Không Cẩn Thận Rơi Vào Tru Tiên


Chương 38
Chương 38

Thú Thần đột kích, tranh thủ lúc rảnh rỗi

Thú Thần xuất thế, cuối cùng cũng dẫn dắt dị tộc thủ hạ từ Nam Cương đã bị chà đạp không ra hình dáng tiến công ra ngoài, chiến đấu liên tục ở nhiều nơi vùng Trung Nguyên, bách tính ở lúc kinh hãi đều không hẹn mà cùng đi tới Thanh Vân Sơn tị nạn. Thanh Vân Môn nói thế nào cũng là trụ cột chính phái, đem phòng khách các mạch đều mở ra, chỉ ngoại trừ Tiểu Trúc Phong.

Ngày hôm đó, Thái Thúc Linh đi tới Tiểu Trúc Phong.

Hóa ra là một nhóm bách tính sống lang thang khắp nơi lại tràn vào, phòng khách Đại Trúc Phong dần đầy, vì để cho bách tính có thể có chỗ ở, Thái Thúc Linh dứt khoát kiên quyết nhường lại phòng của mình.

Điền Bất Dịch tất nhiên là biết người này có chủ ý gì, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, Tô Như thì lại trực tiếp thông báo Thủy Nguyệt đại sư một tiếng, để Thái Thúc Linh thuận lợi vào ở Tiểu Trúc Phong.

Thái Thúc Linh sau khi bái kiến Thủy Nguyệt đại sư liền bị Văn Mẫn mang tới một đình viện.

Sau khi hai người đi vào sân, Thái Thúc Linh ngẩn người, vừa nãy từ lúc đi lên đường nhỏ thì thấy có chút quen mắt, khi thấy hai gian phòng trong viện, lại có mấy phần quen thuộc.

"Văn Mẫn sư tỷ, ở phòng bên này là ai vậy?" Thái Thúc Linh không nhịn được hỏi.

"Bên cạnh a, chính là Lục sư muội ở" Văn Mẫn khẽ mỉm cười.

Nghe vậy, Thái Thúc Linh ngẩn ngơ, lập tức không kềm chế được mà hưng phấn, nhưng cũng không thể mất lễ nghi.

"Làm phiền sư tỷ mang ta lại đây" Thái Thúc Linh ngăn chặn hưng phấn trong lòng, đối với Văn Mẫn chắp tay nói.

"Nào có, như thế nào còn cùng ta khách khí như vậy" Văn Mẫn cười trêu ghẹo nói.

"Ha ha..." Thái Thúc Linh gãi gãi sau gáy.

"Được rồi, ta còn có việc trên người, liền đi trước"

"Ân"

Thái Thúc Linh chờ Văn Mẫn đi xa, thì không thể chờ đợi được nữa đi đến ngoài cửa phòng Lục Tuyết Kỳ. Lúc này nàng mới nhớ tới, lần trước lúc mới vừa về Thanh Vân, Lục Tuyết Kỳ chính là mang theo nàng tiến vào nơi này, chẳng trách nhìn quen mắt như vậy.

"Tùng tùng tùng..." Thái Thúc Linh gõ cửa. Hồi lâu, vẫn là không có chút động tĩnh nào.

"Xem ra là không ở" Thái Thúc Linh lẩm bẩm.

Đứng một lát, Thái Thúc Linh bỗng nhiên nhớ tới, Lục Tuyết Kỳ còn đang bị chưởng môn phạt đứng, trong lòng cảm thấy mình đích thực là đần độn. Lập tức cũng không có dừng mà đi ra viện, dựa vào hai lần ký ức, quả thực tìm đến Vọng Nguyệt Thai.

Xa xa nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ còn đứng trên Vọng Nguyệt Thai, bước chân đi vội vàng.

Lục Tuyết Kỳ đứng ở Vọng Nguyệt Thai nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng, chậm rãi xoay người, vừa nhìn qua, trên mặt lãnh ý liền tiêu tan.

"Sao ngươi lại đến đây" Lẳng lặng nhìn chăm chú.

"Ta nghĩ đến, thì đã đến rồi" Thái Thúc Linh nhe răng cười.

Lục Tuyết Kỳ nhìn nàng chốc lát, nhưng cũng không nhìn ra đầu mối gì, lại lẳng lặng đứng thẳng, nhìn cảnh sắc bên ngoài Vọng Nguyệt Thai.

"Ta sẽ ở Tiểu Trúc Phong một thời gian ngắn" Thái Thúc Linh cũng nhìn phong cảnh, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Lục Tuyết Kỳ lại thu hồi tầm mắt, nghi hoặc nhìn Thái Thúc Linh.

Thái Thúc Linh cũng theo đó thu lại tầm mắt, đem nguyên do nói một lần, đến cũng có lý do chính đáng, nhưng chỉ là Thái Thúc Linh không có nói nơi ở cụ thể là được.

Sắc trời xem ra đã muộn.

"Ngươi còn không quay về sao?" Lục Tuyết Kỳ nhìn ánh tà dương chênh chếch, nhàn nhạt nói.

"Đến lúc nên trở về, thì ta sẽ về" Thái Thúc Linh không tỏ rõ ý kiến.

Hai người đứng trên Vọng Nguyệt Thai cho đến đêm khuya.

"Về thôi" Vẫn là Lục Tuyết Kỳ mở miệng trước.

"Ân" Thái Thúc Linh đáp một tiếng, theo Lục Tuyết Kỳ rời đi Vọng Nguyệt Thai.

"Ngươi còn không trở về phòng sao?" Lục Tuyết Kỳ thấy Thái Thúc Linh cũng theo mình bước vào sân, không nhịn được nói.

"Ngươi liền muốn cho ta rời đi như vậy a?" vẻ mặt Thái Thúc Linh tràn đầy đáng thương, buồn bã nói.

"Ta..." Lục Tuyết Kỳ nhìn Thái Thúc Linh lộ ra biểu hiện vô cùng đáng thương như vậy, sắc mặt liền cứng ngắt, liếc mắt sang chỗ khác không nhìn tới nàng, "Tùy ngươi thôi"

Hai người lại đơn độc ở chung một phòng, Thái Thúc Linh nhìn Lục Tuyết Kỳ châm đèn, lúc này dưới ánh đèn làm nàng càng nổi bật, xinh đẹp đến mức làm người khác nghẹt thở, Thái Thúc Linh không khỏi nhìn xem ngây dại.

Lục Tuyết Kỳ thả xuống hỏa thạch, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thái Thúc Linh đang ngơ ngác nhìn mình, bỗng nhiên nàng cảm giác mặt hơi toả nhiệt, biểu hiện cũng trở nên có chút mất tự nhiên, nói: "Ta cần phải đi ngủ"

Nghe vậy, Thái Thúc Linh mới phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ một chút cũng xác thực đã khuya lắm rồi, liền nói: "Vậy ta trở về, ngày mai lại tới tìm ngươi", Thấy Lục Tuyết Kỳ gật đầu Thái Thúc Linh mới đứng dậy.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lục Tuyết Kỳ có chút thất thần, vừa nãy vốn định giữ lại nàng a, nhưng nếu là lưu lại, liền không tự chủ nhớ tới hình ảnh ngày ấy ở trong khách sạn. Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Kỳ trên mặt hiện lên đỏ ửng, ngay sau đó tỉnh táo lại, lập tức liền đem ý niệm này đuổi ra khỏi đầu óc, tắt đèn ngủ.

Ngày kế, Thái Thúc Linh đứng ở trong viện rất sớm, nhìn về phía Đông, lúc này mặt trời còn chưa mọc lên.

"Kẹt kẹt" theo tiếng cửa mở này, Lục Tuyết Kỳ đi ra, liếc mắt liền thấy được Thái Thúc Linh quay lưng về phía nàng.

Nghe được tiếng cửa mở, Thái Thúc Linh cũng xoay người lại, lập tức lộ ra mỉm cười.

"Ngươi làm sao..." Lục Tuyết Kỳ đáy lòng lóe qua một tia ấm áp, nhưng cũng lo lắng Thái Thúc Linh có phải ngủ không ngon hay không.

"Sau này mỗi ngày ta đều sẽ cùng ngươi đi Vọng Nguyệt Thai" Thái Thúc Linh đi tới trước mặt Lục Tuyết Kỳ, tựa hồ nhìn ra nàng nghi ngờ, "Tối hôm qua ta ngủ rất tốt"

Bị người dò xét đến ý nghĩ trong lòng, coi như là Lục Tuyết Kỳ, cũng có chút không được tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác. Thái Thúc Linh khẽ mỉm cười, cũng không thèm để ý, liền lôi kéo Lục Tuyết Kỳ ra sân.

Từ đó, mỗi một ngày sau đó, trên Vọng Nguyệt Thai có thêm một thân ảnh, lẳng lặng bồi tiếp ở bên cạnh một thân ảnh khác.

(bồi tiếp: tiếp đãi, phục vụ)

"Ta đến hát một ca khúc nha" Thái Thúc Linh nhìn phong cảnh phía bên ngoài Vọng Nguyệt Thai nói, tiếp theo liền lật tay một cái, Lục Huyền Cầm rất lâu không sử dụng liền hiện ra ở trên tay.

Lục Tuyết Kỳ thấy nàng lấy ra cây đàn đã lâu chưa từng dùng này, nghĩ đến xác thực rất lâu không nghe thấy Thái Thúc Linh xướng từ khúc, không khỏi gật đầu.

Thái Thúc Linh khẽ mỉm cười, lập tức ngồi trên mặt đất, gảy lên Lục Huyền Cầm.

"Đem ngày hôm qua đều xóa bỏ

Hiện tại ngươi ở trước mắt ta

Ta nghĩ yêu xin mời cho ta cơ hội

Nếu như ta sai rồi cũng gánh chịu

Nhận định ngươi chính là đáp án

Ta không sợ ai cười nhạo ta cực đoan

Tin tưởng trực giác của chính mình

Người ngoan cố không kêu mệt mỏi

Yêu ngươi và ta không lui lại

Ta nói rồi ta không né tránh

Ta không phải muốn làm như thế

Giảng không nghe cũng càng muốn yêu

Càng cố gắng yêu để ngươi rõ ràng

Không có đừng con đường có thể đi

Ngươi quyết định có muốn theo ta hay không

Giảng không nghe thiên vị

Dựa vào cảm giác yêu của ta

Chờ ngươi ỷ lại

Chắc chắn không hối hận

Ta không né tránh ta không phải muốn làm như thế

Giảng không nghe cũng càng muốn yêu

Càng cố gắng yêu để ngươi rõ ràng

Không có đừng con đường có thể đi

Ngươi quyết định có muốn theo ta hay không

Giảng không nghe y thiên vị

Dựa vào cảm giác yêu của ta

Chờ ngươi ỷ lại

Đối với ngươi thiên vị yêu

Đau khổ cũng rất vui vẻ"

Một khúc kết thúc, Thái Thúc Linh giương mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ ở bên cạnh, mà Lục Tuyết Kỳ lúc này cũng đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thái Thúc Linh giương miệng cười, sắc mặt Lục Tuyết Kỳ lại hơi ửng hồng, quay đầu đi không nhìn nàng.

Thời gian nhàn hạ đều là qua đặc biệt nhanh.

Một ngày, Thái Thúc Linh bị Văn Mẫn tìm tới, làm cho nàng về Đại Trúc Phong một chuyến, Thái Thúc Linh nghĩ đến hẳn là có việc sắp phát sinh, vì lẽ đó chào hỏi Lục Tuyết Kỳ một chút liền vội vã quay về Đại Trúc Phong.

Đúng như dự đoán, Điền Bất Dịch cũng đồng thời gọi Tống Đại Nhân và Đỗ Tất Thư vào Thủ Tĩnh Đường, thông báo ngày kế muốn đồng loạt lên Thông Thiên Phong một chuyến, vì nghênh tiếp tăng nhân Thiên Âm Tự đường xa mà đến đây. Ba người đáp ứng một tiếng liền giải tán.

Thái Thúc Linh ngồi ở trên Ma Phương, bay về hướng Tiểu Trúc Phong.

"Ngày mai người của Thiên Âm Tự sẽ đến, có lẽ là lại đến phiên chúng ta phải hạ sơn" Thái Thúc Linh có chút tiếc nuối nhìn Vọng Nguyệt Thai.

"Ta bị phạt ở đây hối lỗi, lần này e sợ không đi được" Lục Tuyết Kỳ nhàn nhạt nói.

"Vậy cũng không hẳn" Thái Thúc Linh khẽ mỉm cười.

"Vậy sao" Lục Tuyết Kỳ thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn tiếp tục nhìn về phương xa.

Ngày kế, Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.

Bên ngoài Ngọc Thanh Điện, một đám người đứng chen chút, nhìn kỹ lại đều là người trong chính đạo, bao quát cả Thanh Vân chưởng môn Đạo Huyền chân nhân cùng Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dịch Lam cũng ở trong đó. Ở phía sau hai người bọn họ, nhân sĩ cao nhân nổi danh khác của hai phái Thanh Vân Phần Hương cũng đều đứng ở đây, xem trận thế này, tựa hồ như là sắp phải nghênh tiếp người nào.

Đương nhiên Thái Thúc Linh cũng ở trong đó, mà Lục Tuyết Kỳ còn đang bị phạt tại Vọng Nguyệt Thai.

Trong đám người bỗng chấn động một trận, tinh thần của Đạo Huyền chân nhân cùng Vân Dịch Lam đều là rung lên một cái, hướng về dưới chân núi nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ở nơi sâu trong đám mây trắng cao vυ"t lơ lửng quấn quanh ngọn núi Thông Thiên Phong, kim quang đột nhiên lóe lên, tốc độ lập tức tăng nhanh, bất quá chỉ chốc lát đã rất nhanh tiếp cận đỉnh núi.

Chỉ thấy kim quang di động, tạo thành hình dáng của một đóa sen vàng nở rộ, lơ lửng trên đám mây trắng, Phạm âm từng trận vang vọng giữa đất trời, cảnh tượng trang nghiêm khiến người ta đột nhiên sinh lòng kính nể.

(Phạm âm: ngôn ngữ Phật giáo)

Sen vàng hạ xuống, chập chờn lấp loé trong chốc lát, kim quang tản đi, Thiên Âm Tự Phổ Hoằng thượng nhân dẫn theo hơn mười vị hòa thượng Phật Môn hiện ra. Phổ Hoằng thượng nhân đứng đầu dung mạo y hệt năm đó, từ bi an lành, kim hồng thiền y, dáng vẻ trang nghiêm, trong tay nắm một chuỗi Đàn mộc niệm châu sẫm màu, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười.

(Đàn mộc niệm châu: chuỗi hạt bằng gỗ cây đàn hương)

Nhìn đóa sen vàng này, Thái Thúc Linh cảm thấy vẫn rất đẹp đẽ, chỉ tiếc, vật này nhìn như đẹp đẽ, người bên trong nhưng đều là hòa thượng khai sát giới, chi bằng cũng gọi là sát sinh hòa thượng thì chuẩn xác hơn.

Phổ Hoằng thượng nhân cùng Đạo Huyền chân nhân, Vân Dịch Lam sau khi gặp, kể ra tất cả dị thú linh tinh tập kích thôn trang trấn nhỏ mọi người gặp phải trên đường tới Thanh Vân, mà những dị thú này cách Thanh Vân Sơn cũng không quá trăm dặm. Mọi người chợt cảm thấy khó giải quyết, nếu là số lượng nhiều tấn công về phía Thanh Vân Sơn, hậu quả khó mà lường được.

Ba người thấy trên cung điện dù sao vẫn là nhiều người nhiều miệng, không phải nơi thích hợp nói chuyện.

Vân Dịch Lam thở dài một hơi, cười nói: "Những quái vật này nếu như không lợi hại, như thế nào sẽ là thiên cổ đại kiếp nạn đây! Ngược lại việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô dụng, không bằng chúng ta hảo hảo thương lượng một chút đến cùng làm sao chống đối những yêu nghiệt này thôi"

Đạo Huyền chân nhân gật đầu nói: "Vân cốc chủ nói rất đúng, như vậy đi! Chỗ của ta còn có một ít liệt trà lão phu thu gom nhiều năm, xin mời hai vị đến nội đường thưởng thức, chúng ta vừa uống vừa nói"

(liệt trà: trà không tốt. Cách nói khiêm tốn của Đạo Huyền)

Ba người tiến vào nội đường, những người trên cung điện dĩ nhiên là chậm rãi tản đi.

Thái Thúc Linh cũng không nghĩ ở lâu thêm, chào hỏi phu thê Điền Bất Dịch một chút liền đi Tiểu Trúc Phong bồi Lục Tuyết Kỳ, tiện thể chờ tin tức.

Bình Luận (1)

  1. user
    Phi Hùng (1 tháng trước) Trả Lời

    Hayy

Thêm Bình Luận