Chương 144: Không thèm xem tên đàn ông kia

Chương 144: Không thèm xem tên đàn ông kia

Một đoạn nhạc nền chậm, trầm, mà khàn khàn được tấu lên trong rạp, âm điệu đặc trưng của các loại đàn sáo hòa quyện vào nhau, nghe vào trong tai, giống hệt như một bức tranh cuộn tròn với màu sắc xám nhạt, mang đậm nét cổ kính, thỉnh thoảng lại xuất hiện màu sắc tươi đẹp một cách sống động, đang được mở ra trước mắt.

Loại âm nhạc Trung Hoa này hơi lạ lẫm đối với người nước ngoài, nhưng không gây trở ngại đến việc họ thưởng thức đoạn nhạc này.

Rạp phim vốn có hơi ồn ào đã dần yên tĩnh lại trong tiếng nhạc vang lên, đợi đến khi chiếu xong đoạn nhạc mở đầu, trong rạp đã im phăng phắc.

Trên màn hình lớn chiếu lướt qua vài đoạn phim giống như được cắt ra từ trong phim vậy.

Trong màu sắc có chút cổ kính, bộ trang phục diễn kịch màu hồng phấn giống như luồng sáng xuyên qua lớp bụi mù mịt, lưu lại một vẻ đẹp khó tả trong võng mạc.

Trên mặt "cô" là lớp trang điểm đậm bằng thuốc màu, khi rủ mắt nhíu mày, đẹp đến vô hạn; bộ trang phục diễn kịch rộng và lớn kia được mặc trên người "cô", lại càng tôn lên thân hình thon thả, cao gầy của "cô", tay áo dài dài vừa phất một cái, trong quá trình rơi xuống, trân châu trên đầu cũng khẽ lay động theo, lóe lên ánh sáng chói lóa.

Đây là phục sức đặt biệt của người Trung Quốc sao?

Trông thật kì lạ... Cũng rất đẹp.

Mỹ nhân mặc trên mình trang phục diễn kịch diễm lệ và ma mị này chỉ lướt qua trên màn hình, thứ lưu lại trong mắt của những khán giả trong rạp, duy chỉ có đôi mắt sáng, trong suốt không chút tạp chất như pha lê đen, trong lớp trang điểm đậm, lại toát lên vẻ trong sáng, đẹp một cách lạ lùng.

Một cảnh mở đầu thoáng qua, tên của nhà sản xuất, người xuất bản, tên diễn viên lần lượt chạy lướt qua màn hình, những con chữ mang đậm màu sắc Trung Hoa vào lúc này lại không hề làm cho các bạn bè quốc tế cảm thấy bất mãn, ngược lại còn làm bọn họ vì muốn nhìn thấy mỹ nhân phương Đông vừa rồi thêm nữa, mà nhìn màn hình không chớp mắt.

"Chậc, cái này đối với chúng ta thật sự quá khó!"

Một anh bạn người Mỹ ngồi kế bên Tống Thanh Hàn và Sở Minh phiền não than thở: "Tôi rất hứng thú với điện ảnh Trung Quốc, nhưng tôi thật sự không thể hiểu được văn tự của người Trung Hoa."

"Nếu như không có phụ đề tiếng Anh, tôi nghĩ, tôi sẽ rất khó xem tiếp được."

Hắn bất lực gãi đầu, chú ý thấy ánh mắt nhìn qua của Tống Thanh Hàn, ngại ngùng cười cười, ngậm miệng lại, tiếp tục nhìn lên màn hình.

Cũng may phim chính thức có chèn phụ đề tiếng Anh, mặc dù mất đi một chút ý nhị của phim, nhưng cũng trở nên dễ hiểu hơn không ít, thanh niên người Mỹ nhìn hàng chữ cái quen thuộc dưới hàng văn tự tiếng Trung, liền thở phào nhẹ nhõm.

Mở đầu phim là cảnh mỹ nhân phương Đông kì lạ kia đứng trên sân khấu hát một khúc hát đặc biệt của người Trung Hoa, gọi là "hí khúc", nghe không hề giống âm nhạc thịnh hành thường ngày của bọn họ chút nào, có một cảm giác âm luật khó hiểu, gần như đang phối hợp với từng động tác của "cô" mà xướng lên.

Tiếng nhạc khi thì du dương, khi thì gấp gáp vang lên bên tai, mỹ nhân phương Đông kia, họ không thể nhìn rõ được dung nhan thật sự của "cô", cũng không nghe hiểu rốt cuộc "cô" đang hát gì, nhưng nhìn "cô" biểu diễn trên sân khấu, lại dường như có thể thông qua động tác của "cô", qua thần sắc bị giấu sau lớp trang điểm đậm của "cô", và cả đôi con ngươi long lanh ánh nước mà nhìn thấy được rốt cuộc là "cô" đang thể hiện điều gì thông qua màn biểu diễn đó.

"Cô" hình như đang đợi tình lang của mình?

Ánh mắt đầy chờ mong và thẹn thùng đó, là thứ mà cả thế giới đều có thể hiểu được.

Sau đó, một tiểu sinh cũng có trang điểm kì lạ tương tự xuất hiện, những khán giả bên dưới bắt đầu nở một nụ cười "không nói cũng tự rõ".

Trông có vẻ sẽ là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đó!

Sau đó vở kịch kết thúc, mỹ nhân phương Đông kia xuống sân khấu trước, theo sau bước chân "cô", một tòa kiến trúc Trung Hoa cổ kính đã từng thấy rất nhiều lần trong những bộ phim điện ảnh Trung Quốc, hiện ra trước mắt họ.

Dưới ánh đèn vàng, lớp trang điểm trên mặt mỹ nhân phương Đông kia trông dịu đi không ít, "cô" giơ tay cầm khăn lau lau trên mặt, sau đó dần dần lộ ra đôi chân mày xinh đẹp, rồi tới đôi mắt trong veo, đôi hàng mi còn vυ"t in xuống một bóng đen dưới mắt.

Dáng vẻ một nửa tẩy trang, một nửa không, cộng thêm thần sắc có chút thanh cao và lười biếng của "cô", đẹp đến mức hồn xiêu phách lạc.

Thanh niên mặc quân trang từng xuất hiện trong một khoảng khắc ở đoạn đầu phim xuất hiện ở cửa, dọa sợ người có vẻ là người làm của nơi này đang đứng ở kế bên.

"Cố thiếu soái sao lại đến đây?"

So với cậu người làm gặp chuyện liền loạn kia, mỹ nhân phương Đông lại không hề kinh ngạc hay hoảng sợ, dùng giọng nói dịu dàng, trong trẻo mở miệng, khuôn mặt xinh đẹp quay qua, dù là trên màn hình cực lớn cũng không lộ ra bất cứ chi tiết nào không ổn thỏa.

Nhưng... Mặc dù giọng nói này cũng rất hay, nhưng rõ ràng là giọng của đàn ông mà!

Khán giả luôn tưởng cậu là "cô" bỗng sững người, sau đó lại nghe thật kĩ, giọng nói này hơi quen tai, khuôn mặt của mỹ nhân kia cũng vô cùng quen thuộc....

Arthur!

Không sai, trên tấm poster được dán ngoài kia chính là tên của diễn viên Trung Hoa đã thủ vai Arthur, bọn họ trước đó không nhìn thấy cậu trên poster, cứ tưởng rằng phía đoàn phim muốn tăng thêm cảm giác thần bí, lại không ngờ được rằng, cậu vậy mà lại chính là mỹ nhân phương Đông trang điểm xinh đẹp trên poster kia!

Điều này thật khó tưởng tượng nổi mà!

Arthur mặc dù có dáng người hơi gầy, nhưng vẫn là khung xương nam giới, nhưng mà nhìn mỹ nhân phương Đông này xem, xinh đẹp, rực rỡ như vậy, dáng người thon thả, mềm dẻo như vậy, sao có thể là diễn viên đã diễn vai Arthur được chứ?

Không... Dường như vẫn có thể nhìn ra cậu là đàn ông.

Ngoài giọng nói của cậu ra, còn có những động tác nhỏ trong thói quen của cậu, lưng eo thẳng tắp, cánh tay mặc dù thon dài, nhưng cũng lộ ra gân cốt rõ ràng.

Chỉ cần dời lực chú ý ra khỏi khuôn mặt cậu một chút, lập tức có thể từ rất nhiều chi tiết xác nhận được chuyện cậu thật sự là đàn ông.

Hai người trên màn hình dường như đang đối đầu với nhau, mỹ nhân phương Đông kia... À không, nam nhân chứ, nhận thua trước rồi, nhưng ở nơi mà thanh niên mặc quân trang kia không nhìn thấy được, mắt cậu khẽ lóe lên, còn chưa đợi bọn họ kịp nhìn rõ điều gì mới vừa lóe lên trong đôi mắt kia thì nó đã trở lại bình thường rồi.

Nhưng toàn bộ bầu không khí đều thay đổi chỉ vì một ánh mắt thoáng qua này.

Điện ảnh Mỹ thường chú trọng việc biểu đạt bằng ngôn ngữ hình thể, dưới sự ảnh hưởng của quan niệm thẩm mĩ này, bọn họ thật sự không thể nào cảm nhận được cái hàm súc và uyển chuyển trong điện ảnh Trung Hoa.

Bộ phim điện ảnh Trung Hoa có mỹ nhân phương Đông này hình như cũng đang theo con đường mòn của điện ảnh Trung Quốc, nhưng toàn cảnh lại không khiến bọn họ phớt lờ đi được sự thay đổi nhỏ bé trong bầu không khí này, đặc biệt là sự thay đổi... Của Lâu Y.

Tất cả khán giả ở đó đều đang rùng mình vì sự thay đổi này của Lâu Y, tâm trạng bất giác hoàn toàn bị cuốn theo diễn xuất của cậu, vui buồn theo cảm xúc của nhân vật trong phim.

Mà Sở đại Tổng tài gần như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, khi nhìn thấy thanh niên mặc quân trang kia cúi người sáp lại gần người mặc trang phục hoa đán, lại lộ ra ánh mắt hung dữ, toàn thân như đang ở trong đầm băng vậy, tỏa ra khí lạnh băng giá.

Tống Thanh Hàn không cần nghĩ cũng biết anh đang khó chịu điều gì, trong không gian tối tăm, dựa vào trực giác mà vươn tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Sở Minh.

Bàn tay bị cậu nhéo kia lại nhanh chóng chuyển khách thành chủ, giam giữ bàn tay cậu.

Theo sự phát triển của nội dung phim, khán giả lại nhìn thấy em gái của Lâu Y, cô gái có khuôn mặt giống hệt cậu.

Hai người có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng khi nhìn lướt qua, vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Ánh mắt của Lâu Y ôn hòa nhưng xa cách, trong mắt của Lâu Y lại đầy vẻ ngây thơ.

Họ là hai anh em song sinh khác nhau, nhưng lại nương tựa vào nhau để tồn tại.

"Lâu thanh y..."

"Anh!"

Tiếng súng vang lên giữa chốn đô thị phồn hoa, chàng thanh niên từ đầu tới cuối chưa từng đi ngược lại nguyên tắc của mình, lại gục ngã trong lúc đang diễn xướng đoạn kịch mà mình yêu thích nhất.

Mà cô gái có đôi mắt ngây thơ kia, cũng dần biến mất trong không trung sau khoảnh khắc cậu nhắm mắt.

Trên đời vốn chỉ có một mình Lâu Y.

Tất cả của tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng cũ hoang đường mà thôi.

Cuối cùng quân Nhật bị áp đảo dưới khí thế ngút trời của quần chúng, cả bến Thượng Hải vẫn đang dâng trào niềm vui chiến thắng.

Vậy là đủ rồi.

Chiếc nhẫn tinh xảo kia rơi xuống, lăn tròn trên đất, nhiễm vết máu tươi, đồng thời lóe lên ánh sáng chói lóa.

Góc máy vượt qua bức tường cao, vượt qua vô số những kiến trúc, ghi lại một cách nhanh chóng và chân thật khuôn mặt của những con người cuối cùng cũng thoát khỏi chiến tranh và nỗi sợ, nó đan xen với hình ảnh chiếc nhẫn dính máu, cuối cùng chiếm giữ cả màn hình rộng lớn.

Lịch sử cứ dừng lại như vậy đó.

Nó không phải một bộ phim điện ảnh kể về thù hận quốc gia đơn thuần, nhưng lại không thể đơn giản, thô bạo mà xếp nó vào thể loại phim tình cảm... Về tư tưởng, có lẽ có thể dùng cụm từ phim nghệ thuật để hình dung.

Cho dù nó không quá giống với định nghĩa "phim nghệ thuật" trên thị trường.

Nó không hề "cô phương tự hưởng", mà là khiến người ta thật sự thấy được lòng mình từ nội dung phim, trong lúc bi thương, tiếc nuối thì đồng thời lại không nhịn được mà nhớ tới nụ cười hoan hỉ của vô số người, từ đó mà sinh ra hi vọng.

(Cô phương tự hưởng: vui thú một mình.)

Vai chính của bộ phim này chính là Tống Thanh Hàn, cậu đã sớm đọc qua kịch bản, thậm chí những nội dung phim này đều có liên quan đến cậu, vào lúc này vẫn có thể hold được tình hình; mà chàng thanh niên người Mỹ ngồi kế bên cậu lại chảy nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa cười, miệng còn đang dùng một thứ âm thanh kì quái để đọc tên Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn: "...."

Cũng may mà cậu đeo khẩu trang, mặc cũng nhiều đồ, không ai nhận ra cậu.

Cậu thầm thở phào một hơi, sau đó bàn tay luôn bị Sở Minh nắm chặt đột nhiên cảm nhận được một lực kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cậu quay đầu qua nhìn Sở Minh, vừa nhìn liền thấy ngay đôi môi đang mím chặt của anh.

Sở đại cẩu tủi thân vô vàn quay đầu qua, trong lúc người khác không chú ý, nghiêng đầu dụi lên vai Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn có chút buồn cười xoa cái đầu bông xù của anh.

Phim chiếu xong rồi, người trong rạp lần lượt đi ra ngoài.

Đợi đến khi không còn quá đông đúc nữa, Sở Minh mới đứng lên khỏi chỗ ngồi, vươn tay nắm lấy tay Tống Thanh Hàn, theo dòng người còn lại đi ra.

Bọn họ vừa mới ra khỏi rạp không bao xa, liền nhìn thấy người hình như vừa mới ra khỏi rạp lại cầm theo một tấm vé mới đi tới, trực tiếp kiểm vé, lại đi vào rạp chiếu.

Mà những người vừa mới mua vé vào cổng, nhìn thấy những khán giả dường như vẫn chưa hết hứng với bộ phim điện ảnh Trung Hoa vừa rồi lại càng thẳng thắn hơn, trực tiếp kiểm vé, nhanh chóng tiến vào rạp, giống như muốn nhanh chân giành được chỗ ngồi đẹp lần này vậy.

Sở Minh nhìn họ vừa đi ra lại quay ngược về, cúi đầu nhìn Tống Thanh Hàn: "Muốn xem một lần nữa không?"

Mặc dù anh không thích ánh mắt tên đàn ông kia nhìn Tống Thanh Hàn trong phim, nhưng anh cũng hiểu, chẳng qua chỉ là một bộ phim mà thôi.

Tống Thanh Hàn chỉ có anh.

Anh cũng chỉ có mình Tống Thanh Hàn.

Nếu như Tống Thanh Hàn muốn xem lần nữa... Anh không thèm xem cảnh của tên đàn ông kia là được rồi.

Tống Thanh Hàn vừa nhìn một cái là đã nhìn thấu tâm tư cố ý lộ ra của anh, trong mắt là nụ cười nhàn nhạt: "Thôi, xem qua là được rồi."

Mắt Sở đại cẩu sáng rực.