Không Cẩn Thận Rơi Vào Tru Tiên


Chương 8
Chương 8

Thất mạch hội võ chính thức bắt đầu

Thái Thúc Linh theo Lục Tuyết Kỳ đi tới phòng ăn, liếc mắt nhìn tất cả đều là nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong, rất tự nhiên cũng nhìn thấy một thân hồng y Điền Linh Nhi.

"Sư tỷ, ngươi xem ra rất vui vẻ nha." Thái Thúc Linh đi đến bên cạnh Điền Linh Nhi.

Lục Tuyết Kỳ thì lại ngồi ở bên cạnh Văn Mẫn.

"Đó là đương nhiên, ta và Văn Mẫn tỷ tỷ còn hối hận gặp nhau muộn đây." Nói xong còn không quên kéo tay Văn Mẫn. Văn Mẫn nhưng là khẽ mỉm cười.

Trong lúc ăn cơm, Điền Linh Nhi vẫn là cùng Văn Mẫn ríu rít tán gẫu liên tục, mà cặp mắt của Thái Thúc Linh thỉnh thoảng vẫn dừng lại ở trên người Lục Tuyết Kỳ. Không hổ là Lục Tuyết Kỳ, ngay cả ăn cơm đều lãnh diễm như thế, đều xinh đẹp như vậy, thực sự là quá đẹp mắt.

Lục Tuyết Kỳ vốn là chuyên tâm ăn, thế nhưng luôn cảm giác được người đối diện đưa tới ánh mắt, ăn cơm cũng không dễ chịu, có chút hơi nóng ngẩng đầu lên, nhìn đối diện người kia.

Thái Thúc Linh thấy nàng bỗng nhiên ngẩng đầu không khỏi sửng sốt, thế nhưng rất nhanh liền tiếp tục nhìn nàng chằm chằm.

Lục Tuyết Kỳ trong lòng càng thêm nghi hoặc, buổi sáng lúc ở Ngọc Thanh Điện còn tưởng rằng người này là đăng đồ tử, thế nhưng vừa rồi lại biết "hắn" thì ra là "nàng". Nếu không phải nam tử, vậy vì sao phải nhìn mình chằm chằm như vậy.

(đăng đồ tử: tên lưu manh)

Thái Thúc Linh nhìn ra Lục Tuyết Kỳ nghi hoặc, liền dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Sư tỷ, chẳng qua là ta cảm thấy ngươi rất đẹp."

Lục Tuyết Kỳ nghe xuống chợt cảm giác mình tựa hồ bị đăng đồ tử đùa giỡn lỗ mãng một phen, nhưng nhìn đến Thái Thúc Linh trong mắt chân thành thì lại không cảm thấy chán ghét, thế nhưng trong lòng sinh ra một chút cảm giác quái dị.

Thái Thúc Linh cẩn thận nhìn Lục Tuyết Kỳ phản ứng, phát hiện cũng không xấu, chí ít không tức giận như trong tưởng tượng, thế nhưng cũng không có tiếp tục mở miệng, mắt cũng thành thật không có tiếp tục càn rỡ dính ở trên người Lục Tuyết Kỳ, yên lặng ăn đồ ăn. Có thể việc này đối với người có tư tưởng bảo thủ mà nói thật sự có chút quá lỗ mãng đi, Thái Thúc Linh nghĩ như vậy.

Sau khi ăn xong, Thái Thúc Linh vẫn là không tự chủ cùng Lục Tuyết Kỳ trên đường trở về, đương nhiên Lục Tuyết Kỳ cũng không có cố ý chờ nàng làm gì.

"Sư tỷ, ngươi tỷ thí ở võ đài nào?" Mặc dù biết, nhưng vẫn là muốn tự mình hỏi một chút.

"Kiền." Sạch sẽ lưu loát.

"Nga." Thái Thúc Linh đáp một tiếng.

Hai người yên tĩnh đi ở trên đường nhỏ, một trận gió núi mạnh mẽ thổi qua, thổi y phục của hai người bay phần phật.

"Sư tỷ, có lạnh hay không?" Thái Thúc Linh nói xong cũng muốn cắn chính mình đầu lưỡi, người tu đạo khi đến cảnh giới nhất định thì sẽ không sợ nóng lạnh.

Lục Tuyết Kỳ khi nghe đến câu hỏi han ân cần như vậy sau, bỗng nhiên liền sửng sốt một chút, ngoại trừ sư phụ ra, vẫn chưa có người nào từng quan tâm nàng như vậy, không khỏi liền quên mất phải hồi đáp.

Thái Thúc Linh thấy nàng không trả lời, càng thêm khẳng định chính mình hỏi một câu rất ngu, có chút lung túng tiếp tục đi về phía trước.

Lục Tuyết Kỳ sau một hồi hoảng hốt mới nhớ tới còn chưa trả lời nàng, điều này hiển nhiên rất không lễ phép. Thế nhưng liếc một cái người bên cạnh có vẻ cực kỳ yên tĩnh, nghĩ thầm vừa nãy biểu hiện của mình hơn phân nửa làm cho nàng cảm thấy vô vị đi.

Sau khi trở lại phòng, Thái Thúc Linh ngay lập tức ngã đến trên giường, trong lòng cảm thấy một ngày này biểu hiện đều quá tệ, hình tượng ở trước mặt băng sơn mỹ nhân đều sụp đổ, quá quẫn bách.

Ngay lúc Thái Thúc Linh chuẩn bị trên giường lăn lộn, bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai cái người kia cùng Trương Tiểu Phàm quyết đấu nàng vẫn không có xử lý xong đâu, thế nhưng hiện tại phải làm sao đem người quật ngã a!

Thái Thúc Linh khổ não, chỉ lo nhìn xem Lục Tuyết Kỳ thậm chí ngay cả chính sự đều quên mất, ngay lúc nàng đau đầu nhanh phát tác, bỗng nhiên nghĩ đến, lúc mình bên ngoài du lịch, đã cứu một người làm ăn buôn bán ngầm, mà người kia vì cảm kích Thái Thúc Linh còn là đem một vài dược phẩm hiếm thấy cho nàng. Mà Thái Thúc Linh nhớ tới trong đống dược phẩm này, tuyệt đối có công dụng mạnh xuân dược. Thái Thúc Linh lập tức từ trong túi đổ ra một đống lớn dược phẩm, không khỏi cảm thán tính thực dụng của bộ y phục này, cái này quần áo quả thực là giống như chiếc nhẫn chứa đồ, tuy rằng không biết dung lượng lớn bao nhiêu. Ở trong một đống hỗn tạp đồ vật, rốt cục lục lọi được đồ vật mình muốn.

Nửa đêm, Thái Thúc Linh lén lút mở ra cửa phòng, nhìn tờ giấy (còn tờ giấy làm sao lấy đến, chính là dựa vào thủ đoạn phi thường =v=), thuận lợi tìm tới nơi ở của tên quỷ xui xẻo kia, nghe bên trong tiếng ngáy, Thái Thúc Linh móc ra một ống trúc nhỏ, lại ở trên cửa sổ giấy phát hiện một lỗ hổng, chuyện này quả thật là trời cũng giúp ta. Thái Thúc Linh cũng không chậm trễ, trực tiếp đem ống trúc từ trong lỗ hổng đưa vào, đem một ống khói thuốc mê toàn bộ thổi vào. Kế tiếp nàng liền đi đến trên nóc nhà, tại một vị trí không đáng chú ý, rút đi một mảnh ngói, ít nhất phải nhìn thấy dược hiệu mới có thể an tâm đi ngủ.

Mà trong phòng bởi ánh trăng xuyên qua cửa sổ nên nhìn một cái không sót thứ gì, đương nhiên Thái Thúc Linh mang theo mặt nạ, mang theo áo choàng màu đen che khuất bản thân chói mắt tóc bạc, chỉ lộ ra hai con mắt.

Rất nhanh, trong phòng bắt đầu có động tĩnh, trong phòng hầu như tất cả tiếng hít thở của mọi người cũng bắt đầu trở nên rất nặng, sau đó rốt cục có người bắt đầu động tác .

Trên giường hai người vô ý thức ôm nhau ma sát lẫn nhau, mà tiếp sau mấy người cũng bắt đầu xé rách y phục của mình, tìm tòi người bên cạnh mình. Xem tới đây, Thái Thúc Linh cũng yên lòng, cứ theo đà này, mấy người bọn hắn ngày mai có thể xuống giường hay không thực khó nói, coi như có thể xuống giường, phỏng chừng cũng là chân nhuyễn a, mặc dù đối với mấy người vô tội khác không được, thế nhưng như vậy chí ít để Trương Tiểu Phàm có thể đi vào vòng thứ hai nga.

Thái Thúc Linh an tâm ngồi trên Ma phương bay trở về chỗ ở của mình, ngủ một chút, ngày mai còn có tỷ thí đây.

Ngày thứ hai, Thái Thúc Linh ăn xong điểm tâm, liền đi đến trên quảng trường thật sớm, rất nhanh liền tìm đến nhóm sư huynh của mình.

"Tiểu Phàm, ngày hôm nay phải nỗ lực a." Nhìn thấy Trương Tiểu Phàm trong mắt tơ máu cùng thần sắc hoảng hốt, Thái Thúc Linh trong lòng thở dài, ngược lại cũng rõ ràng hắn là bởi vì Điền Linh Nhi sự tình buồn bã ủ rũ, liền đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Trương Tiểu Phàm giương mắt nhìn trước mắt người này tựa hồ đều là yêu thích đập vai mình, nhìn cặp mắt chân thành của nàng, một dòng nước ấm từ trong lòng xẹt qua, tựa hồ chỉ có nàng xưa nay đều là ủng hộ mình, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn cảm giác mình có một người bạn như vậy cũng thật tốt.

Sửa sang lại tâm tình, mới nói: "Ta biết rồi." Nhìn Trương Tiểu Phàm có một chút sức sống, Thái Thúc Linh gật gật đầu.

Đợi Điền Bất Dị một nhà ba người đến sau, tỷ thí cũng sắp bắt đầu.

"Lão Bát, cũng đừng làm cho sư phụ thất vọng a." Điền Bất Dịch nhìn trước mắt là đồ đệ nhỏ nhất của mình, trong lòng rất là an ủi.

"Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định để hai người ngang ngược lần trước ăn chút vị đắng."

Điền Bất Dịch thoả mãn gật đầu.

"Tiểu Linh, tuy nói ngươi tu vi thượng cấp, thế nhưng cũng không thể có ý nghĩ khinh địch." Tô Như đúng lúc nhắc nhở.

"Dạ, sư nương." Thái Thúc Linh nghiêm túc nói.

"Sư phụ, sư nương, đồ nhi đi võ đài của mình." Điền Bất Dịch phu thê gật đầu.

"Tiểu Phàm, đừng khẩn trương, ngươi chỉ cần nghĩ làm sao chiến thắng đối thủ là được." Thái Thúc Linh quay về Trương Tiểu Phàm nói.

"Ừ" Trương Tiểu Phàm gật gật.

Sau đó Thái Thúc Linh liền đi đến võ đài của mình, mà nàng kinh ngạc phát hiện, phía dưới lôi đài lại đứng không ít người, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất ngờ, lẽ nào lần này đối thủ là nhân vật đứng đầu? Vận may của mình khó tránh quá tốt a.

Cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới vị trưởng lão ở bên cạnh lôi đài nói rõ thân phận của mình, trưởng lão cũng không nhiều lời liền làm cho nàng đi lên đài.

Thái Thúc Linh nhảy lên một cái đã đến trên đài, chờ đợi đối thủ của mình. Mà dưới đài bắt đầu ầm ĩ lên, Thái Thúc Linh phát hiện phần lớn người đều nhìn chằm chằm tóc của mình, liền thực bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không thèm để ý.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy đối diện nhiều hơn một người đến, liền đem tầm mắt từ tầng mây chuyển qua đối diện, mà người đứng đối diện, không ai khác chính là bạn thân của Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ. Thái Thúc Linh trong nháy mắt cảm giác mình thực sự là nói cái gì đến cái đó, mới cùng sư phụ đảm bảo muốn giáo huấn người này một trận, người này liền đưa tới cửa .

"Long Thủ Phong đệ tử, Lâm Kinh Vũ thỉnh chỉ giáo." Đối diện Lâm Kinh Vũ thấy là Trương Tiểu Phàm đồng môn, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không đem nàng để vào mắt.

"Đại Trúc Phong đệ tử, Thái Thúc Linh, xin mời Lâm sư huynh hạ thủ lưu tình." Thái Thúc Linh trở về thi lễ.

Lúc này trên đài một tiếng chung đỉnh vang lên, Thái Thúc Linh cùng Lâm Kinh Vũ tỷ thí chính thức bắt đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Một bên sửa chữa, tìm linh cảm, biểu thị Alexander.

Thêm Bình Luận