Chín giờ tối, chuông tan học vang lên, năm đầu cấp 3 không căng thẳng như năm cuối, hầu hết các học sinh trong ngày đều thu dọn đồ đạc và về nhà sau giờ học, chỉ có một số rất nhỏ những người đặc biệt hiếu học sẽ ở lại và đợi đến mười giờ trước khi ra về. Nhưng mà, hôm nay kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, mọi người tương đối thoải mái, không ai ở lại tự học, sinh viên nội trú cũng không còn rảnh nữa, dù không có việc gì làm thì cũng phải ở lại đến mười giờ mới về ký túc xá, có bốn mươi tám học sinh trong lớp thứ sáu, và chỉ có hơn mười học sinh trong khuôn viên trường.
Hôm nay không có thầy giáo quản, qua tiết 3 lớp học tối, mọi người dần dần buông lỏng, cùng nhau ngồi hai ba người, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Rõ ràng, họ tràn đầy tò mò về người bạn học mới này.
“Cậu tên gì?” Cậu thiếu niên ngồi trước mặt La Nghiên quay đầu lại hỏi “Tôi tên Lý Tương.”
Cậu liếc nhìn người bạn học mới trước mặt - làn da trắng, đôi mắt to, chóp mũi nhỏ nhắn, nhưng sắc môi lại có chút nhợt nhạt, có chút yếu ớt.
“La Nghiên.” Lần này, cô trực tiếp dùng bút viết tên mình vào sổ.
"Cậu chuyển từ trường nào tới vậy?"
"Trường trung học Đồng Trạch."
“Lớp chúng ta cũng có bạn chuyển từ Đồng Trạch tới đấy.” Lý Tương xoay người về hướng cửa sổ bên trái hét to, “ê, Tiền Gia Vân, đồng hương của cậu này.”
Cô gái được gọi tên xoay người đi tới, Tiền Gia Vân cao hơn La Nghiên khoảng nửa cái đầu, đeo một cặp kính gọng đỏ và khuôn mặt tròn trĩnh.
"Tôi học ở Đồng Trạch đầu năm lớp 10 và từ đó đến nay chuyển tới Tây Thủy. Chất lượng giảng dạy ở đây tốt và tỷ lệ trúng tuyển cao." Tiền Gia Vân đẩy Lý Tương sang một bên, ngồi xuống và hỏi, "Trường tiểu học của bạn là trường nào? Trường tư chuyên ngoại ngữ hay trường công?"
"Trường tư."
"Thật là trùng hợp, tôi cũng nói được ngoại ngữ."
Trường tiểu học Tiền Gia Vân học lớp D và La Nghiên học lớp F. Họ ở rất xa nhau và chưa bao giờ nghe nói về nhau. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những người cùng trường, cả hai đều rơm rớm nước mắt, và chỉ nhờ mối quan hệ này mà hai người có thể nhanh chóng quen nhau.
“Tổng có 20 lớp và chỉ có 6 lớp được chọn là lớp thực nghiệm để có thể tập trung trọng điểm ôn thi tuyển sinh vào các trường đại học nổi tiếng”
Không hề là giả chút nào, bởi vì nếu có thể bước chân vào lớp thực nghiệm này, một là thành tích phải thật cao hoặc là gia đình có cơ cấu đặc biệt.
La Nghiên có chút bối rối, làm sao cô có thể biết rằng cha cô thực sự nhận đã cố gắng để cho cô vào lớp chuyên.
“Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông cậu đạt bao nhiêu điểm?” Lý Tương hỏi, “Điểm trung bình của lớp chúng tôi là 720, và điểm chuẩn của trường đầu tiên là 711.”
La Nghiên: "..."
Nói về điểm số thực sự làm tổn thương sâu sắc, điểm thi vào cấp ba của La Nghiên là 680, được coi là một kết quả khá tốt ở Đồng Trạch, nhưng không ngờ rằng cô thậm chí còn không thể chạm ngưỡng của trường trung học đầu tiên.
"Điểm của tôi không tốt bằng của cậu," cô nói một cách xấu hổ.
“Không sao đâu, chỉ cần cậu bước vào lớp chuyên rồi, tương đương với việc dùng một chân bước vào trường đại học rồi.” Tiền Gia Vân bí mật véo cánh tay Lý Tương, ý nói cậu hỏi quá thẳng thắn và khiến các bạn học mới sợ hãi.
Đúng là như vậy, tỷ lệ ghi danh vào lớp thực nghiệm của trường trung học cơ sở số 1 Tây Thủy cao một cách đáng kinh ngạc.
Năm ngoái, tất cả học sinh trong lớp thực nghiệm đều đậu thủ khoa đầu vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và khoảng một nửa trong số đó được nhận vào một số trường đại học nổi tiếng với điểm số cực cao được công nhận ở Trung Quốc.
Này, lẽ nào mình đã thấy chùn bước rồi sao? La Nghiên buồn bã nghĩ.
“Vừa rồi sao cậu lại bỏ đi?” Tiền Gia Vân đổi chủ đề, “Tớ mới quay lại cho đến khi nghe chuông reo.”
La Nghiên không muốn người khác biết cô được thầy giáo mời uống trà nên nói: "Tôi ra ngoài đi dạo."
“Trường học của chúng ta khuôn viên hơi lớn, hahaha.” Lý Tương vang lên, “Thế nhưng tại sao cậu cùng Diệp Thiếu Dương trở về?
“Tôi chỉ gặp cậu ấy ở hành lang.” La Nghiên nói.
"Diệp Thiếu Dương ..." Khi nhắc đến người này, Tiền Gia Vân lại nói, "Điểm của cậu ấy tốt đến mức hầu như luôn đứng đầu các kỳ thi, chưa có một ai có thể qua mặt được."
“Cậu ấy đang ở khu dự bị của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.” Lý Tương liếc nhìn chỗ trống của Diệp Thiếu Dương, cậu ấy đã về nhà rồi.
“Ước gì điểm của tôi cũng tốt như vậy.” Lý tương thở dài.
“Điểm thi lên Đồng Trạch của cậu cũng đã 702 điểm rồi, cũng đâu có phải dạng vừa” La Nghiên nói.
"Các bạn nữ ở lớp khác thường xuyên đến đây và nhìn trộm cậu ấy qua cửa sổ." Tiền Gia Vân nhìn La Nghiên và để cô ấy tự mình trải nghiệm, "Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu."
Chỉ trong vài câu ngắn gọn, La Nghiên cũng coi như đã hiểu được phần nào, mặc dù Diệp Thiếu Dương và cô học cùng lớp, nhưng khoảng cách giữa hai người gần như đủ để lấp đầy một đỉnh Everest cộng với rãnh Mariana. Ít nhất là về kết quả học tập.
Khi thời gian điểm 10h, Tiền Gia Vân cùng La Nghiên trở lại ký túc xá, kí túc xá của trường là một phòng bốn người, ban đầu chỉ có ba nữ sinh ở chung, nhưng bây giờ La Nghiên đã tới ở cùng. Hai cô gái khác cũng rất thân thiện khi gặp La Nghiên, và họ đã tận tình dạy cô cách sử dụng phòng tắm riêng trong phòng ngủ. Có lẽ là do mọi người đều tập trung sức lực vào việc học nên các cô gái trong ký túc xá này không có nhiều mưu mô, và mối quan hệ rất trong sáng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, La Nghiên mặc bộ đồ ngủ của Rilakkuma leo lên giường, nằm dưới một tấm chăn mỏng, sau khi đèn tắt, trong ký túc xá nữ sinh vẫn vang lên tiếng trò chuyện.
"Các giáo viên vẫn đang chấm bài, phải không?"
"Chỉ là môn hóa lý vẫn chưa chấm xong, hai ngày trước tớ thi môn ngoại ngữ, thấy bảo là đã xong sớm rồi, hiện tại có lẽ đang nhập kết quả."
"Này, tớ không hiểu đoạn hội thoại dài cuối cùng bằng bài nghe tiếng Anh, chắc tớ sẽ rớt hạng mất."
---------------------