- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Không Cần Trốn
- Chương 6: Tôi nhận công việc này
Không Cần Trốn
Chương 6: Tôi nhận công việc này
Nợ nần của nhà bọn họ cũng gần xong rồi, học phí cùng sinh hoạt phí của cô đều không cần tiền trong nhà, vì sao hiện tại lại cần tiền đến nông nỗi phải bán phòng ở?
Cô vào nhà, mẹ liền vội vàng ngắt cuộc gọi, nhưng cô lại vô cùng khẩn trương hỏi: “Vì sao lại muốn bán phòng ở?”
Mẹ hoảng sợ, dưới loại tình huống này căn bản là không kịp thu hồi cảm xúc.
Cô nhìn những mảnh nhỏ trên sàn nhà.
Trong lúc thống khổ cùng tuyệt vọng, bà không biết phải mở miệng như thế nào để trả lời con gái.
“Mẹ, chúng ta vì sao lại muốn bán phòng ở!”
Đây là chuyện lớn, cô cũng không còn nhỏ, trong nhà không cần thiết phải gạt cô.
“Ti Ti, cha con lúc sinh thời, thiếu tiền vay nặng lãi.”
Vay nặng lãi.
Bạch Ti Ti tuy rằng chưa từng tiếp xúc loại chuyện này, nhưng cũng từng nghe qua chuyện này đáng sợ bao nhiêu, hiện tại cô trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp thu.
“Hiện tại còn thiếu nhiều ít?” Cô run rẩy mở miệng.
Mẹ ngồi ở trên sô pha, nước mắt ngăn không được, từ trên mặt trượt xuống, bà biết con gái kiếm tiền thực vất vả, vốn dĩ muốn gạt con để nghĩ cách, lại không nghĩ rằng trong lúc cảm xúc bà bùng nổ thì con gái lại trở về.
“Hai trăm vạn.”
Hai trăm vạn!
Nhà mà bọn họ ở tuy rằng là căn phòng ở cũ mà ông bà nội trước kia mua về, nhưng mấy năm nay giá nhà ở Bắc Kinh tăng cao, cũng có thể bán được rất nhiều tiền, bất quá, nhiều nhất cũng chỉ có thể là trên dưới một trăm năm mươi vạn.
Trong nhà cùng cô còn có chút tiền tích cóp được, bỏ thêm vào cũng chỉ có mười vạn là nhiều nhất.
Nói cách khác, còn thiếu bốn mươi vạn.
Bốn mươi vạn không phải bốn ngàn, nhà bọn họ hiện tại đã không có thân thích bằng hữu, duy nhất cùng chỉ còn liên hệ với cô nhỏ ở nước ngoài, trừ bỏ khi cha qua đời, cô nhỏ có trở về một lần, sau đó thì không về nữa, nghe nói thời điểm cô còn trẽ, đã cùng ông bà nội náo loạn, mấy năm nay cũng rất ít khi lui tới.
Lúc này lại càng không thể tìm cô nhỏ tới hỗ trợ.
Hiện tại cô thật sự cũng nghĩ không ra phải làm sao bây giờ.
Xem bộ dáng của mẹ, mẹ nhất định cũng biết lâu rồi, Bạch Ti Ti không thể không ép bản thân bình tĩnh lại, “Mẹ, mẹ đừng vội, bọn họ có nói hạn chót phải trả là khi nào hay không?”
Mẹ cô dừng nghẹn ngào, “Tháng trước bọn họ có tới trong tiệm nháo loạn, còn lấy ra một tờ hợp đồng, trên đó có dấu tay của cha con, lúc ấy mượn hai mươi vạn, hiện tại lại lên đến hai trăm vạn!”
Càng nói, thanh âm mẹ càng kích động! ! !
Bạch Ti Ti vội vàng trấn an mẹ.
“Mẹ, mẹ đừng kích động, không có việc gì, hai trăm vạn thì hai trăm vạn, bán phòng ở thì bán phòng ở, không có việc gì, chỉ cần người một nhà chúng ta khỏe mạnh ở bên nhau là tốt rồi.”
“Ti Ti, bán phòng ở cũng không đủ, bọn họ nói. . . Nhiều nhất chỉ cho chúng ta hơn một tháng…” Mẹ thống khổ dựa vào l*иg ngực Bạch Ti Ti
Bạch Ti Ti nghĩ nghĩ, hơn một tháng, cô có thể đi làm, còn có thể vay mượn, một tháng này có lẽ còn có thể nghĩ ra biện pháp.
“Không có việc gì mẹ, chúng ta trước đem phòng ở bán đi, lại nghĩ cách.”
Cô đưa mẹ về trong phòng, tự mình thu thập đồ đạc trên mặt đất, nếu phòng ở có thể bán được nhiều hơn một ít. Cô cũng đỡ được một ít, còn lại cũng không kém bao nhiêu.
Thật sự không được, cô có thể đi quán bar làm người phục vụ, nghe nói nơi đó được cho rất nhiều tiền, nhưng lại không an toàn. . . Hiện tại cô cũng không rảnh nghĩ được nhiều như vậy.
Còn phải lập tức đáp ứng Tần tiên sinh, hỏi hắn xem có thể ứng trước tiền lương hay không.
An ủi mẹ xong, cô trở về trường học, thấy trong ký túc xá không có ai, cô móc di động ra, tìm được dãy số giữa trưa hôm nay lưu vào, nhấn gọi.
“Tần tiên sinh tốt, tôi là Bạch Ti Ti, buổi sáng chúng ta có gặp qua, về chuyện làm giúp việc cho anh, sau khi tôi suy xét kỹ càng, tôi nhận công việc này.”
Tần Thâm ở đầu kia nghe lời cô nói xong, không có một tia kinh ngạc, ngược lại lại hỏi cô: “Bạch tiểu thư suy xét thật nhanh a.”
Cô có chút 囧, cô cảm thấy hắn nhất định sẽ cho rằng cô lạt mềm buộc chặt, là cô nói muốn suy xét, lại nhanh như vậy liền đáp ứng hắn.
Nhưng mà hiện tại cô có quan trọng hơn muốn nói với hắn.
“Tần tiên sinh, có thể làm phiền toái anh một chuyện, gần đây trong nhà tôi có chút khó khăn, anh có thể ứng trước tiền lương cho tôi không?”
Tần Thâm cũng không một chút chần chờ, “Có thể, khi nào rảnh chúng ta đi kí hợp đồng, kí xong hợp đồng liền có thể đem tiền đưa cho cô.”
Kẻ có tiền đều dễ nói chuyện như vậy sao?
“Tốt, buổi chiều thứ tư tôi sẽ qua, anh có rảnh không?”
“Có rảnh.”
“Vậy thứ tư gặp lại, cảm ơn Tần tiên sinh.”
“Thứ tư gặp.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Không Cần Trốn
- Chương 6: Tôi nhận công việc này