Chương 9: Bạch Ti Ti bị bệnh

Cô làm một ít cơm nhà sở trường, ba món mặn, một món canh, đặt ở trên bàn cơm, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Cô kêu Tần Thâm lại đây ăn cơm, cô không biết lấy thân phận của cô có thể ngồi xuống ăn hay không, giống như cô xem phim truyền hình, người giúp việc đều không thể cùng gia chủ ăn cơm, cho nên cô chỉ bày một bộ chén đũa.

“Ngồi đi, cùng nhau ăn.”

“Tôi ăn cơm cũng không có quy cũ gì nhiều, hai người cùng nhau ăn cơm còn có thể náo nhiệt một chút.” Tần Thâm giải thích một chút.

Náo nhiệt?

Có thể cho phép cô tự luyến một chút hay không, khả năng cô lớn lên xinh đẹp, tương đối hợp với cơm.

Một bữa cơm, giữa hai người cũng không ai nói chuyện gì.

Không biết vì sao cô cảm thấy bữa cơm này ăn có hơi xấu hổ.

Cơm nước xong cô đem bàn ăn thu thập một chút, đang muốn đi rửa chén, Tần Thâm lại gọi lại cô.

“Dùng để rửa chén, thời điểm rửa chén nhớ mang bao tay.” Hắn cố ý dặn dò nói.

Cô có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, cô cùng hắn tiếp xúc không nhiều lắm, tuy rằng hắn rất ít khi nói, nhưng thật sự thực săn sóc.

Cô còn không kịp nói cảm ơn với hắn.

Tần Thâm liền chui vào phòng hắn, chỉ trong chốc lát lại mặc một bộ tây trang đi ra.

Hắn vừa thắt cà vạt, vừa cùng cô nói: “Buổi tối, tôi không trở lại, không cần chờ tôi, cũng không cần làm cơm cho tôi, cô tự mình ăn là được.”

“Tần tiên sinh đi công tác sao.” Cô vội vàng hỏi.

“Ân.” Hắn thắt xong cà vạt, bất quá thoạt nhìn có hơi kì quái, khi còn nhỏ cô thường đeo cà vạt cho ba, từ sau khi ba cô qua đời, cô cũng không có chạm qua cà vạt.

Kỹ thuật của cô thực tốt, chưa bao giờ thắt xấu như Tần Thâm.

Cô có chút tò mò Tần Thâm cứ như vậy đi ra ngoài có thể bị người chê cười hay không.

Tần Thâm phát hiện cô vẫn luôn nhìn chăm chú vào cà vạt của hắn, hắn đối chiếu với gương, phát hiện. . . thật có chút xấu.

Hắn sửa sang lại nửa ngày, vẫn là thực xấu, không có biện pháp, hắn nhìn về phía Bạch Ti Ti, chỉ chỉ trước ngực mình, “Cô biết đeo cà vạt không?”

“Biết.”

“Kia, có thể phiền cô giúp tôi một chút được hay không, hôm nay tôi phải đi đàm phán một hạng mục lớn, nếu cứ để như vậy mà đi, phỏng chừng đối phương sẽ cho rằng tôi không tôn trọng bọn họ.”

Cô cảm thấy thắt cà vạt mà thôi, hẳn là không có gì, hơn nữa cô thật sự cũng cảm thấy tự hắn làm cũng có chút xấu, cô liền đi qua, giúp hắn tháo ra, một lần nữa buộc lại.

Tần Thâm lần đầu nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.

Làn da cô rất non mịn, không có lỗ chân lông hay mụn.

Cãi mũi cao cao, môi phấn nộn.

Dần dần ánh mắt hắn hơi thay đổi.

Hắn nhìn trong chốc lát liền dời ánh mắt .

Bạch Ti Ti mấy năm nay không thắt cà vạt, công lực cũng không thay đổi.

Tần Thâm nhìn gương.

Thực vừa lòng.

……

Cuộc sống “Ở chung” cũng như cô tưởng, không đáng sợ như vậy, Tần Thâm làm người thực tốt, rất hòa thuận, hắn thường xuyên cũng thực săn sóc giúp đỡ cô một ít việc nhà, trừ bỏ hơi kiệm lời, kỳ thật mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.

Buổi sáng hôm nay, Bạch Ti Ti nhìn thời tiết không tồi, liền đi chợ bán thức ăn bên cạnh mua đồ ăn, không nghĩ tới, chưa đến nửa tiếng, bên ngoài liền mưa to.

Cô ở trong lòng tính toán, đợi hai mươi phút nữa, mưa nhỏ đi một chút, cô liền chạy trở về chung cư.

Trên đường mưa lúc to lúc nhỏ, cô cũng không tìm được nơi trú mưa, thật mau đã đến giữa trưa, cô phải đi về làm cơm trưa cho Tần Thâm.

Mấy ngày này cô phát hiện Tần Thâm không phải mỗi ngày đều ở chung cư, công việc của hắn rất bận, hắn thường không trở lại ăn cơm trưa hoặc cơm chiều, hoặc là cả đêm cũng không về, nhung mỗi lần hắn đều sẽ nói cho cô biết.

Buổi sáng hôm nay hắn cố ý gọi điện thoại về, nói giữa trưa hôm nay sẽ trở về, hắn đã hai ngày không về chung cư, cô đối với việc hắn trở về. . . Có một ít chờ mong.

Cô cũng nói không nên lời đây là loại cảm giác gì, tóm lại cô rất muốn làm một bàn đồ ăn phong phú cho hắn ăn.

Cho nên cho dù mưa có lớn, cô cũng muốn chạy thật nhanh trở về, đi hơn mười phút tới chung cư, cô thay đổi quần áo, cũng không có tắm rửa sấy khô tóc, lập tức bắt đầu tiến hành nấu cơm.

Đã hơn mười giờ, chậm một chút nữa sợ là sẽ không kịp.

Hơn mười một giờ, Tần Thâm đã trở lại, nghe mùi đồ ăn trong phòng, hắn đi vào phòng bếp.

Bạch Ti Ti mặc tạp dề, tóc tùy ý buộc lại sau lưng, trong tay cầm cái xẻng, một bộ dáng hiền thê lương mẫu.

Nhìn cô dịu dàng tươi cười, hắn có loại cảm giác tan tầm về nhà, kiều thê chờ hắn ăn cơm.

“Tần tiên sinh anh đã về rồi, chờ một lát, món cuối sắp xong rồi.” Cô nhìn chằm chằm nồi, cười nói.

Hốc mắt Tần Thâm có chút nóng, hắn hận thời gian không thể ngừng ở giờ khắc này, hắn cảm thấy, trong nháy mắt này, có loại cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

Hắn đi thay đổi quần áo, thay xong quần áo, trên bàn cơm đã bày đầy đồ ăn, hình thức đồ ăn xưa nay nhiều chưa từng có.

“Sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, hôm nay là ngày gì sao?”

Bạch Ti Ti cởi tạp dề, ngồi ở trên ghế, “Không phải ngày gì, nghĩ tiên sinh anh mấy ngày nay không trở về, khả năng gần đây công việc vội vàng, có lẽ cũng không ăn cơm tốt, vậy nên liền làm nhiều một chút.”

“Hắt xì ——”

Bạch Ti Ti dùng cánh tay che mặt, hắt một cái xì.

“Làm sao vậy, bị cảm sao.” Hắn nhìn cô, phát hiện mặt cô hồng hồng bất thường.

“Hình như là vậy, xíu nữa uống thuốc thì tốt rồi, không có việc gì, tôi không cùng anh ăn cơm nữa, tránh lây bệnh cho anh.” Nói xong liền đứng lên định về phòng.

“Ngồi xuống, ăn cơm.” Thanh âm hắn thực nghiêm túc, không cho phép cự tuyệt.

Cô cùng hắn ở chung mấy ngày, biết bề ngoài hắn thoạt nhìn tuy rằng nho nhã, nhưng trong xương cốt có một chút cường thế, chỉ là hắn cường thế cũng không phải ở phương diện nào không tốt.

Chỉ có thời điểm cô ngượng ngùng hắn mới có thể như vậy.

Cô bất đắc dĩ, lại ngồi xuống cùng hắn ăn cơm.

Ăn cơm xong, cô giống thường ngày, thu thập bàn ăn, rửa chén, bất quá cô mới vừa chạm vào một cái chén, hắn liền ngăn cô lại, “Cô hôm nay gặp mưa có phải hay không?”

Hắn sao lại biết được?

“Đúng vậy, buổi sáng mua đồ ăn về trời trở mưa, quên mang dù.”

“Về phòng tắm rửa một cái, uống thuốc, sau đó ngủ một giấc.” Hắn cướp đi chén trong tay cô.

“Tiên sinh, như vậy không tốt, tôi thu thập xong lại đi là được.” Hắn bỏ ra nhiều tiền thuê cô như vậy, sao có thể để hắn làm loại chuyện này.

“Nhanh lên đi, bằng không sốt cao lên, cô còn phải đi truyền nước biển.”

Vậy được rồi, xác thật, nếu bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, còn phải cần hắn chiếu cố cô, chỉ là, chưa nói đến việc hắn có thời gian hay không, nếu cô thật sự sinh bệnh, hắn không thân cũng chẳng quen, sao có thể chiếu cố cô đâu.

Cô thật là suy nghĩ quá nhiều.