Chương 137: Mượn rượu tỏ tình

Chương 137: Mượn rượu tỏ tình

Bữa cơm này mọi người đều ăn cực kì vui vẻ.

Tốt xấu gì cũng hợp tác với nhau bốn năm tháng trời, có không thiết với nhau hơn nữa thì ở chung suốt khoảng thời gian này, cho dù trong lòng mỗi người có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì trong giờ phút phân li, cảm xúc dâng trào này không hề giả dối.

Chạm cốc nâng li, ăn uống linh đình.

Khi tàn tiệc, Hướng Duy đã uống tới mức say khướt rồi, toàn thân dựa vào phó đạo diễn cũng say bí tỉ y hệt, còn hào sảng vỗ ngực đòi uống tiếp.

Những người khác cũng không khá hơn chút nào, ai nấy đều say tới mụ mị đầu óc, cũng hưởng ứng tiếng hô của Hướng Duy, đập bàn đòi uống tiếp.

Tống Thanh Hàn khi thấy đầu mình hơi choáng thì đã đặt li xuống, nhìn những người say khướt náo loạn trên bàn, bỗng thấy đau đầu.

Cậu móc điện thoại ra liên lạc với Trần An, sau đó lại gọi điện cho Sở Minh.

Sở Minh nhanh chóng nhấc máy

Tống Thanh Hàn đứng dậy, ra khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh.

Cậu vặn vòi nước trên bệ rửa ra, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó dựa vào tường thấp giọng trả lời Sở Minh.

Sở Minh vừa nghe giọng cậu là biết ngay trạng thái bây giờ của cậu không bình thường, vừa cầm điện thoại thấp giọng hỏi cậu đang ở đâu, vừa túm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Tống Thanh Hàn vỗ vỗ mặt mình, lơ mơ nói địa chỉ mình đang ăn tiệc với Sở Minh.

Sở Minh từ thang máy đi ra liền trực tiếp vào hầm xe, móc chìa khóa ra mở xe: "Em ở đó đợi anh, anh sẽ đến nhanh thôi."

"Ừm."

Tống Thanh Hàn nhỏ giọng "ừm" một tiếng, giọng nói không trong trẻo như thường ngày, mà có chút nũng nịu.

Sở Minh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với cậu vài câu, sau đó cúp máy, lái xe đi.

Tống Thanh Hàn để điện thoại xuống, dựa vào tường giơ tay day mắt đứng một hồi, đợi đến khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cậu mới rửa tay, mở cửa đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cậu mới ra khỏi nhà vệ sinh chưa được vài bước, chiếc bóng trên mặt đất di chuyển, bóng dáng một người có vẻ đã đứng đợi từ rất lâu bước ra: "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn khẽ ngước mắt lên, hình bóng mơ hồ trước mặt dần trở nên rõ ràng hơn, biến thành một bóng người cao to.

Cậu chậm rãi nở một nụ cười lịch sự và xa cách không khác gì thường ngày: "Anh Ngụy."

Ngụy Ninh rủ mắt nhìn cậu, trên mặt không phải là nụ cười ôn hòa quen thuộc nữa, ngược lại trầm tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.

"Tôi... Có thể nói riêng với cậu vài câu được không?"

Ngụy Ninh nhìn mấy vệ sĩ đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm cậu, thấp giọng hỏi.

Tống Thanh Hàn lắc lắc cái đầu hơi nặng nề của mình, thờ ơ nhìn Ngụy Ninh một cái: "Anh Ngụy có gì muốn nói thì cứ nói thẳng."

Ngụy Ninh hít sâu một hơi, tiến gần về phía Tống Thanh Hàn vài bước: "Thanh Hàn, tôi chỉ muốn nói với cậu vài câu thôi."

Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, đi vài bước vào nhà vệ sinh: "Nói ở đây luôn đi."

Nhà vệ sinh của nhà hàng này vừa khéo lại được thiết kế ngay khúc cua đầu hành lang, nơi Tống Thanh Hàn và Ngụy Ninh đứng vừa khéo lại khuất tầm mắt người khác, nhưng không hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.

Ngụy Ninh biết đây có lẽ là giới hạn cuối cùng của Tống Thanh Hàn.

Điều này cũng có thể nói rõ.... Trong lòng Tống Thanh Hàn có lẽ đã biết rồi.

Biết hắn đối với cậu, có ý nghĩ không thể nói ra nào.

Ngụy Ninh đút tay vào túi, ngón tay nhẹ nhàng vân vê chiếc khăn mùi soa, sau đó nắm chặt chiếc nhẫn trong tay: "Thanh Hàn.... Cậu, cậu và Sở tiên sinh đang yêu nhau sao?"

Tống Thanh Hàn lập tức hoàn toàn tỉnh rượu.

Cậu lạnh lùng nhìn Ngụy Ninh, sau đó bình tĩnh trở lại: "Anh Ngụy, anh uống say rồi."

Ngụy Ninh giống như không nghe hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói này vậy, đứng tại chỗ lắc đầu thật mạnh: "Không, tôi chưa say."

Tống Thanh Hàn im lặng nhìn hắn.

Ngụy Ninh nhìn ánh mắt bình tĩnh đến mức thờ ơ của cậu, trái tim đang đập nhanh cũng cảm nhận được hơi lạnh từ sự lạnh lùng này, dần dần bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu một hơi, vẫn mượn men rượu mà ép sát Tống Thanh Hàn thêm vài bước, sau đó móc ra chiếc nhẫn được gói trong khăn mùi soa mà hắn lấy từ chỗ nhân viên trường quay trước đó: "Cậu chắc là cũng thích đàn ông đúng không?"

"Nếu như cậu đang không yêu đương với anh ta, có thể cân nhắc tôi một chút được không?"

Tống Thanh Hàn: "...."

Cậu không ngờ câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này.

Nhưng...

Tống Thanh Hàn kiên định lắc đầu: "Xin lỗi."

Giọng của cậu rất nhẹ, thậm chí vì men say mà vừa cao, vừa mềm mại, nhưng ngữ khí lại sắc bén đến không thể nào phản bác được.

Sắc mặt Ngụy Ninh chợt u ám, bàn tay đang cầm nhẫn siết chặt, ngón tay trắng bệch.

"Tại sao?"

Ngụy Ninh giống như hỏi Tống Thanh Hàn, lại giống như đang hỏi chính mình: "Nếu như tôi có chỗ nào không tốt, tôi thay đổi...."

"Không, anh Ngụy, anh rất tốt."

Tống Thanh Hàn mỉm cười: "Chỉ là tôi không thích anh mà thôi."

Lạnh lùng, trực tiếp không cho người ta cơ hội nào.

Mắt Ngụy Ninh như tối sầm lại.

Hắn đỡ trán, sau đó nhét chiếc nhẫn trên tay vào lại trong túi, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng và ôn hòa: "Xin lỗi, ban nãy tôi uống hơi nhiều, nói chuyện không có chừng mực, mong Thanh Hàn cậu đừng để bụng."

"Không để bụng."

Tống Thanh Hàn lịch sự cười lại với hắn.

Ngụy Ninh gật đầu, quay người, loạng choạng rời đi.

Bước chân lộp cà lộp cộp dừng lại một chút ở góc cua rồi lại nhanh chóng đi xa.

Tống Thanh Hàn ngước mắt nhìn về góc cua một cái rồi chầm chậm nở một nụ cười hiền hòa.

Sở Minh theo ánh đèn đi đến, giống như mang trên mình một vầng hào quang vậy, làm nổi bật vẻ tuấn mĩ và nghiêm nghị của anh.

Ánh mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên đang đứng bên góc tường có thể làm cho bóng tối dường như phát sáng theo, ánh mắt dần dịu lại.

Anh nhanh chân bước qua đó, giơ tay xoa xoa đầu ngón tay lạnh lẽo vì dính nước lạnh, sau đó lại nhìn hai má ửng đỏ của cậu, nhíu mày: "Uống say rồi?"

Tống Thanh Hàn trở tay lại, nắm chặt tay anh: "Chỉ uống vài li thôi, không có gì đáng ngại."

Sở Minh đưa tay nâng mặt cậu lên nhìn thử, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nước, có chút mờ mịt của cậu, không khỏi bật cười.

Đã say thành như vậy rồi còn dám nói chỉ uống vài li, không có gì đáng ngại!

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, những lời dạy dỗ của Sở Minh nghẹn lại trong cổ họng.

Anh nhìn chú mèo Tống Thanh Hàn mặc dù trông rất tỉnh nhưng thật sự đã may mèm, khẽ thở dài, đưa tay ôm cậu vào lòng, sau đó dưới sự che chắn của vệ sĩ, lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Hướng Duy trong phòng riêng vẫn còn đang say rượu quậy tưng bừng, những phó đạo diễn và các diễn viên khác cũng mù quáng hưởng ứng.

Ngụy Ninh lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, nhìn không rời mắt vào chỗ trống kia, nhớ lại người mình đã gặp trên hành lang kia, cúi đầu xuống, mở một bình rượu trắng còn nguyên ra, trực tiếp uống một hơi.

Sở Minh đỡ ma men nhà mình lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu, sau đó hôn nhẹ lên miệng cậu, ngửi được luồng hơi rượu nhàn nhạt.

Tống Thanh Hàn ngồi trên ghế phó lái, thản nhiên tiếp nhận sự phục vụ của anh.

Khi Sở Minh sáp qua hôn cậu, cậu còn có chút tâm tư vươn lưỡi ra liếʍ liếʍ môi Sở Minh, sau đó lại giống như ghét bỏ hương vị nào đó trên môi anh mà co người về, cuộn người lại thành một cục.

Sở Minh vươn tay qua xoa đầu cậu, sau đó khởi động xe, nhanh chóng, vững vàng lái trên con đường về nhà.

Dòng xe trên đường lúc tối muộn dần ít đi, đợi đến khi xe của họ về tới nhà, Tống Thanh Hàn đã dựa lưng trên ghế, mắt nhắm chặt, ngủ say giấc.

Sở Minh lái xe đến vị trí đỗ, sau đó mở cửa xuống xe, vòng qua bên còn lại, cẩn thận từng chút một tháo dây an toàn trên người Tống Thanh Hàn ra, giơ tay bế chàng thanh niên của mình lên.

Tống Thanh Hàn thật ra ngủ không sâu lắm, Sở Minh vừa bế cậu lên thì cậu đã phản ứng được rồi, mở mắt ra, đặt tay lên vai Sở Minh, lười biếng dụi dụi anh.

Sở Minh cũng mặc kệ hành động của cậu, sau khi đóng cửa xe, liền bế cậu đi vào nhà.

Ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, Sở Minh đặt Tống Thanh Hàn lên sô pha, nhìn đôi môi hơi khô của cậu, đứng dậy định đi rót cho cậu một li nước ấm.

Nhưng chú mèo say khướt kia lại không hề cảm kích, thấy anh đứng dậy, mở mắt ra kéo tay áo anh, đôi mắt to trong giăng đầy sương mù, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh vậy thôi, trực tiếp đánh tan cơn giận trong lòng anh.

"Miệng không khát sao?"

Sở Minh nghiêng người xuống, bất lực hôn lêи đỉиɦ đầu cậu.

Tống Thanh Hàn nghe vậy, vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ đôi môi khô của mình, sau đó chớp mắt một cái, một bàn tay nhanh chóng quấn lấy cổ Sở Minh rồi kéo đầu anh thấp xuống.

Đôi môi mềm hơi khô, đầu lưỡi ướŧ áŧ, ấm nóng mang theo mùi rượu nhàn nhạt, không chút kĩ xảo gì muốn tách môi răng Sở Minh ra.

Xem ra say lắm rồi.

Sở Minh đứng một góc nghe cậu nghiêm túc phản bác tên diễn viên kia, cứ tưởng là cậu mặc dù say nhưng ít nhất vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu lúc này, ngược lại càng giống một người vẫn chưa tỉnh lại từ cơn say hơn.

Anh vừa đáp lại nụ hôn của chú méo say khướt kia, vừa vững vàng bế cậu dậy, đi lên lầu, vào phòng tắm.

Tiếng nước rào rào giấu đi một vài âm thanh khác.

Sở Minh đứng dậy muốn vào phòng lấy chút đồ, lại bị một đôi tay quấn chặt lấy cổ, không nhấc người ra được.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, híp mắt nhìn anh, Sở Minh hôn khẽ lên trán cậu, giơ tay vén mái tóc bị nước thấm ướt ra, khàn giọng nói: "Ngoan.... Để anh đi lấy đồ."

Tống Thanh Hàn không trả lời, tay càng thêm dùng lực, kéo cả anh vào bồn tắm, quay người đè lên trên.

Nói đạo lí với ma men chỉ phí công.

Sở Minh bị cậu trêu chọc đến bốc hỏa, nhưng vì cố kị thân thể cậu mà nhịn lại, cơ bắp toàn thân đều căng chặt.

Nhưng người châm lửa kia lại không hề để tâm, khuôn mặt bị nước thấm ướt đẹp đến bức người, khi rủ mắt nhìn anh, môi khẽ nhếch lên, nhìn đến mức Sở đại tổng tài ngơ người luôn.