Chương 125: Chú này đáng sợ quá!

Chương 125: Chú này đáng sợ quá!

Lớp hóa trang trên mặt Tống Thanh Hàn dày dạn sương gió, nhưng không phải là nét từng trải vì bị cuộc đời vùi dập đến mức không thở nổi như Lý Đạt Căn, mà là nét từng trải của một người dù đã bảo dưỡng rất tốt nhưng vẫn lưu lại dấu vết của năm tháng.

Cậu mặc một bộ tây trang vừa vặn và trưởng thành, trên tay còn có những giấu vết của tuổi già.

Cậu bước ra từ phòng hóa trang, trong khoảnh khắc Trương Doanh quay người nhìn thấy cậu, suýt chút nữa đã cho rằng là một người đàn ông bốn mấy, năm chục tuổi từ trong đó bước ra.

Cậu từ lúc bước ra giống như đã nhập vai vào một nhân vật khác vậy, trở thành một người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng, khí chất cao quý, ổn trọng.

Biểu cảm của cậu rất nghiêm túc, nhưng không biết tại sao, cảm giác đem lại cho người ta lại rất cô đơn, làm người ta tôn kính, phục tùng, đồng thời lại bất giác sinh ra cảm giác xót thương.

Mặc dù bọn họ cũng không biết mình đang xót thương điều gì cho người đàn ông trông có vẻ cực kì thành công này.

Trương Doanh bước đến, vỗ mạnh lên vai Tống Thanh Hàn: "Khó trách Hướng Duy cứ đề cử cậu, trạng thái của cậu bây giờ, tốt hơn trước kia rất nhiều."

Tống Thanh Hàn khẽ mỉm cười, khí chất thành thục thuộc về người đàn ông độ tuổi trung niên đã tan biến đi một chút, lộ ra một chút khí chất vốn có của cậu: "Đạo diễn Trương khen vậy làm tôi ngại lắm đó."

Trương Doanh bị cậu chọc cười haha, tiếp tục vỗ vai cậu như một vị trưởng bối, sau đó liền giơ tay lên....

Cả trường quay chuẩn bị!

Địa điểm khởi quay của phân cảnh này là trong một tòa nhà văn phòng, Tống Thanh Hàn từ ngoài tiến vào, gần như trong tích tắc đã nhập vai vào nhân vật của mình.

"Chào chủ tịch."

"Chào buổi sáng chủ tịch."

Cậu từ thang máy bước ra, những nhân viên đi qua đi lại đều cúi người chào cậu, cậu nghiêm túc gật đầu, coi như là đáp lại.

Cậu đi vào phòng làm việc của mình, những nhân viên kia sau khi thấy bóng dáng cậu biến mất, liền tụm lại cùng nhau nhìn qua, sau đó thở dài nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hôm qua chủ tịch lại đi đến khu vui chơi đó?"

"Ừm, từ lúc... Trở về sau, chủ tịch mỗi ngày đều đến đó sao?"

"Nghe nói đã mười mấy năm rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, đã mười mấy năm rồi.... haizzz"

Nhân viên tụm lại nói chuyện rồi đồng cảm, xót thương nhìn về phía phòng làm việc của chủ tịch, khi quản lý đi ngang qua liền giải tán.

Một bên khác, chủ tịch đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là những xấp tài liệu lạnh băng.

Y cầm ống nghe đặt lên bên tai, nhưng đột nhiên khựng lại một lúc rồi lại đặt ống nghe xuống.

Cúi đầu, đọc tài liệu, kí tên.

"Cạch"

Theo tiếng động vang lên, chiếc bút kí tên rơi trên mặt bàn bằng gỗ, chủ tịch đứng bật dậy, lấy chiếc cặp táp hay mang bên mình lên, rời khỏi công ty.

Y không lái xe, cũng không gọi ai đến đón, mà một mình chui vào một con hẻm cũ nát, sau đó đi xuyên qua con hẻm đó, đến một khu vui chơi trông có vẻ cũ nát nhưng vẫn được giữ gìn rất tốt.

Y đứng tại chỗ hồi lâu.

Bầu trời trong xanh kết hợp với màu sắc sặc sỡ của khu vui chơi, chẳng ăn nhập gì với cái vẻ thê lương như thể con tim đã chết từ lâu trên người y.

Y rời khỏi khu vui chơi, về nhà mình.

Trong nhà rất náo nhiệt, nữ giúp việc thấy y về tới, ai nấy đều niềm nở chạy ra đón.

Y đi lên lầu, đẩy một cánh cửa ra.

Căn phòng được trang trí rất tinh tế, bởi vì rất ít người đυ.ng vào đồ trong phòng nên những món đồ đã tồn tại ở đó mười mấy năm, ngoài kiểu dáng ra thì trông cứ như mới vậy.

"Lão gia...." Quản gia xuất hiện sau lưng y, ống kính cũng theo vào.

Đây là phòng trẻ em.

Bên trong có nôi trẻ sơ sinh, còn dán giấy dán tường màu xanh, bên trên còn có hình của những con cá hoạt hình rất lớn.

Ống kính tiếp tục di chuyển, bên trong phòng có những món đồ gắn liền với quá trình trưởng thành của một đứa trẻ từ lúc sơ sinh, ví dụ như bóng da, ví dụ như robot, ví dụ như quần áo và giày đá bóng, còn có đủ loại sách báo, tạp chí...

Trừ việc hơi thiếu hơi người ra, nó giống hệt một căn phòng trẻ em bình thường.

Quản gia thấy chủ tịch đóng cửa lại, rồi như không có chuyện gì mà xuống lầu ăn cơm, không nhịn được mà thở dài một hơi.

Cảnh quay dừng ở đó.

Trương Doanh xem lại phân cảnh vừa rồi trong màn hình điều khiển, sau đó mới thở ra một hơi thật dài, cầm loa lên hô: "Qua rồi!"

Tống Thanh Hàn cử động một chút bàn tay lạnh cóng, sắc mặt hơi thả lỏng ra một chút.

Trợ lý vẫn luôn đứng đợi một bên vội vàng chạy vụt đến, đưa cho cậu một chiếc khăn choàng đã làm ấm.

Tống Thanh Hàn quấn khăn choàng ngồi trên ghế, sao nhí được mời đến quay phim kia đã hóa trang xong, đắp một chiếc khăn choàng ngồi nhìn cậu, hai mắt sáng long lanh.

Bé sao nhí còn chưa tới sáu tuổi, nhưng đã từng đóng rất nhiều phim, so với bạn bè đồng trang lứa thì trưởng thành hơn một chút.

Nhưng có trưởng thành thế nào thì vẫn là con nít, thằng bé ngồi xuống nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn mấy lần, sau đó giơ tay từ trong thảm ra, kéo cổ tay áo Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn quay đầu cười với bé.

Bé sao nhí nhìn mặt cậu, sau đó run tay lục tìm trong túi, lục ra một viên kẹo sữa, đặt vào tay Tống Thanh Hàn: "Thầy Hàn, cho anh ăn đó."

Tống Thanh Hàn trở tay nắm chặt viên kẹo sữa đó rồi cúi người xoa mái tóc mềm như bông của bé sao nhí: "Cảm ơn con."

"Có điều không cần gọi anh là thầy đâu, cứ gọi anh Tống hoặc anh Hàn là được."

Bé sao nhí gật gật đầu, mắt lại long lanh nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn đột nhiên bị ánh mắt này khiến bản thân cảm thấy áp lực như núi, cúi đầu bóc viên kẹo sữa mà bé sao nhí cho mình ra, bỏ vào miệng, vị thơm của sữa tan ra trong miệng.

"Ngọt lắm."

Tống Thanh Hàn ngậm kẹo sữa, quai hàm cậu phồng lên một cục, làm cho khí chất nam thần bị sụp đổ hết.

Bé sao nhí cười đến mức đôi mắt to tròn híp cả lại, lại móc trong túi ra thêm một viên nữa, tự bóc cho mình ăn.

Cha mẹ của bé sao nhí đứng kế bên cảm thấy rất kinh ngạc, khi bé sao nhí định kéo tay áo Tống Thanh Hàn thêm lần nữa, cười híp mắt nói: "Thằng bé rất thích thầy Tống đó."

Tống Thanh Hàn cúi xuống nhìn bé sao nhí đang ngậm kẹo không nói gì, không khỏi bật cười: "Tôi cũng rất thích thằng bé."

Nói xong, Tống Thanh Hàn giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt bé sao nhí, bé sao nhí không những không quậy, mà còn dụi dụi vào ngón tay cậu.

Có sự phối hợp của bé sao nhí, những cảnh quay tiếp theo rất thuận lợi.

Đến khi những cảnh quay hôm nay quay xong và bắt đầu thu công, bé sao nhí đã quen đường quen nẻo trở thành cái đuôi nhỏ sau lưng Tống Thanh Hàn rồi, Tống Thanh Hàn đi đâu nó liền đi theo đó.

Khi Sở Minh đến đón Tống Thanh Hàn, cảnh anh nhìn thấy chính là một đứa trẻ đang quấn lấy, ôm Tống Thanh Hàn.

Sở Minh chào hỏi qua với mấy người Trương Doanh, sau đó đi về phía Tống Thanh Hàn.

"Anh Hàn phải về rồi sao?"

Bé sao nhí kéo góc áo Tống Thanh Hàn, ngẩng đầu lên hỏi.

Tống Thanh Hàn nghiêng người vuốt ve đầu nó, mỉm cười gật đầu rồi nói: "Ngày mai vẫn sẽ đến đây mà."

Bé sao nhí: "Nhưng mà ngày mai em không đến."

"Anh có thể thơm em một cái không?"

Bé sao nhí đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói nếu thích ai thì có thể cho người đó thơm."

Sở Minh: "...."

Anh bước qua, vỗ nhẹ lên lưng Tống Thanh Hàn, sau đó cúi đầu nhìn bé sao nhí.

Bé sao nhí: "...."

Cái chú này đáng sợ ghê á!

Bé sao nhí lùi về sau một bước, tay chắp sau lưng, mắt long lanh nhìn Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn đứng dậy vỗ Sở Minh một cái, nhướng mày, tươi cười nói: "Anh dọa thằng bé sợ rồi kìa."

Sở Minh mím môi, không nói gì.

Ba mẹ của bé sao nhí không phải là người không biết điều, vừa thấy Sở Minh, liền hốt hoảng chạy qua, người cha áy náy xin lỗi: "Thật ngại quá, Sở tiên sinh, trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng tính toán với nó."

Sở Minh lắc đầu, nhìn Tống Thanh Hàn cúi người trêu đùa thằng bé, ánh mắt khẽ hóa dịu dàng.

Sắc trời đã tối, Tống Thanh Hàn chào mấy người Trương Doanh rồi cùng Sở Minh rời khỏi phim trường.

Bé sao nhí được ba mẹ ôm trong lòng, đôi mắt long lanh nhìn theo bóng dáng Tống Thanh Hàn, sau đó vùi đầu lên vai ba, im lặng không nói gì.

Mẹ bé an ủi rồi mỉm cười nói với bé: "Sao lại thích thầy Tống như vậy?"

Bé sao nhí: "Anh Hàn rất tốt."

Bé nghiêng đầu suy nghĩ thêm: "Cũng rất xinh đẹp nữa."

Bam mẹ của bé nghe thấy lời của con trẻ, không khỏi bật cười, bế nó vào xe.

Tống Thanh Hàn theo Sở Minh lên xe, Sở Minh nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cậu.

Tống Thanh Hàn kéo tay anh qua, đặt vào đó một viên kẹo sữa.

Sở Minh ngẩng đầu nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn cười híp mắt, nói: "Cái này là Tiểu Kiệt cho anh đó."

Sở Minh: "...."

Anh cúi đầu bóc vỏ kẹo ra, sau đó bỏ viên kẹo trắng sữa vào miệng Tống Thanh Hàn: "Em ăn đi."

Tống Thanh Hàn chớp mắt nhìn anh, há miệng ngậm lấy viên kẹo.

Sở Minh nhìn quai hàm phồng lên của cậu, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Ngày mai vẫn phải quay tiếp sao?"

Sở Minh nhớ lại lời Tống Thanh Hàn nói với đứa bé ở phim trường, hỏi.

Tống Thanh Hàn: "Ừm, hôm nay mới quay xong đoạn đầu tiên thôi, còn hai đoạn nữa vẫn chưa quay, chắc là phải quay hai, ba ngày nữa."

Sở Minh nghe vậy, gật đầu: "Mấy ngày nữa là Tết Ông Táo rồi, hôm nay mẹ gọi điện thoại cho anh, bảo chúng ta nhất định phải về."

Tống Thanh Hàn: "Lúc đó chắc chắn đã quay xong rồi, chúng ta cùng nhau về."

Sở Minh nới lỏng cổ áo, nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, Tống Thanh Hàn từ trên xe bước xuống, cơ thể dù đã mặc áo khoác những vẫn không khỏi run lên.

Sở Minh giơ tay choàng lấy người cậu rồi nhanh chân đi vào biệt thự.

Vừa vào cửa, không khí ấm áp liền ập tới.

Sở Minh buông Tống Thanh Hàn ra, trở tay đóng cửa.

Tống Thanh Hàn đứng kế bên đợi anh, khi anh quay người lại, khéo cavat của anh, sau đó quấn quýt hôn.

"Có ngọt không?"

Sở Minh mím môi, vị kẹo sữa ngọt ngào tan trong miệng.

Anh rủ mắt mỉm cười, nói: "Thời gian ngắn quá, vẫn chưa nếm được."