- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Không Cần Trốn
- Chương 5: Bán nhà
Không Cần Trốn
Chương 5: Bán nhà
Cô bị ý tưởng này của mình làm cho hoảng sợ, cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai bao giờ, sao hiện tại lại đột nhiên toát ra cái ý tưởng này.
Lại nhìn lén hắn, liếc mắt một cái, không biết vì cái gì trên mặt có điểm nóng đến phát hoảng.
Cô cũng không biết, người kia vẫn luôn nhìn cô, mà biến hóa của cô, toàn bộ đều bị hắn xem ở trong mắt.
“Bạch tiểu thư, tôi cho cô thời gian một tuần để suy xét.” Nam nhân cũng không vội, cảm giác như hắn biết cô nhất định sẽ đáp ứng vậy.
“Được, tôi sẽ suy xét một chút, tuy rằng giá mà anh đưa ra thật sự rất cao, nhưng là…” Cô cũng có những băn khoăn của cô.
“Không có việc gì, cô cứ chậm rãi suy xét, cô đem số di động của tôi nhớ kỹ một chút.” Hắn đem di động của mình đưa cho cô, bên trên có một chuỗi các con số.
Cô thầm ghi nhớ.
“Tần Thâm, tên của tôi.”
…
Cô lại tốn một giờ thời gian để về tới trường học, mua cơm trước cổng trường, đi đến cửa phòng ngủ, tiếng chuông di động liền vang lên.
Cô lấy di động ra liền thấy, thế nhưng lại là Dương Thần.
Cô cùng Dương Thần ngày thường thật sự là có không bất kì quan hệ gì, ngẫu nhiên ở rạp chiếu cùng nhau lên ca, hiện tại bọn họ đã không làm cùng một chỗ, liền càng không nên có liên hệ.
Nghĩ nghĩ, cắt đứt điện thoại.
Không quá hai phút, Dương Thần lại gọi lại.
Cô vẫn không tiếp, lại cắt đứt.
Lần này, cách một khoảng thời gian khá lâu, cơm cô chỉ mới ăn được một nửa, Dương Thần lại gọi tới.
Bạch Ti Ti cảm thấy có điểm phiền, rốt cuộc việc cô bị xa thải cũng cùng hắn có chút quan hệ, tuy rằng không thể trách hắn, nhưng là cô thật sự không nghĩ sẽ cùng hắn có tiếp xúc gì nhiều.
Xem thái độ này, không nhận điện thoại thì hắn vẫn tiếp tục gọi tới, cô thở dài, tiếp điện thoại.
“Có chuyện gì sao?”
Dương Thần ở đầu kia có chút kích động, hiển nhiên không nghĩ tới cô có thể tiếp điện thoại của hắn, “Ti Ti, mình nghe nói cậu bị lão bà bà kia sa thải, thật là ngượng ngùng, đều bởi vì mình nên cậu mới bị như vậy.”
Bạch Ti Ti có điểm đau đầu, đạo lý có thể tính là như thế, nhưng hắn nói như vậy, cô làm sao nghe ra một tia hương vị . . . Hắn đem bản thân trở thành hồng nhan họa thủy.
Tự luyến lại ghê tởm.
“Chuyện đó cùng cậu không chút quan hệ, mình không có việc gì, chúng ta đã không còn làm việc cùng nhau, về sau cậu không cần liên hệ mình.” Cô trước kia xem hắn như đồng nghiệp, sau này cô cũng không định xem hắn là bạn bè.
“Ti Ti, cậu trước đừng tắt điện thoại, mình có việc muốn nói!” Dương Thần rất sợ cô đột nhiên tắt điện thoại, hắn thực hiểu biết cô, cô ngày thường đối với nam sinh thực lãnh đạm, hắn vẫn luôn vững vàng đứng trên vị trí của mình, không dám động.
“Mình. . . muốn giới thiệu cho cậu một công việc, đãi ngộ vô cùng tốt, cũng ít phiền phức, hơn nữa lại cực kì an toàn, mình biết cậu mới vừa bị sa thải, hiện tại hẳn là đang ở tìm công việc mới, bởi vì là do mình, mình cũng thực băn khoăn.” Hắn thật cẩn thận, sợ hãi nữ sinh mình ái mộ đột nhiên tắt mất cuộc gọi mà hắn gọi nhiều lần mới thành này.
Gần đây làm sao vậy, một hai đều có người phải giới thiệu công việc cho cô.
Tuy rằng cô hiện tại có chút phiền Dương Thần, nhưng là cô cùng tiền không có thù oán gì, cái điều kiện mà tiên sinh Tần Thâm kia đưa ra thực tốt, nhưng là cô còn đang suy xét.
Hiện tại Dương Thần lại giới thiệu cho cô một công việc khác, nếu không tồi, cô có thể cùng lúc tiến hành hai công việc, sau đó chọn lấy một cái.
“Cậu không cần cảm thấy áy náy, mình hiện tại vẫn tốt, không có chịu bất kì ảnh hưởng gì, bất quá, cậu nói có công việc? Công việc kia là làm cái gì.”
Dương Thần nghe cô nói như vậy, thực vui vẻ, “Là làm người phục vụ ở một nhà cao cấp, đãi ngộ thực tốt, tiếp xúc đều là những người có uy tín có danh dự, sẽ tương đối an toàn, hơn nữa tránh được thật sự phiền phức, mình có quen biết với quản lí, cậu ngày nào đó có rảnh thì cùng quản lí nói chuyện, quản lí hỏi cậu một chút chuyện, đến lúc đó, cậu cứ trực tiếp đi làm là được rồi.”
Cô cũng từng đi làm phục vụ, bất quá là ở nhà ăn bình thường linh tinh, rất mệt mỏi, còn công việc này, nghe ra khả năng sẽ tốt hơn một chút.
“Tính tiền như thế nào?”
“Một buổi yến tiệc ba trăm tệ, tuy rằng một tuần không đi được mấy buổi, nhưng là bớt phiền phức. Nghỉ hè cậu cũng có thể đi, một tháng chăm chỉ cũng có thể kiếm được bảy ngàn tệ, bao ăn.”
Dương Thần cảm thấy cái giá này thật sự là quá cao, hơn nữa loại công việc này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể tìm được.
Cô ở trong lòng tính tính, cảm thấy cũng thật tránh được không ít phiền toái, “Tiền lương công việc này sao lại cao như vậy?”
Hắn nghe thấy cô hỏi thế, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì… Nơi đó yêu cầu nhân viên phải có giá trị nhan sắc tương đối cao, có điều cậu không cần suy nghĩ nhiều, cũng không phải công việc không đứng đăn, bởi vì yến hội thường xuyên tiếp đãi người có thân phận cao, có đôi khi sẽ tiếp đãi một ít lãnh đạo linh tinh, đối với hình tượng đương nhiên là có yêu cầu.”
Nga, hóa ra là nhìn mặt a.
Cô nghĩ nghĩ, công việc này cùng công việc ở chỗ Tần tiên sinh, ở trong lòng cô cũng không khác biệt là mấy, tương đối không phân ra tốt xấu, cô vẫn là quyết định suy xét một chút.
“Mình đây có thể suy xét mấy ngày không, qua mấy ngày, mình sẽ cho cậu đáp án.”
Dương Thần lập tức gật đầu đáp ứng, nói chờ tin tức tốt của cô.
Sau khi treo điện thoại, cô đem cơm ăn xong, nghĩ đến hai công việc này, có điều càng nghĩ càng đau đầu.
Cô ăn xong cơm, thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi, cô trở về nhà một chuyến, nhà cô cách trường học không xa, chỉ nửa giờ ngồi xe, có điều cô vẫn luôn bận rộn, rất ít có thời gian rảnh về nhà.
Mới vừa đi tới cửa, cô liền nghe thấy được thanh âm ném đồ vật.
Sau đó nghe thấy mẹ cô thống khổ kêu to: “Chẳng lẽ các người bằng mọi giá cũng phải ép buộc chúng tôi bán phòng ở sao?”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Không Cần Trốn
- Chương 5: Bán nhà