Không Cẩn Thận Rơi Vào Tru Tiên


Chương 39
Chương 39

Độc Xà Cốc, bị tập kích

Ngày hôm đó, Thái Thúc Linh cùng Lục Tuyết Kỳ ở trên Vọng Nguyệt Thai nhận được tin tức, Lục Tuyết Kỳ không cần tiếp tục hối lỗi, mà là đi điều tra tình huống của yêu thú cùng đệ tử các phái, lúc Lục Tuyết Kỳ nhận được tin tức mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Hai người đi trên đường nhỏ trở về nơi ở.

"Quả nhiên vẫn là phải hạ sơn a" Thái Thúc Linh nói.

"Vì sao cảm giác ngươi lúc nào cũng sớm biết những chuyện này" Lục Tuyết Kỳ khẽ cau mày.

"Suy đoán"

Thái Thúc Linh chuyển đề tài, chân mày cũng nhíu lại, "Chỉ sợ tên Lý Tuân kia còn chưa hết hi vọng" Bởi vì danh sách cùng nhau hạ sơn lần này trong Phần Hương Cốc có Lý Tuân.

Nghe vậy, Lục Tuyết Kỳ sững sờ, nhìn về Thái Thúc Linh ở bên cạnh, chỉ thấy nàng nhíu mày, không khỏi mỉm cười, thản nhiên nói: "Vậy thì như thế nào, lẽ nào hắn còn dám cứng rắn tiến tới sao?"

Thái Thúc Linh dừng lại, tựa như thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân mày vẫn không có buông lỏng, nói: "Vậy cũng đúng"

Lục Tuyết Kỳ thấy như vậy, khóe môi giương lên, lặng lẽ nắm chặt lấy tay nàng.

Thái Thúc Linh sững sờ, lập tức chân mày buông lỏng, mừng rỡ nhìn Lục Tuyết Kỳ, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Tuyết Kỳ chủ động nắm tay nàng, nàng có thể không hưng phấn sao?

Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn nàng một chút, phát hiện nàng đã khôi phục bình thường, liền chuẩn bị buông tay.

Thái Thúc Linh làm sao sẽ đáp ứng, nắm thật chặt bàn tay có chút lạnh này, mặc cho Lục Tuyết Kỳ làm sao dùng sức đều không rút tay ra được.

Cứ như vậy, sau mấy lần nỗ lực, Lục Tuyết Kỳ cũng dứt khoát từ bỏ.

Hai người liền tay trong tay như vậy, đi ở bên trong rừng trúc yên tĩnh này, ngược lại cũng có một phen tình ý khác.

Sau bảy ngày, được sự ủy thác của những người đứng đầu chính đạo là Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân cùng Vân Dịch Lam, đoàn người đệ tử chính đạo từ Thanh Vân Sơn xuất phát đến vùng Tây Nam.

Bởi vì liên quan đến việc trọng đại, tam đại phái đều phái ra đệ tử đắc lực nhất của mình. Dường như là một việc trùng hợp, những này người cũng đã sớm quen biết nhau.

Thanh Vân Môn Tiêu Dật Tài, Lâm Kinh Vũ, Thái Thúc Linh cùng Lục Tuyết Kỳ, Thiên Âm Tự Pháp Tướng và Pháp Thiện, Phần Hương Cốc Lý Tuân và Yến Hồng, một nhóm bảy người sau khi xuất phát từ Thanh Vân Sơn, trên đường đi đều cẩn thận từng chút, ngày nghỉ đêm đi, tận lực tránh khỏi việc cùng thú yêu trên đường phát sinh xung đột, lấy hết tốc lực chạy tới vùng Tây Nam, hy vọng có thể điều tra rõ tại sao rất nhiều thú yêu lại đột nhiên hội tụ về nơi này.

Sau khi tiến vào khu vực Tây Nam, đoàn người càng chú ý cẩn thận hơn, nhưng giờ khắc này bọn họ đối mặt với một phiền phức rất lớn. Đầu tiên, bọn họ căn bản không tìm được cư dân địa phương, hết thảy bách tính dân chúng nếu không phải tại trước lúc thú yêu đến trốn về phương Bắc chính là đã chết thảm trong trận đại nạn này, vì lẽ đó, những đệ tử chính đạo này cũng không có cách nào tìm dân bản xứ dò hỏi hướng đi của những thú yêu này. Còn mặt kia, phần lớn những thú yêu kia đều không hiểu ngôn ngữ con người, dù cho bọn họ mạo hiểm bắt được mấy con thú yêu quái vật về đây, nhưng hỏi hơn phân nửa đều là rống giận giãy dụa, làm sao có thể hỏi ra thứ gì?

Một đường đi tới, mỗi cái địa phương đều bị yêu thú chà đạp không ra hình thù gì, nhìn từng toà Tử Thành, nhìn thi thể tàn khuyết không còn nguyên vẹn ở khắp nơi.

(Tử Thành: thành chết, bên trong không còn người sống)

Thái Thúc Linh thật sự không nhịn được muốn học Pháp Tướng niệm một tiếng Phật hiệu.

Mọi người tìm mấy ngày, nhưng không hề có một chút thu hoạch. Ngay tại thời điểm bọn hắn bắt đầu dần dần nản lòng, một bất ngờ rơi xuống, ở bên trong một cánh rừng mà thú yêu đã đi qua bọn họ phát hiện một đệ tử Ma giáo đã phát điên. Ở lúc mọi người cẩn thận hỏi dò, hoặc là có thể nói là kiên trì dụ dỗ, dần dần biết lần này thú yêu tiến vào Tây Nam với quy mô lớn, cũng đã cùng Ma giáo tiến hành một trận đại chiến ở Độc Xà Cốc, mà kết quả chiến đấu, rõ ràng là thú yêu hoàn toàn thắng lợi, tam đại môn phái của Ma giáo đã từng kiêu ngạo hung hăng ngông cuồng tự đại, ở trong lần đại chiến này hầu như đều bị diệt toàn quân.

Tin tức này lập tức làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ đến mức trợn mắt há mồm.

Pháp Tướng, Tiêu Dật Tài cùng Lý Tuân sau khi thương nghị, vẫn cảm thấy tin tức lấy được từ trong miệng tên đệ tử Ma giáo đã điên này thực sự có chút phiến diện, không đủ để hoàn thành nhiệm vụ của sư môn.

Thái Thúc Linh nhìn kẻ điên co lại thành một đoàn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Quái vật, quái vật" này, chậm rãi nói: "Nếu như vậy, chúng ta đi Độc Xà Cốc cẩn thận kiểm tra không phải liền biết sao, ta đây liền tới hỏi một chút "Độc Xà Cốc" mà tên này nói ở nơi nào"

Mọi người sững sờ, đều đồng loạt nhìn Thái Thúc Linh.

Thái Thúc Linh cũng không nói lời nào, đi tới bên cạnh tên đệ tử Ma giáo kia, một tay đem hắn xách lên, dồn khí đan điền, trầm giọng nói: "Nơi những quái vật kia gϊếŧ người ở đâu?"

Thân thể tên đệ tử Ma giáo chấn động mạnh, trong phút chốc trên mặt hiện ra thần sắc cực kỳ sợ hãi, há to miệng, nhưng cái đầu thì không tự chủ được địa nhìn phía Bắc.

Thái Thúc Linh chân mày giật một cái, nói: "Phương Bắc sao?"

Cái đầu của tên đệ tử Ma giáo kia bỗng lệch đi, toàn bộ thân thể mềm nhũn xuống, mọi người kinh ngạc, liền vội vàng tiến lên kiểm tra, nhưng chỉ thấy người này con ngươi phóng to, thăm dò chóp mũi, hô hấp đã không còn, hiển nhiên là chết rồi.

Thái Thúc Linh đem người để xuống đất, nói: "Xem ra chính là phương Bắc"

Mọi người nhìn về phương Bắc, một cánh rừng bao la ở phương xa kia, mặc dù là ở ban ngày sáng sủa, nhưng phảng phất có một đám mây màu máu bao phủ bên trên.

Một lát sau, mọi người đi đến một sơn cốc to lớn, rừng rậm mênh mông vô bờ, mọi người đi trong Độc Xà Cốc, bốn phía cũng chỉ có một mảnh tĩnh mịch, không cần nói là nhìn thấy động vật, thậm chí ngay cả tiếng chim hót bình thường cũng không nghe thấy. Địa phương ở xung quanh sơn cốc này dường như đã biến thành quỷ vực tử khí nặng nề.

Trong không khí mùi hôi thối của thú yêu quái vật dày đặc như thế, theo bước mọi người thâm nhập, chân mày mỗi người đều càng nhíu chật hơn, vào giờ phút này, từ bên trong sơn cốc gió thổi tới một luồng khí tức khác, cái mùi đáng sợ hầu như khiến người ta nghe thấy liền nôn mửa ra cũng càng ngày càng đậm.

Thái Thúc Linh có chút lo lắng nhìn Lục Tuyết Kỳ ở bên người, người sau sắc mặt hơi trắng bệch, biểu hiện rất là khó chịu, Thái Thúc Linh nhìn thấy một trận đau lòng.

Thuận tay vung lên, Ma Phương vọt ra, dừng ở trên đầu Thái Thúc Linh, tiếp theo ánh sáng lóe lên, một vòng sáng trong suốt bao bọc Thái Thúc Linh cùng Lục Tuyết Kỳ.

Bao bọc trong phút chốc, không khí tựa hồ cũng không còn cái mùi hôi thối nồng nặc gay mũi kia, sắc mặt Lục Tuyết Kỳ cũng hòa hoãn không ít.

Mọi người nhìn hai người cũng im lặng không lên tiếng, dù sao tính khí của Thái Thúc Linh ở mọi người nhìn qua đều cực kỳ quái lạ, không tốt thân cận, chỉ có nàng đối với Lục Tuyết Kỳ tốt không nói nên lời.

Lý Tuân nhìn hai người này, thần sắc hiện lên một chút ảm đạm, đi lên phía trước.

Tiêu Dật Tài quay đầu nói: "Chúng ta tiếp tục đi thôi. Đằng trước không biết có quái vật gì hung hiểm, mọi người nhất định phải cẩn thận"

Mọi người đồng loạt gật đầu, lại một lần nữa đi về phía trước, Lâm Kinh Vũ vẫn như cũ đi ở đằng trước nhất, mắt thấy càng ngày càng đến gần chỗ rẽ của cái khe núi kia, trong lòng bàn tay nắm Trảm Long Kiếm của hắn bắt đầu tràn ra mồ hôi lạnh. Giờ khắc này không khí đã tanh tưởi khó có thể hô hấp, Lâm Kinh Vũ sắc mặt có chút trắng bệch, cắn răng một cái, bước ra một bước xa, vòng qua chỗ rẽ của khe núi này, nhìn thấy cảnh tượng bên trong sơn cốc.

Cả người hắn trong nháy mắt cứng ngắc.

Mọi người ở phía sau hắn lập tức đều chú ý tới tình huống khác thường của Lâm Kinh Vũ, đều không khỏi khẩn trương lên, Tiêu Dật Tài thấp giọng kêu Lâm Kinh Vũ hai tiếng, nhưng hắn căn bản không có phản ứng, chỉ là cặp mắt gắt gao nhìn về phía trước. Lý Tuân, Yến Hồng, Tiêu Dật Tài, Pháp Tướng, Pháp Thiện, Thái Thúc Linh cùng Lục Tuyết Kỳ theo sau đi qua chỗ rẽ của khe núi, nhìn thấy cảnh tượng trong Độc Xà Cốc.

Sau đó, tất cả mọi người ngây dại.

Đó chính là Tu La Địa Ngục bi thảm trong truyền thuyết đi, cảnh tượng đáng sợ như vậy, thình lình ra hiện ngay giữa ban ngày sáng sủa. Vô số hài cốt lưu lại ở xung quanh vùng ốc trạch trong Độc Xà Cốc, có người, cũng có các loại thú yêu quái vật, có một ít hoàn chỉnh, nhưng là tứ chi chặt đứt càng nhiều hơn, hài cốt bị chia năm xẻ bảy đến không thể nhận ra đều là chi chít đầy đất, hầu như không nhìn thấy địa phương nào có chỗ trống.

Sau khi miễn cưỡng trấn định tinh thần, đám người Tiêu Dật Tài mang gương mặt tái nhợt tiếp tục miễn cưỡng hướng về phía trong đi đến.

Cảnh tượng vô cùng thê thảm đâu đâu cũng có, hơn nữa càng đi sâu trong sơn cốc, cảnh tượng thì càng ngày càng khốc liệt, cuộc chiến nơi này không cần tưởng tượng cũng có thể thấy được cực kỳ khốc liệt, vô số hài cốt của người và thi thể quái vật thú yêu đều xen lẫn với nhau, mặt đất dưới chân đã hoàn toàn biến thành màu đen như mực, đó là màu sắc bị máu tươi nhuộm dần.

"Nơi này là Luyện Ngục đi" Thái Thúc Linh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, than thở. Không có ai hé răng, đều là một mặt nghiêm nghị.

Theo việc đi sâu vào tra xét, những người tuổi tác hơi cao trong nhóm Tiêu Dật Tài lại lần lượt phát hiện ở đây ngày càng có nhiều nhân vật có tiếng tăm của Ma giáo, bao gồm Độc Thần tam đại đệ tử, nhiều nhân vật trọng yếu trong Hợp Hoan Phái, trái lại bên phía Quỷ Vương Tông, tuy rằng đệ tử ăn mặc trang phục của Quỷ Vương Tông tử vong rất nhiều, nhưng lại phát hiện rất ít hài cốt của nhân vật có tiếng tăm.

Thái Thúc Linh vừa nhìn liền sáng tỏ, đây chính là độc kế của Quỷ Vương, dùng tính mạng của một nửa đệ tử phổ thông Quỷ Vương Tông đổi được hai đại phái Ma giáo khác cùng yêu thú quyết một trận tử chiến, nhờ vào đó ngoại trừ hai đại phái Ma giáo khác.

Mọi người từ từ tụ tập đến phía trước linh đường, nhìn thấy chung quanh sắc mặt mọi người đều khó coi, Tiêu Dật Tài khàn giọng nói: "Nơi này chết rất nhiều người, nhân vật trọng yếu của Ma giáo của đều ở nơi này, Vạn Độc Môn thật giống như chết hết"

Yến Hồng ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt đáng sợ, thấp giọng nói: "Bên kia cũng giống như vậy, Hợp Hoan Phái cũng chết không ít, ngay cả Tam Diệu phu nhân đều, đều ở nơi đó..."

Mọi người kiên trì kiểm tra tất cả địa phương, xác định Vạn Độc Môn cùng Hợp Hoan Phái hầu như đã toàn diệt, ngay cả Quỷ Vương Tông cũng rất khó kết luận.

Tiêu Dật Tài thấy sắc mặt mọi người đều tái nhợt, nói: "Vậy chúng ta liền trở về phục mệnh thôi" Mọi người không khỏi gật đầu.

Thái Thúc Linh bỗng nhiên dừng lại.

Ngay tại lúc mọi người ở đây xoay người, Thái Thúc Linh nhưng bất động thanh sắc thoát ly mọi người lui lại phía sau cùng, không để cho Lục Tuyết Kỳ phát hiện.

Phía chân trời vang lên một tiếng rít gào thê lương, một con ác điểu to lớn giương lên hai cánh, một đôi mắt to bên trong lóe ra vệt sáng hung ác đỏ như máu, từ trên trời lao xuống.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Thái Thúc Linh trong nháy mắt lấy ra Can Tương Mạc Tà, bay lên trời đón lấy con Cự điểu ở không trung đang lao xuống.

(Cự điểu: chim khổng lồ)

Tại lúc mọi người ở đây kinh ngạc xoay người lại, móng vuốt to lớn sắc bén của con Cự điểu kia giống như bàn tay ác ma chụp về phía Thái Thúc Linh.

Thái Thúc Linh thân thể nghiêng một cái, tránh thoát một đòn, Can Tương, Mạc Tà nhân cơ hội này vòng tới hai bên cổ của Cự điểu, ánh sáng lóe lên.

"Xoạt!"

Cái cổ của Cự điểu bị Can Tương, Mạc Tà miễn cưỡng cắt ra một vết thương lớn đủ khiến nó mất máu mà chết.

"Ô!"

Cự điểu gào lên một tiếng đau đớn, dưới sự tức giận không để ý vết thương của bản thân, liều mạng tấn công về phía Thái Thúc Linh.

"Sang sảng!"

Lam quang lóe lên, Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng bay lên, dẫn đầu xông về phía Cự điểu.

Ngay trong chớp mắt, Cự điểu thay đổi phương hướng, móng vuốt to lớn chụp về phía Lục Tuyết Kỳ đang phi thân đến, Thái Thúc Linh thầm kêu không xong.

Lục Tuyết Kỳ cũng không nghĩ tới Cự điểu này sẽ thay đổi phương hướng nhào đến mình, nhưng cũng không có bất kỳ kinh hoảng, nắm chặt Thiên Gia, không hề sợ hãi bay lên nghênh đón.

Thái Thúc Linh không kịp suy nghĩ nhiều, triệu hồi Can Tương, Mạc Tà, hạ xuống một pháp quyết, người kiếm hợp nhất hóa thành một tia sáng trắng hướng về cái cổ của Cự điểu bay đến.

Cự điểu cảm giác được sinh mệnh bị uy hϊếp, dựa vào ưu thế trên không trung, vung cánh lên, linh xảo lùi lại, cũng chẳng biết từ lúc nào thu lại móng vuốt rồi.

Bỗng nhiên mỏ chim mở ra nhắm ngay đạo bạch quang bay đến trước mắt kia mổ một cái, đã đem Thái Thúc Linh cắn vào trong miệng.

Lục Tuyết Kỳ thấy Cự điểu thu hồi móng vuốt, vốn là thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ lại nhìn thấy màn này, sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa từ trên trời rơi xuống.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại dồn dập lấy ra pháp bảo bay đến, tấn công về phía Cự điểu, Lục Tuyết Kỳ cũng từ trong kinh hãi phục hồi lại tinh thần, ổn định lại tâm trạng, xuất ra Thiên Gia, cũng tấn công về phía Cự điểu.

"Thối điểu ghê tởm này, trong miệng lại thối như thế!" Thái Thúc Linh phục hồi lại tinh thần đã ở trong miệng Cự Điểu, mà chết tiệt là chân nàng đang bị Cự Điểu cắn.

Thái Thúc Linh oán giận về oán giận, vẫn là đem Can Tương, Mạc Tà xuất ra, hai đạo hào quang lóe lên.

"Ầm!"

Can Tương, Mạc Tà từ đỉnh đầu xông Cự Điểu ra ngoài.

Đầu của Cự Điểu bị thương, còn không kịp kêu to, liền từ trên trời thẳng tắp ngã xuống.

"Ầm!"

Đem mặt đất phá ra một cái hố to.

Mọi người lúc này mới dồn dập hạ xuống đất, mà Lục Tuyết Kỳ lại là vội vã hạ xuống chỗ đầu của Cự điểu, đem Thái Thúc Linh ở trong mỏ chim lấy ra.

"Ta không có chuyện gì, xem ngươi sợ hãi kìa"

Chân của Thái Thúc Linh tuy rằng bị Cự điểu cắn bị thương, vết thương nhìn qua cũng rất đáng sợ, nhưng cũng không có thương đến xương, như vậy cũng đã là may mắn.

Lục Tuyết Kỳ thấy nàng còn có thể nói giỡn với mình, sắc mặt ngược lại cũng không trắng như vậy, đem người đỡ đến chỗ cách xa Cự điểu mới ngừng lại.

Mọi người điều tra bốn phía, tới lúc xác định sẽ không có con Cự điểu thứ hai chạy ra nữa mới tập hợp lại.

"Ta không có chuyện gì, chư vị yên tâm đi" Thái Thúc Linh nhìn ánh mắt của mọi người mang theo một chút lo lắng nói.

Mà trong này tự nhiên không bao gồm Lý Tuân.

Chờ Thái Thúc Linh băng bó cẩn thận vết thương, mọi người mới lấy ra pháp bảo, bay lên trời.

"Ngươi còn có thể ngự kiếm sao?" Lục Tuyết Kỳ cũng không quản mọi người đã bay lên trời, mà là lo lắng nhìn Thái Thúc Linh.

"Một chút tiểu thương mà thôi, ta không phải còn có cái này sao" Thái Thúc Linh khẽ mỉm cười vung tay lên, Ma Phương liền vọt ra, "Ta có thể ngồi ở trên mặt này"

Chờ Thái Thúc Linh sau khi ngồi lên Ma Phương, Lục Tuyết Kỳ mới yên lòng, chỉ là vẫn rất lo lắng, đặc biệt là lo lắng nàng một lúc không khống chế được từ trên trời ngã xuống.

Dọc theo đường đi mọi người bay ở phía trước, Lục Tuyết Kỳ bay ở bên cạnh Thái Thúc Linh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một.

Mọi người một đường không nói chuyện, thần sắc đều khác nhau, không biết đang suy nghĩ gì. Ở trong bầu không khí như vậy, mọi người trở lại Thanh Vân Sơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Chợt có điểm hãn, ta sau khi chương tiết bên trong, văn bên trong một lúc Trương Tiểu Phàm, một lúc Quỷ Lệ, cũng không muốn thay đổi, liền gian khổ các vị, nhiều hơn bao dung.

Bình Luận (1)

  1. user
    Phi Hùng (1 tháng trước) Trả Lời

    Hayy

Thêm Bình Luận