Nếu đơn thuần chỉ là nam sinh kia thì tốt rồi.
Bạch Ti Ti rất không tin, “Cậu nhớ lầm rồi, Tần Thâm thật sự không giống với bóng dáng của nam sinh đó, đợi khi nào có thời gian, mình sẽ hỏi anh ấy một chút, chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi.”
Sở Mộng thở dài, “Tốt nhất là như vậy.”
Bạch Ti Ti thoạt nhìn có vẻ không để bụng, kỳ thật tiết học buổi sáng cô nghe không vào tai, vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này.
Loại chuyện này cô không biết phải mở miệng nói với Tần Thâm như thế nào, nếu cô hỏi hắn, sẽ có cảm giác cô không tin tưởng hắn vậy, nhưng cô thật sự rất muốn biết người kia có phải hắn hay không.
Cứ rối rắm như vậy, Bạch Ti Ti vượt qua một ngày dài. Buổi chiều hôm sau không có tiết, cô chủ động gọi điện thoại cho Tần Thâm, cô cảm thấy lúc này Tần Thâm hẳn là ở công ty, cô muốn đi đến công ty hắn một chuyến, nhìn hoàn cảnh công việc của hắn, cũng thuận tiện hỏi cho rõ ràng.
Tần Thâm cho rằng cô nhớ hắn, còn thực sung sướиɠ đem địa chỉ nói cho cô, cũng nói nếu không phải hắn có chút bận, hắn nhất định sẽ đi đón cô.
Bạch Ti Ti vội vàng nói không cần không cần, cô chỉ là muốn tới nhìn hắn, vừa lúc cách trường cô không xa lắm, cô ngồi xe một chút liền đến.
Bạch Ti Ti ở trên đường thấp thỏm, cô không biết phải mở miệng như thế nào, cũng không biết sẽ xử lí ra sao, cô nghĩ tới nếu hắn thừa nhận, sự việc nhất định không đơn giản, cô cũng không dám nghĩ tiếp.
Cô cầu nguyện Tần Thâm không thừa nhận.
Tới dưới lầu công ty, Bạch Ti Ti bị quy mô công ty hắn chấn kinh!
Bạch Ti Ti thật cẩn thận đi vào tòa nhà lớn sa hoa, nói không khoa trương, cô có chút giống với bà ngoại Lưu tiến vào Đại Quan Viên. . .
Tần Thâm nói cô cứ trực tiếp đi vào quầy lễ tân, hắn sẽ nói người mang cô lên.
Quả nhiên cô nói rõ thân phận, có người dẫn cô đi lên văn phòng của hắn, bởi vì công ty nhiều người lui tới, cũng không có mấy người chú ý tới cô. Bất quá khi đi đến trước cửa văn phòng Tần Thâm, cô vẫn có chút kinh ngạc nho nhỏ với quy mô văn phòng của hắn.
Văn phòng lớn chỉ có một mình hắn, muốn làm gì thì làm, hơn nữa bên trong cái gì cũng có, thật sự rất tốt!
Người đàn ông của cô thật sự là lợi hại, trước kia sao cô lại không phát hiện ra chứ?
Chị gái xinh đẹp mang cô tới gõ cửa văn phòng, có được sự cho phép của Tần Thâm, chị gái xinh đẹp bảo Bạch Ti Ti tự mình đi vào.
Bạch Ti Ti gật gật đầu, điều chỉnh hô hấp một chút, sắp xếp lại lời nói trong đầu rồi mới đi vào.
Tần Thâm nhìn thấy cô, rõ ràng thực vui vẻ, “Ti Ti, sao em lại tới đây, chẳng lẽ mới tách ra hơn một ngày liền nhớ anh rồi sao?”
Bạch Ti Ti đỏ mặt, “Em. . . nhớ anh. . . hôm nay em tới có chuyện muốn hỏi anh một chút.”
Hắn không nghe thấy cô nhỏ giọng nói cái gì, gọi điện thoại nói thư kí mang đồ uống lên cho bọn họ.
“Ti Ti, em vừa nói cái gì?” Tần Thâm buông điện thoại hỏi.
Lúc này cô có chút do dự, không biết phải mở miệng hỏi như thế nào, vẫn luôn cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, “Em. . . Em nói. . .”
“Làm sao vậy, có việc gì khó nói sao? Có phải bọn cho vay nặng lãi lại đến tìm nhà em gây phiền toái hay không?” Tần Thâm cảm thấy không quá có khả năng, lúc trước đám người kia tìm hắn, hắn đã cho tiền bọn họ rồi, chúng cũng không to gan đến mức lại đi gây sự tiếp chứ.
“Không, không phải, là Sở Mộng, cô ấy hôm nay cùng em nói. . .”
“Em muốn hỏi anh, lúc trước anh từng đến trường học của em sao?” Cô trước hỏi một vấn đề bên ngoài.
“Có từng tới, làm sao vậy?” Tần Thâm thẳng thắn.
“Thỉnh thoảng công ty có một chút sự kiện nhỏ nhặt, anh sẽ làm khách quý tham dự một vài chương trình của các trường đại học, trường của các em anh cũng từng tới vài lần.”
“Trừ mấy cái đó, anh không có tới nữa sao, vậy trước kia anh có quen biết em hay không?” Bạch Ti Ti rất muốn biết đáp án thực sự.
Tần Thâm kỳ quái nhìn cô, “Không có a, nếu trước kia anh thấy em thì đã sớm theo đuổi em rồi, dù sao thì lần đầu tiên gặp em anh đã rất thích em.”
Lúc này Bạch Ti Ti còn có thể nghe hắn thổ lộ, việc này quấy rầy của suy nghĩ cô, nhưng cô nghe thấy hắn nói như vậy, đem tâm trạng thả lỏng.
“Làm sao vậy?” Tần Thâm hỏi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, biểu tình cũng không có căng chặt như vừa rồi, “Không có việc gì, ta đã nói Sở Mộng nhìn lầm mà.”
“Sở Mộng nói cái gì sao?”
“Cô ấy nói lúc trước đã từng thấy anh ở trường học, nói anh rất giống một người thường xuyên rình coi em, cụ thể thì có phải thật sự rình coi hay không, em cũng không rõ ràng lắm.” Bạch Ti Ti giải thích.
“Có khả năng cô ấy nhìn lầm rồi, anh thật sự rất bận, sao có thể làm loại chuyện này, bất quá, điều này cũng nhắc nhở anh, Ti Ti của anh có mị lực lớn như vậy nha, nếu không có anh ở bên, có thể nào sẽ có người ái mộ đào góc tường hay không?” Tần Thâm nửa thật nửa giả đùa giỡn cô.
Bạch Ti Ti thực nghiêm túc tự hỏi một chút, “Em hình như cũng không có người nào theo đuổi, cho nên anh yên tâm đi.”
Hắn nhìn cô đứng đắn lại nghiêm túc, cười, “Mang nhẫn của anh, cả đời chính là người của anh.”
Tần Thâm vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trong ánh mắt chất chứa thâm tình.
Bạch Ti Ti ở trong văn phòng xa hoa của hắn trong chốc lát, nhìn trời sắp tối, không nghĩ lại tiếp tục quấy rầy hắn, định về trường học.
Cô ở chỗ này, Tần Thâm đều không thể nghiêm túc làm việc, cô có chút áy náy, nhưng Tần Thâm lại không muốn để cô đi, “Phòng nghỉ của anh rất lớn, còn có giường.”
Tràn đầy tính ám chỉ.
Không phải ngày hôm qua đã để hắn ăn no sao, hôm nay sao lại còn muốn, hơn nữa Bạch Ti Ti cũng không biết làm thế nào để cự tuyệt hắn, cũng chẳng biết sao lại theo hắn lên giường lớn.