Thần sắc Tống Thanh Hàn thanh lãnh, ý cười bên môi còn chưa hoàn toàn tán đi: "Người luôn phải có giấc mộng."
Trần An nhìn thấy cậu im lặng cầm sách ngồi trên sô pha mỉm cười, trong lòng đột nhiên tin cậu.
Nói không chừng...... Anh thật đúng là có thể nâng ra một ảnh đế thì sao?
Trần An sờ sờ cằm, cao thấp đánh giá Tống Thanh Hàn một chút. Kỳ thật nếu nói hậu trường, Tống Thanh Hàn có thể được Sở Minh trực tiếp lên tiếng nhét vào trong tay anh, đó là không phải nói rồi sao, Tống Thanh Hàn và Sở Minh kỳ thật hẳn là có quen biết, thậm chí còn hơn cả quen biết.
Nhưng là xem Tống Thanh Hàn bộ dáng, cậu giống như thật sự không nhớ rõ mình cùng Sở Minh đến tột cùng có quen biết hay không.
Chẳng lẽ là...... Vị Sở tiên sinh mắt cao hơn đầu này, thật sự coi trọng Tống Thanh Hàn?
Ánh mắt Trần An càng ngày càng quái dị, Tống Thanh Hàn trấn định đọc sách trong chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu, thở dài: "Anh Trần, làm sao vậy?"
"Không sao." Trần An lắc lắc đầu, do dự một chút mới nhẹ giọng hỏi, "Trước cậu...... với Sở tiên sinh, thật sự không có quan hệ gì?"
Tống Thanh Hàn đè trang sách bị lật lên, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: "Tôi thật sự không nhớ rõ...... Tôi từng có tiếp xúc với nhân vật như Sở tiên sinh."
Trần An gật gật đầu: "Sở tiên sinh người này làm việc có quy củ của mình, cậu được anh ta coi trọng......"
Tống Thanh Hàn trầm mặc một lát, chậm rãi ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc nói: "Tôi sẽ cố gắng diễn phim."
Trần An: "......" Ai nói cái này chứ!
Nhưng Tống Thanh Hàn vừa nói như vậy, Trần An cũng hiểu được ý tứ của cậu. Cậu đây là không muốn chơi quy tắc gì hết. Chẳng qua Sở Minh là ai chứ, nếu hắn thật sự muốn...... Chỉ sợ Tống Thanh Hàn dù kiên trì như thế nào cũng không được.
Anh âm thầm lắc lắc đầu, cũng không định giáo dục Tống Thanh Hàn cái gì, chỉ dặn cậu vài câu chú ý sức khỏe, mấy ngày nay đừng tùy tiện ra cửa vân vân, vội vã rời khỏi ký túc xá của Tống Thanh Hàn.
Dù sao dưới tay anh cũng không phải chỉ có mình nghệ sĩ Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn lẳng lặng đứng ở cạnh cửa nhìn Trần An lái xe rời đi, sau đó chậm rãi đóng cửa, lấy điện thoại ra, mở Weibo, đi tìm bài đăng.
Mấy đề tài hot đều là về quay《 Người thứ bảy 》, trong đó nhiệt độ về Tạ Diệc An cao nhất, Tống Thanh Hàn lúc trước bị chửi nghiêm trọng nhất ngược lại bị đẩy xuống chót, chiếm một cái tiêu đề nho nhỏ. Mặc dù là một cái tiêu đề nho nhỏ, sau khi vào đọc, bình luận phía dưới cũng tất cả đều là về Tạ Diệc An.
Xem ra, đề tài này bị nhúng tay, giống như đã không cần nói cũng biết.
Tống Thanh Hàn thản nhiên cười cười, tùy tay cất điện thoại di động, trở lại phòng ngủ tùy ý tắm rửa, cũng không đọc sách nữa, trực tiếp nằm trên giường nheo mắt lại.
Tạ Diệc An......
Cậu đại khái biết Tạ Diệc An vì sao phải nhằm vào cậu. Lúc trước còn chưa nghĩ đến, hiện tại thật ra cậu nghĩ ra. Đời trước, dường như cũng là lúc này, trong giới đã xảy ra chút chuyện, Tạ Diệc An đột nhiên đổi công ty, ký với...... Tinh Hải.
Người đại diện Trần An.
Trong tay đại bộ phận người đại diện tốt kỳ thật không có nhiều quá nghệ nhân. Tài nguyên cùng nhân mạch trong tay bọn họ ở trong giới phong phú có tiếng, dẫn người cũng phải lọc kĩ càng, có thể nói nếu không phải Sở Minh mở miệng nhét Tống Thanh Hàn vào trong tay Trần An, lấy danh khí lúc trước của Tống Thanh Hàn, qua mười năm chỉ sợ cũng không lọt nổi mắt của Trần An.
Mà Tạ Diệc An không giống. Hắn năm đó debut nhờ phim thanh xuân, dựa vào gương mặt như diễn viên phim thần tượng cùng với diễn xuất nổi trội thành công hút một đống fan nhan sắc fan sự nghiệp, vừa debut đã diễn bộ phim hoàn mỹ, rồi phim điện ảnh, thành công củng cố vị trí của mình. Sau hắn lại ký với công ty Hoa Minh, chỉ mới qua năm năm, hắn cũng đã đi tới vị trí tiểu sinh đứng đầu, trong đám tiểu sinh thế hệ sau không ai địch nổi.
Nhưng đời trước Tống Thanh Hàn loáng thoáng nghe nói qua một tin tức như vậy, quan hệ của Tạ Diệc An cùng với nữ chủ tịch của Hoa Minh mờ ám, sau đó Tạ Diệc An đổi công ty, cũng là bởi vì cô kia sắp làm đám hỏi với Sở gia, chủ tịch vì mặt mũi tự mình mở miệng.
Nếu tin tức này là thật, cũng khó trách Tạ Diệc An ngồi không yên.
Chẳng qua...... đám hỏi với Sở gia?
Tống Thanh Hàn chậm rãi mở to mắt, mày nhẹ nhàng nhăn lại. Đời trước cậu bị Diệp Dịch và Liễu Phỉ biến thành sứt đầu mẻ trán, tuy rằng từng nghe nói việc này, nhưng cũng không quá chú ý, cũng không biết vị đó đến tột cùng là vị công tử Sở gia nào.
Nhưng khẳng định không phải Sở Minh là được rồi.
Một lát sau, Tống Thanh Hàn tự giễu nở nụ cười một tiếng, nâng tay vò tóc. Cậu nghĩ cái gì chứ, chuyện tình nhà giàu có này đó lại không có gì quan hệ với cậu, cậu nghĩ nhiều như vậy, có ích lợi gì chắc?
Tạ Diệc An nhằm vào cậu, cũng chỉ bởi vì hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn cắt hợp đồng với Hoa Minh, mà Trần An lại ký với mình, tỷ lệ hắn đáp lên Trần An hơi nhỏ, cho nên lấy Tống Thanh Hàn cậu ra trút giận mà thôi.
Chuyện này nghiêm khắc lại nói tiếp kỳ thật không có nhiều quan hệ với Tống Thanh Hàn, nhưng Tạ Diệc An không chịu nổi không thoải mái, nhìn cậu không vừa mắt, muốn gây sự với cậu.
Trên thực tế Tống Thanh Hàn cảm thấy, một đời này Tạ Diệc An hẳn là cũng là có thể đáp lên Trần An. Trần An...... Cũng không như là một người sẽ bỏ qua cơ hội.
"Leng keng --" Cửa truyền đến tiếng chuông cửa thanh thúy, Tống Thanh Hàn sửng sốt, đứng lên, liếc mắt một cái, phát hiện mình không có gì không ổn mới đi ra, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo.
Nơi này là ký túc xá của nghệ sĩ Tinh Hải, người bình thường không vào được, chỉ có người có quan hệ với Tinh Hải, hoặc là nghệ sĩ của Tinh Hải mới có thể xuất hiện ở trong này.
Tống Thanh Hàn nhìn vài lần, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra người này quen quen, lại nhớ không nổi hắn đến tột cùng là ai. Cậu thoáng nghĩ nghĩ, mở cửa ra, tay nắm núm cửa.
"Chào anh, xin hỏi anh là?" Tống Thanh Hàn đứng ở cửa, mặt treo tươi cười xa cách, lễ phép hỏi han.
Ngụy Khiêm khi Tống Thanh Hàn mở cửa đã cẩn thận đánh giá qua một lần, lúc này thấy Tống Thanh Hàn tựa hồ đối có điều cảnh giác với mình, cũng không có gì bất mãn, hiền lành mỉm cười, lấy danh thϊếp từ túi ra: "Tống Thanh Hàn tiên sinh phải không? Tôi là trợ lý của Sở tiên sinh."
Sở tiên sinh?
Tống Thanh Hàn hơi hơi nhíu nhíu mày, nhận danh thϊếp nhìn thoáng qua.
Danh thϊếp màu đen thoạt nhìn rất là giản lược đại khí, ở trên rồng bay phượng múa ấn hai chữ to màu bạc cùng một chuỗi số điện thoại.
Sở Minh.
"Đây là Sở tiên sinh bảo tôi đưa cho cậu." trong lòng Ngụy Khiêm cũng khϊếp sợ không thôi, hắn theo Sở Minh làm việc cũng có nhiều năm, vẫn là lần đầu bị Sở Minh phái đi đưa danh thϊếp cho một nghệ sĩ bình thường.
...... Luôn luôn có cảm giác tam quan vụn nát.