Chương 2: Thức tỉnh trong quả trứng

Làm một quả trứng cũng có lợi ích của một quả trứng, toàn bộ cơ thể đều bị ngâm trong chất dịch hiền hòa, giống như là một đứa bé ngủ trong chiếc nôi ấm áp mà thoải mái.

Chỉ là nhàm chán, thực sự nhàm chán, nhớ truyện mới của tôi, nhớ game của tôi, nhớ ông chồng giấy của tôi.

Ngay sau khi tôi thức dậy cảm thấy nhàm chán lần thứ 108, và phát hiện ra rằng không có gì thay đổi, tôi! Tức! giận! rồi!

Tôi bắt đầu dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào vỏ trứng, cố gắng phá hủy nó đi. Nhân tiện nhắc đến, đây là lần thứ mười tôi cố gắng thử rồi. Nhưng bởi vì có sự ngăn trở của chất nhầy, tôi dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể làm cho quả trứng này từ bên ngoài thoạt nhìn giống như đang lắc lư mấy cái mà thôi, sau đó tôi liền không còn sức lực nữa rồi.

Nhưng, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, chất nhầy này hình như so với lúc đầu đã loãng hơn rồi, qua trứng lay động cũng càng thêm kịch liệt rồi.

Ngay khi tôi cho rằng tất cả mọi chuyện cuối cùng dều là phí công sức, trong thế giới tối đen này cuối cùng đã truyền đến âm thanh dễ nghe từ bên ngoài vào —— là âm thanh di chuyển của giày da!

Ồ, đáng chết, ngọt ngào biết bao cơ chứ.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, ra sức đập vào vỏ trứng, cố gắng thu hút sự chú ý của người tốt bụng đi đến đây.

Lúc này tôi đã không cần biết người hảo tâm này có thật sự là người hảo tâm hay không, còn có vấn đề về tỉ lệ giữa quả trứng và người hảo tâm kia cũng quên rồi, tôi chỉ muốn từ trong hoàn cảnh tối tăm này thoát ra ngoài, ấm áp cỡ nào, thì sẽ cô độc cỡ đó, dù sao tôi cũng khải là một phôi thai chân chính không biết gì, tôi là một con người đã sống mười năm.

Chủ nhân của tiếng bước chân dừng lại trước mặt tôi, tôi cảm giác vỏ trứng bị một bàn tay chống lên, đừng nói nhé, sức lực của hắn cũng rất lớn đấy, tôi hoàn toàn không thê nào làm cho vỏ trứng tiếp tục lay động được.

Mục đích đã đạt tới rồi, tôi thả lòng sức lực, bất giác cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, nhấc lên được nè.

Haiz, tôi có bàn tay nè. Tôi hình như bắt đầu tỉnh ra, đây chính là thân thể của một con người.

Wow, tôi bây giờ mới phản ứng ra, tôi vẫn còn là một con người, đại khái. Tôi không cần biến thành một quái vật kỳ lạ nào đó, thực sự quá tốt rồi!

Chưa chờ cho sự vui sướиɠ của tôi tan biến đi, tôi liền nghe được người đàn ông trước mặt cười, còn là nụ cười hiền hòa bao dung khi nhìn thấy đứa con đáng yêu nhà mình vậy, âm thanh cũng rất dễ nghe!

Tôi đã dùng lời văn mỹ miều để ca ngợi rồi, vào thời khắc khi tôi nghe được thanh âm này, dường như đã có đáp án cho sự lo lắng vất vả từ khi tôi xuyên tới cái dị thế giới nhiều ngày như vậy, chính là ——

Tôi có thể!

Hình như người đàn ông cũng có thể tiếp nhận được thông điệp “Thả tôi ra”, tay hắn thuạn theo vỏ trứng mà vuốt ve trên bề mặt bên ngoài, giọng điệu rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng lại giống như mang theo giọng điệu tôi biết rồi nói:

“Hoạt bát như vậy sao, thật tốt quá.”

Có được sự bất giác phát hiện bản thân có tay chân lúc trước, đại khái là kinh nghiệm cá nhân, lần này tôi liền chú ý tới, lời nói của người đàn ông này cũng không phải là ngôn ngữ địa cầu mà tôi quen thuộc, mà là loại ngôn ngữ chưa từng nghe qua bao giờ, phát âm phảng phất như là do chấn động từ trong khoang mà phát ra, có thể hình dung như thế này, ví dụ, đại khái chính là giống như tiếng côn trùng mang đến cho người khác, nhưng kỳ diệu là tôi có thể nghe hiểu mà không có chướng ngại gì.

Ồ, là dị thế giới đều thiết lập như vậy sao.

Tôi cảm nhận được sự vuốt ve của người đàn ông, tuy rằng hắn sờ là vỏ ngoài, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác một luồng tê dại xuyên qua chất nhầy truyền tới.

Ừm, giống như giở trò lưu manh vậy...

Hai người chúng tôi đều im lặng, dần dần, cả người tôi phảng phất như trầm tĩnh xuống, giống như lúc tôi rơi vào ngủ say vậy, lại giống như muốn chuẩn bị có biến hóa gì khác.

Tôi dưới sự vuốt ve của người đàn ông, chậm rãi nhắm mắt lại...