát rồ)

Hàn Hàn: ... Bạn trai ngáo mất rồi phải làm sao
« Chương TrướcChương Tiếp »