Không Cẩn Thận Rơi Vào Tru Tiên


Chương 37
Chương 37

Vọng Nguyệt Thai

Mấy ngày kế, Thái Thúc Linh cơ hồ đem việc của Lục Tuyết Kỳ nhận làm hết, Lục Tuyết Kỳ chỉ là đi theo phía sau hai người mà thôi. Lý Tuân tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì, hắn đã không ôm quá nhiều hi vọng, vì lẽ đó cũng là buông xuôi bỏ mặc.

Tuy rằng trong thời gian này Thái Thúc Linh rất muốn chỉnh Lý Tuân, thế nhưng nghĩ đến ở đây là địa bàn của mình, nếu như làm khó người xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến Thanh Vân Môn, vậy cũng sẽ không tốt. Vì lẽ đó mà rất hiếm có được một lần nghiêm túc mang hắn đi thăm quan phong cảnh.

Mãi đến tận ngày nào đó.

Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong, trên Ngọc Thanh Điện.

Thanh Vân Môn từ chưởng môn Đạo Huyền chân nhân trở xuống, các mạch thủ tọa tụ hội trên điện, có nhiều vị trưởng lão khác cũng đứng ở phía sau thủ tọa,có một ít đứng thẳng ở cửa Ngọc Thanh Điện, xem dáng dấp của bọn họ giống như là đang chờ đợi người nào đó.

Bất luận là ai, có thể được Thanh Vân Môn tiếp đãi long trọng như vậy, thực sự đã là nhân vật thuộc cấp bậc đệ nhất thiên hạ.

Không lâu sau, từ phía xa Thanh Vân Sơn truyền đến âm thanh du dương của chuông đỉnh, liên tiếp vang lên năm tiếng, mọi người đang ngồi đều nhìn ra ngoài điện. Từ xa, một thanh âm truyền vào đến:

"Phần Hương Cốc cốc chủ, Vân Dịch Lam Vân lão tiên sinh bái sơn..."

Hầu như ngay lúc âm thanh hạ xuống, một thân ảnh giống như hỏa diễm hiện ra tại cửa Ngọc Thanh Điện.

"Ha ha, Đạo Huyền sư huynh ở nơi nào, có thể nhớ đến tiểu đệ!"

Vân Dịch Lam một thân y phục màu đỏ, mặt tràn đầy ý cười bước nhanh đến, đi theo phía sau là đám người Thượng Quan Sách, Lữ Thuận cùng một đám trưởng lão đệ tử Phần Hương Cốc, nhìn đến nhân số nhất định có nhiều hơn chục người.

Thái Thúc Linh đứng ở phía sau Điền Bất Dịch, nhìn lướt qua vị cốc chủ Phần Hương Cốc này ngược lại cũng không thèm để ý. Ánh mắt lại bay tới chỗ của Lục Tuyết Kỳ.

Một hồi hỏi han khách sáo qua đi, Đạo Huyền chân nhân cười nói: "Phần Hương Cốc chính là thiên hạ chính đạo cự phái, người trong thiên hạ không ai không kính ngưỡng, Vân cốc chủ lần này lại đại giá quang lâm, đối với Thanh Vân Môn thật là rồng đến nhà tôm"

(cự phái: môn phái lớn)

Vân Dịch Lam lắc đầu liên tục, nói: "Chân nhân thực quá khen, quá khen rồi" Hắn bỗng chỉnh đốn sắc mặt, nghiêm mặt nói: "Kỳ thực, tại hạ hôm nay tới đây bái sơn, thực sự là có hai chuyện đại sự, muốn đến gặp chư vị Thanh Vân Môn hỗ trợ"

Thái Thúc Linh hơi nhướng mày, biết ngay Vân Dịch Lam này đến Thanh Vân Sơn không có chuyện tốt.

Đúng như dự đoán, Vân Dịch Lam đem chuyện Thú Thần sắp xuất thế nói ra, tuyệt thế thú yêu ở Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn sắp xuất thế sẽ mang đến cho toàn bộ Trung Nguyên kiếp nạn lớn không gì so được. Như vậy đến đây chủ yếu chính là cùng với hai đại môn phái chính đạo còn lại thương lượng nên đối phó ra sao, đơn giản là muốn kéo hai đại môn phái chính đạo còn lại cùng xuống nước thôi.

Nhưng Trung Nguyên hai đại môn phái chính đạo đối với việc tuyệt thế thú yêu này căn bản không biết, hoàn toàn không biết chỗ lợi chỗ hại, ngược lại cũng không phải đặc biệt khẩn trương.

Hồi lâu.

Đạo Huyền chân nhân cười cười, nói: "Vân cốc chủ nói đùa. Đúng rồi, không biết cái đại sự thứ hai kia lại là cái gì, chẳng lẽ lại là một trận đại họa?"

Dịch Lam ánh mắt lóe lên, hướng về Đạo Huyền chân nhân nhìn thật sâu một cái rồi mới nói: "Cũng không phải, chuyện thứ hai này nhưng là một cái chuyện tốt"

Thái Thúc Linh chân mày nhảy một cái, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một luồng dự cảm không tốt.

Vân Dịch Lam mỉm cười nói: "Chuyện thứ hai tại hạ muốn nói đến, chính là muốn thay đệ tử Lý Tuân hướng về Lục Tuyết Kỳ Lục cô nương của quý phái cầu hôn"

Lời vừa nói ra, Lục Tuyết Kỳ đứng ở phía sau Thủy Nguyệt đại sư thân thể chấn động, lập tức ngẩng đầu lên, mà trong Thanh Vân Môn ngay lập tức nổ tung như vỡ tổ, đồng thời ồ lên, phản ứng này quả thực so với việc nghe được có tuyệt thế yêu ma đại kiếp nạn vừa nãy còn muốn kinh ngạc lợi hại hơn!

Thái Thúc Linh ngơ ngác nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, mà Lục Tuyết Kỳ cũng hướng về phía Thái Thúc Linh nhìn lại. Ánh mắt hai người vừa giao nhau, đều nhìn thấy ở trong mắt đối phương sự kinh ngạc.

Thanh Vân Môn chưởng môn nhân, Đạo Huyền chân nhân trầm ngâm trong chốc lát, cao giọng nói rằng: "Lý Tuân hài tử này ta đã nhìn mấy ngày nay, xác thực là nhân trung long phượng, tiền đồ không thể đo lường a"

(nhân trung long phượng: chỉ người tài giỏi kiệt xuất)

Vân Dịch Lam cười nói: "Chân nhân quá khen, có điều xác thực là ta cũng dự định tương lai đem vị trí cốc chủ truyền cho đệ tử vô dụng này. Mà thời khắc đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta có một chuyện vui như thế, càng thể hiện chúng ta chân thành hợp tác, đồng thời cũng làm cho sĩ khí của anh hùng thiên hạ phấn chấn, không biết chân nhân nghĩ như thế nào?"

Thái Thúc Linh thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm hai thầy trò Vân Dịch Lam tràn ngập lửa giận, đây quả thật là có danh phụ tất có danh đồ, đều vô liêm sỉ như nhau.

Điền Bất Dịch ở một bên nhìn vào trong mắt, chuyển qua nhìn về phía Vân Dịch Lam, vẻ mặt khinh thường, suýt nữa liền xuất ra một tiếng hừ lạnh, may mà Tô Như vợ hắn nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại một cái.

Đạo Huyền chân nhân ánh mắt di động, đảo qua mọi người Thanh Vân Môn, cuối cùng rơi vào trên người Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ nhíu mày, môi hơi run run tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng kiêng kỵ tràng diện không hợp, vẫn không có lớn tiếng nói ra.

Vân Dịch Lam ôm quyền, mỉm cười nói: "Tại hạ cùng với tiểu đồ một mảnh chân thành, mong rằng chân nhân tác thành"

Đạo Huyền chân nhân đưa tay đến trước ngực vuốt râu dài, từ từ nói: "Trời sinh yêu ma, họa ở trước mắt, ngươi và ta hai phái ắc phải kề vai hiệp lực, mới có thể cứu vớt bá tánh trăm họ. Hơn nữa chuyện hôn sự này, trai tài gái sắc, ta cũng vô cùng vừa ý..."

Trong Thanh Vân Môn lại là một trận ồ lên, mọi người cũng không nghĩ tới Đạo Huyền chân nhân lại đồng ý việc kết hôn này.

Thái Thúc Linh tức giận đều sắp bốc khói, nếu như không phải bận tâm đến Lục Tuyết Kỳ, nàng thật sự rất muốn nhảy ra cãi lại Vân Dịch Lam ngay lập tức.

Chỉ nghe Đạo Huyền chân nhân tiếp tục quay đầu đối với Thủy Nguyệt đại sư ngồi ở bên cạnh mỉm cười nói: "Thủy Nguyệt sư muội, Tuyết Kỳ là đệ tử của ngươi, nên do ngươi quyết định mới là"

Lục Tuyết Kỳ sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cũng là bị chuyện này làm cho tâm thần chấn động, lúc này nghe được Đạo Huyền chân nhân, không nhịn được bước lên một bước, đối với Thủy Nguyệt đại sư kêu một tiếng:

"Sư phụ..."

Thủy Nguyệt đại sư chậm rãi giương mắt, ánh mắt ở trên khuôn mặt tuyệt thế của Lục Tuyết Kỳ chuyển động, tựa hồ giống như muốn từ bên trong cái dung mạo kia nhìn ra cái gì, thần sắc trong mắt phức tạp khó hiểu, trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Kỳ Nhi, chuyện hôn sự này, ta cũng vô cùng tán thành. Lý công tử nhân trung long phượng, chính là tương xứng"

Trên Ngọc Thanh Điện, đột nhiên tất cả yên tĩnh lại, bao quát bên trong đám người Điền Bất Dịch, đồng thời đều không thể tin tưởng mà nhìn Thủy Nguyệt đại sư.

Thân thể Lục Tuyết Kỳ bỗng run lên một cái, không tự chủ nhìn về phía Thái Thúc Linh, đối phương nhưng là không che giấu nổi bộ mặt tức giận, xem ra sắp nổi khùng. Mà Lý Tuân ở phía xa giờ khắc này đã sớm lộ rõ sự vui mừng ra mặt.

"Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười của Vân Dịch Lam đánh vỡ mảng trầm mặc này, "Quá tốt rồi, quá tốt rồi, nếu hai vị trưởng bối đều đồng ý việc này, Tuân Nhi, ngươi còn không mau mau tiến lên bái tạ hai vị!" Lý tuân vội vã chạy lên, quỳ xuống lạy.

Vân Dịch Lam cười nói: "Ngày hôm nay giai thoại này, ngày khác nhất định có thể lưu truyền thiên cổ, vì thiên hạ truyền tụng..."

(giai thoại: câu chuyện hay)

Thái Thúc Linh không thể nhịn được nữa, chợt ngẩng đầu lên, đang lúc muốn bước lên trước, lại bị một cái ngăn cản, Thái Thúc Linh ngẩn ra, nhìn Điền Bất Dịch kéo mình.

"Khoan đã!"

Bỗng, một tiếng quát nhẹ, ở trên tòa đại điện này, ở bên trong tiếng nói của người được là xưng một trong trụ cột thiên hạ chính đạo - Vân Dịch Lam, lạnh lùng vang lên, đánh gãy Vân Dịch Lam.

Cả sảnh đường biến sắc.

Thái Thúc Linh sững sờ quay đầu. Lục Tuyết Kỳ toàn thân áo trắng như tuyết, sắc mặt lạnh lùng, một tay nắm thật chặt vỏ kiếm Thiên Gia chậm rãi bước ra.

Đạo Huyền chân nhân thần sắc lập tức biến đổi, vẻ mặt dần dần trầm xuống, chậm rãi đứng lên, nói: "Tuyết Kỳ, ngươi có lời gì nói sao?"

Thái Thúc Linh nhìn Lục Tuyết Kỳ, trong lòng rút lại, liền muốn tránh thoát Điền Bất Dịch bước lên phía trước. Mà Lục Tuyết Kỳ sau khi đứng lại, liếc mắt một cái ra hiệu nàng không nên vọng động. Lúc này Thái Thúc Linh liền bị Điền Bất Dịch lôi kéo đứng ở tại chỗ.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn bạch y nữ tử kia. Nàng đứng ở trước mặt Đạo Huyền chân nhân, thần sắc kiên quyết.

Trên Ngọc Thanh Điện, có âm thanh trầm thấp nhưng tựa như đinh đóng cột, như đoạn băng thiết tuyết của nàng:

"Ta không muốn!"

※※※※※※※

Một đêm này, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào sơn đạo lên Tiểu Trúc Phong, thân trúc lay động, bóng cây đung đưa không ngừng trên bậc thang của sơn đạo. Xa xa, bốn năm nữ đệ tử Tiểu Trúc phong đi tới, người dẫn đầu chính là Văn Mẫn. Chỉ thấy những nữ đệ tử này bao cả Văn Mẫn sắc mặt đều có chút âm trầm, mày nhăn lại, dáng vẻ tựa hồ có tâm sự rất nặng.

Trong rừng trúc gió lạnh thổi qua, phảng phất có bóng đen lấp lóe.

Một cô gái trẻ nhất ở bên cạnh Văn Mẫn nhìn lại bất quá khoảng chừng mười ba tuổi, lá gan khá nhỏ, hướng về mảnh âm u kia liếc nhìn, sắc mặt có chút tái nhợt, đến gần Văn Mẫn kéo xiêm y của nàng, nhẹ giọng nói: "Đại, Đại sư tỷ, nơi, nơi đó thật giống có người!"

Văn Mẫn và những người khác nhất thời cả kinh, đồng loạt nhìn sang. Chỉ chốc lát sau Văn Mẫn trên mặt lộ ra một nụ cười, vỗ vỗ khuôn mặt bé gái kia nói: "Tiểu Thi, đó là cái bóng cành trúc đung đưa do gió núi lay động cây trúc, mỗi lần đến tối đều là như vậy, ngươi vừa mới lên núi không lâu, qua một thời gian thì sẽ biết"

Cô gái gọi là Tiểu Thi kia thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cứ có chút sợ sệt, chỉ là dường như lại nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại hướng sau núi nhìn thoáng qua, nói: "Đại sư tỷ, chung quanh Vọng Nguyệt Thai ở phía sau núi ngay cả một bóng người đều không có, đâu đâu cũng có thứ này, những đồ vật âm u này, chúng ta để Tuyết Kỳ sư tỷ một người ở bên đó, nàng có thể sợ hay không a?"

Văn Mẫn sắc mặt âm trầm, thở dài nói: "Là chưởng môn sư bá muốn Tuyết Kỳ sư tỷ của ngươi ở nơi đó tự kiểm điểm, chúng ta cũng hết cách rồi, có điều Tuyết Kỳ sư tỷ nàng hẳn là sẽ không sợ sệt đâu!"

※※※※※※※

Thái Thúc Linh ẩn nấp trong rừng trúc, sau khi nhìn một đám sư tỷ kia đi xa, mới đi đến Vọng Nguyệt Thai, nhìn thấy người kia đưa lưng về phía mình.

Tựa hồ cảm giác được cái gì, thân ảnh kia hơi chuyển động, âm thanh lãnh đạm mà có chút mệt mỏi của Lục Tuyết Kỳ vang lên: "Sư tỷ, các ngươi tại sao lại quay về ..."

Nàng chậm rãi quay đầu lại nói, nhưng vừa nói một nửa, âm thanh lại đột nhiên biến mất, trên mặt Lục Tuyết Kỳ từ trước đến giờ lạnh lùng bình thản, lộ ra một tia ôn nhu.

"Ngươi đến rồi" Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng ở nơi đó, yên lặng như vậy, gió núi thổi qua, bạch y của nàng nhẹ nhàng tung bay.

Đưa chân bước ra, đi trên ánh trăng, rừng trúc ở xa xa phía sau vang lên sào sạt, nữ tử trước người ngẩng đầu nhìn chăm chú, Thái Thúc Linh đứng trước người của nàng. Thái Thúc Linh đem nữ tử trước mắt ôm thật chặt vào trong lòng.

"Đứa ngốc..." Giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ khóe môi khẽ nâng, nhẹ giọng nói: "Nếu ta không đứng ra, chỉ sợ hậu quả càng tệ hơn"

Thái Thúc Linh ngẩn ra, lập tức nghĩ đến hôm nay ở phía trên cung điện, chính mình suýt chút nữa đi trước Lục Tuyết Kỳ một bước chống đối Phần Hương Cốc cốc chủ cùng Đạo Huyền chân nhân. Nếu không phải là Điền Bất Dịch lôi kéo, Lục Tuyết Kỳ lại đứng ra, hậu quả sợ rằng thật đúng là khó mà nói.

Thái Thúc Linh bỗng nhiên nhớ lại, trên Ngọc Thanh Điện, sau khi mọi người giải tán phu thê Điền Bất Dịch nói với mình lời nói kia.

Đây thật sự là làm cho nàng không tưởng tượng nổi, nàng nguyên bản còn tưởng rằng làm cho phu thê Điền Bất Dịch tiếp thu phương diện tính hướng của nàng phải tiêu tốn rất lớn công phu, thậm chí sẽ đoạn tuyệt, trục xuất sư môn, hoặc là hành hung nàng một trận nàng đều nghĩ tới. Thế nhưng thực sự không nghĩ đến phu thê Điền Bất Dịch lại sẽ ở tình huống mà nàng cũng không biết để cho hai vị gia trưởng phát hiện. Hơn nữa không những không hề tức giận trái lại còn đến an ủi nàng, lúc đó nàng suýt chút nữa cảm động đến nước mắt rơi đầy mặt.

Hai người sóng vai đứng trên vách đá phía trước Vọng Nguyệt Thai, cùng nhau ngắm nhìn một mảng bóng tối ở tiền phương. Gió núi thổi qua, y phục hai người đồng thời tung bay, thân ảnh ở bên trong ánh trăng trong trẻo.

"Sư phụ, sư nương đã biết rồi" Thái Thúc Linh lắp bắp nói.

"Phải không" Lục Tuyết Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn Thái Thúc Linh.

"Mặc kệ người khác thấy thế nào..." Thái Thúc Linh nắm thật chặt tay của Lục Tuyết Kỳ, sâu sắc nhìn nàng, "Ta chỉ muốn cùng với ngươi"

Nhìn người trước mắt đang chăm chú nhìn mình thật sâu sắc, Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, như đóa hoa bách hợp kiều diễm nhất trong đêm khuya, ở trong gió không tiếng động mỉm cười, ánh mắt mềm nhẹ như sóng nước du dương.

Sau một khắc, dường như đã hạ quyết tâm.

"Chấp Linh tay, cùng Linh giai lão"

Nàng ôn nhu mà nhìn nàng, chậm rãi, từng chữ từng chữ nói ra.

Thời khắc này, Thái Thúc Linh suýt nữa kích động muốn nhảy dựng lên hoan hô, rốt cục Lục Tuyết Kỳ chân chính tiếp nhận nàng rồi, nàng có thể không cao hứng sao!

Thái Thúc Linh lại một lần đem Lục Tuyết Kỳ ôm lấy thật chặt, lòng tràn đầy vui mừng. Cảm nhận được từ trên người Thái Thúc Linh tỏa ra vui sướиɠ, Lục Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười, lần đầu tiên chủ động mở hai tay ra, ôm Thái Thúc Linh.

Lúc này, mặt trăng treo cao, hồi lâu, hai người cũng không hề tách ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cục cùng nhau, lệ ngưu đầy mặt

( Quà năm mới. Happy New Year!!! (^_^)/ )

Bình Luận (1)

  1. user
    Phi Hùng (1 tháng trước) Trả Lời

    Hayy

Thêm Bình Luận