- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Không Cần Trốn
- Chương 29: Ghen tị
Không Cần Trốn
Chương 29: Ghen tị
Qua vài ngày sau, Tần Thâm cũng không có thời gian đi thăm Bạch Ti Ti, công việc của hắn trong một tuần này thật sự là quá bận, mỗi ngày đều thực mỏi mệt xử lý những công việc bị tồn ứ trước đây.
Vì có thể rút ra thời gian bồi bên cạnh cô, hắn vội vàng làm việc vài ngày liên tục mới có thể đem công việc xử lý xong.
Tuy rằng không gặp mặt, nhưng mỗi ngày, Bạch Ti Ti đều sẽ nói với hắn rất nhiều chuyện xảy ra trong trường học, ngẫu nhiên, cô cũng sẽ làm nũng với hắn, nói muốn hắn.
Tần Thâm muốn cho cô một kinh hỉ, không có thông báo trước với cô, chạng vạng lái xe đi tới dưới lầu kí túc xá của cô, chuẩn bị đem cô mang về chung cư ôn tồn một phen.
Hắn đem xe dừng ở một nơi không dễ thấy, vừa mới chuẩn bị móc di động ra gọi điện thoại nói với cô để cô đi xuống dưới, lại phát hiện cách đó không xa có một đôi nam nữ đi tới, nữ sinh nhìn rất giống Bạch Ti Ti.
Hắn thu hồi điện thoại, ánh mắt trầm lãnh.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang tiến lại gần kia, bọn họ vừa nói vừa cười với nhau, Bạch Ti Ti thường bị nam sinh nói chuyện vui vẻ làm bật cười khúc khích.
Hắn gắt gao nắm lấy tay lái, khống chế xúc động muốn đi lên phía trước đánh nam sinh kia.
Rốt cuộc, bọn họ cũng đi tới dưới lầu kí túc xa, sau khi từ biệt xong, Bạch Ti Ti chuẩn bị lên lầu.
Tần Thâm lúc này từ trên xe bước xuống, giữ chặt cô.
Bạch Ti Ti nhìn thấy Tần Thâm, thực vui vẻ, cô ôm lấy Tần Thâm, “Anh sao lại đến rồi!”
Đối mặt với việc cô làm nũng, hắn thờ ơ, ngữ khí lạnh lẽo, “Tên con trai vừa rồi là ai?”
Cô không suy nghĩ nhiều, không chút nào để ý trả lời hắn: “Là bạn học của em a, giảng viên muốn chúng em cùng nhau tham gia một trận thi đấu tháng mười, chúng em đang thảo luận về việc thi đấu.”
Bạch Ti Ti đã nhận ra hắn không thích hợp, thử hỏi: “Anh sẽ không ghen tị đấy chứ? Ha ha ha”
Cho dù cô giải thích như vậy, nhưng hắn vẫn rất không vừa lòng, “Em vì sao lại cười với hắn, còn cười vui như vậy vẻ?”
Nghe trong không khí phảng phất mùi dấm như có như không, cô cố ý trêu hắn, “Người ta nói chuyện rất hài hước nha, không giống anh đâu, không biết cách nói chuyện làm em vui vẻ.”
“Em thích hắn?” Tần Thâm hỏi.
“Không thích, em chỉ thích anh.” Cô trộm hôn hắn một ngụm, hạnh phúc đến không được.
Biểu tình Tần Thâm hòa hoãn đi nhiều, “Đi thôi, vài ngày rồi chúng ta không gặp mặt, đi ăn cơm đi, em muốn ăn cái gì?”
Bạch Ti Ti suy xét một chút, “Em muốn ăn cơm anh làm, chúng ta về nhà được không.”
Hai chữ “Về nhà” này lấy lòng Tần Thâm, hắn miễn cưỡng tạm thời quên mất tên bạn học nam kia, “Được, chúng ta về nhà.”
……
Tần Thâm làm đồ ăn quá ngon, cô cơm nước xong đỡ bụng tròn vo ngồi ở trên sô pha, Tần Thâm thu thập chén đũa xong đi qua bồi cô.
Thoạt nhìn giống một đôi vợ chồng già nhiều năm.
Đem Bạch Ti Ti ôm vào trong ngực, Tần Thâm hỏi, “Đêm nay rời đi sao?”
Cô biết hắn hỏi như vậy là có ý tứ gì, suy xét một chút, “Ân. . . Không đi.”
“Miễn cưỡng như vậy? Em quên chuyện lần trước đã hứa với anh rồi sao.” Tần Thâm cắn vành tai cô, ái muội nói.
Nhắc tới lần đó, cô liền nhìn không được mặt đỏ, cô bị gậy mát xa làm cho khó chịu như vậy, lúc ấy cô còn cầu hắn dùng hậu huyệt.
Thật cảm thấy thẹn, cô không muốn nghĩ đến.
“Chuyện gì, em quên mất rồi!” Bạch Ti Ti một mực phủ nhận.
Hắn áp đảo cô, “Kẻ lừa đảo.”
“Anh buông em ra, em không nhớ rõ, em cái gì cũng chưa từng nói!” Cô không muốn thừa nhận, làm bộ làm tịch giãy giụa vài cái.
Ngón tay Tần Thâm ấn trụ cúc huyệt cô, cười xấu xa, “Vậy hiện tại có nghĩ tới hay không?”
Hắn dùng một chút lực, cô liền mềm chân, Tần Thâm làm cái gì cô cũng không thể phản kháng.
“Anh. . . anh. . . Quá xấu rồi!”
Hắn ôm cô đi vào trong phòng ngủ quen thuộc, Bạch Ti Ti bị đặt trên giường lớn.
Nghĩ đến vài ngày không làm, cô vẫn có chút chờ mong.
Tần Thâm cởϊ qυầи áo vướng bận trên người cô, bổ nhào vào trên người cô vừa hôn lại cắn.
Hắn hôm nay thập phần dã tính, cô phát hiện tóc của hắn ngắn đi rất nhiều, hơn nữa cũng không mang theo mắt kính.
Thoạt nhìn không giống lúc trước lắm, cảm giác như thiếu đi một chút nho nhã, nhiều thêm vài điểm hung tàn.
Bạch Ti Ti chỉ nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều, Tần Thâm trừ bỏ ở trên giường thích nhiều tư thế kì quái một chút, kỳ thật bình thường vẫn luôn ôn nhu, cô sao có thể hình dung hắn như vậy?
Tần Thâm cắn một ngụm đầṳ ѵú đỏ tươi, “Lúc này còn không chuyên tâm, anh muốn trừng phạt em.”
Cái mà hắn gọi là trừng phạt, kỳ thật chỉ là dùng sức mυ"ŧ mạnh thêm, Bạch Ti Ti cảm thấy may mắn cô không có mang thai, bằng không, đều phải bị hắn hút ra sữa.
Tần Thâm cũng nghĩ giống như cô, hắn phun đầṳ ѵú đã trướng lớn hai vòng trong miệng ra, “Nếu có sữa thì tốt rồi.”
Cô bị lời của hắn làm cho hoảng sợ, nửa thử nói, “Em cũng không mang thai, sao có thể có sữa, hơn nữa, cho dù có sữa cũng không thể để cho anh uống.”
Tần Thâm giống như có chút thất vọng, “Về sau, con của chúng ta uống ít sữa một chút, nhường cho ba hắn uống.”
“Đứa nhỏ còn không có, anh đã bắt đầu nghĩ cách khi dễ nó, anh nhất định không phải người ba tốt a.” Bạch Ti Ti nho nhỏ chế nhạo hắn một chút.
“Ai nói, nếu không chúng ta sinh một đứa, em sẽ biết anh có bao nhiêu “tốt”.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Không Cần Trốn
- Chương 29: Ghen tị